“Chứ còn gì nữa, thế anh cho rằng vì sao em phải dọn đi!” Nhìn thấy dáng vẻ thận trọng của anh, Sở Y Nhất cảm thấy trong lòng rất ấm áp. Lúc này cô cảm nhận rõ Cố Hướng Đông quan tâm đến mình.
Cố Hướng Đông không nói nên lời, chỉ cảm thấy giọng nói của Sở Y Nhất là giọng nói hay nhất trên thế giới. Anh rất hạnh phúc, hạnh phúc hơn cả việc mỗi lần anh hoàn thành được bất kỳ nhiệm vụ khó khăn nào trong quá khứ. Anh ôm chặt Sở Y Nhất, bày tỏ sự vui sướng trong lòng của mình.
“Cố Hướng Đông, sao giờ đây con lề mề quá vậy, ăn cơm mà phải mời tận ba bốn lần… ối trời ơi, mẹ không thấy cái gì đâu, hai đứa cứ tiếp tục đi.” Mẹ cả Tôn đi qua gọi Cố Hướng Đông ăn cơm với tâm trạng khá bực bội, nào ngờ đâu vừa mới vào cửa đã thấy hai người bọn họ đang ôm nhau, bà nhanh chóng lui ra ngoài, thuận tay đóng cửa lại.
Sở Y Nhất đẩy đẩy Cố Hướng Đông, cô ngại ngùng thoát ra khỏi vòng tay của anh. Cô vuốt tóc theo thói quen để làm giảm bớt sự lúng túng.
“Anh mau đi tắm đi, sau đó nhanh chóng ra ngoài ăn cơm, em đi qua đó trước đây.” Sở Y Nhất vừa nói xong liền đi ra khỏi phòng.
Để lại Cố Hướng Đông đứng một mình tại chỗ với vẻ mặt đắc ý và cười khoái chí.
Sở Y Nhất vừa đến bàn ăn, mẹ cả Tôn nhìn cô và mỉm cười. Sở Y Nhất đỏ mặt, cúi đầu ăn cơm trong bát của mình.
Cố Kiến Quân nhìn thấy mẹ mình mới hôm qua còn đang mắng anh và vợ anh một trận, hôm nay lại bày ra vẻ mặt tươi cười, anh không nhịn được liền hỏi, “Mẹ, sao sắc mặt của mẹ thay đổi nhanh vậy, có chuyện gì vui thế?”
“Thôi, thôi, thôi. Có chuyện của con đó, mau ăn xong rồi ra đồng làm ruộng đi.” Mẹ cả Tôn vẫy vẫy tay, bà nhìn Cố Kiến Quân với thái độ như muốn đuổi ruồi. Tâm trạng bà đang tốt nên không muốn tính toán với Cố Kiến Quân.
“Này, Y Nhất à, không phải hai đứa đã làm lành rồi sao. Con xách theo một đống đồ thế này là muốn làm cái gì thế?” Vốn dĩ mẹ cả Tôn còn đang nghĩ, đứa con trai út của bà cuối cùng đã mở mang đầu óc, sau này bà yên tâm rồi.
Nhưng vui mừng không được bao lâu, bà thấy Sở Y Nhất chuẩn bị đi ra ngoài với một đống đồ, bà nhanh chóng tiến tới nắm lấy tay cô, lo lắng hỏi.
“Mẹ à, con và anh Hướng Đông nghe nói qua vài ngày nữa trong xã sẽ có một vài người có học thức đến. Trong số đó có người đã nhìn trúng căn nhà cũ mà anh Hướng Đông đã sửa sang lại. Nếu như để đám người học thức đó qua đấy ở, bọn con nghĩ rằng chi bằng ra tay trước thì hơn. Khi ấy, bọn họ cũng không thể nào đuổi bọn con ra ngoài được.” Sở Y Nhất nhanh chóng giải thích với mẹ cả Tôn, tránh khiến bà tức giận.
“Cái đứa trời đánh nào có chủ ý như vậy cơ chứ, thật sự quá thiếu đạo đức. Vậy thì được, hai đứa qua đó ở trước đi, hay là để Kiến Quân đưa hai đứa qua đó?” Mẹ cả Tôn nói, bà định chiếu cố Cố Kiến Quân một chút.
“Mẹ à, không cần đâu. Đồ đạc của con và Tiểu Bảo không nhiều lắm, con và anh Hướng Đông dời một lát là xong ngay. Không cần làm phiền đến anh hai đâu.” Quả thật cũng không có đồ gì, không cần tới nhiều người như vậy.
“Vậy được, hai đứa đi đi, tối nhớ về ăn cơm.” Mẹ cả Tôn cũng không muốn người khác quấy rầy hai đứa, nên để cho hai đứa ở riêng với nhau.
“Mẹ, chúng con qua đó trước đây.” Cố Hướng Đông đang cầm đồ trong tay thì bị mẹ anh chặn trước cửa, anh cảm thấy nên nhanh chóng ra ngoài thì hơn.
“Được, được, được. Thiếu gì thì cứ qua đây lấy nhé.”
“Con biết rồi, thưa mẹ.”
Sở Y Nhất đi theo Cố Hướng Đông đang tay xách nách mang hướng về phía ngôi nhà cũ, trên đường đi còn chạm mặt tốp năm tốp ba những người nông dân.
“Hướng Đông, cháu đi đâu thế?”
“Bác gái, trong nhà nhiều người quá, không đủ chỗ ở nên bọn cháu dời qua bên ngôi nhà cũ sống.”
“Ồ, thảo nào trước đây cháu lại sửa sang căn nhà cũ đó.”
“Vâng, bác gái, cháu đi đây!”
“Đi đi.”
Sau khi đi một đoạn đường dài, Sở Y Nhất quay sang hỏi Cố Hướng Đông, “Anh cũng qua đây sống chung với mẹ con em à?”
“Anh mà không ở chung với mẹ con em, chẳng phải sẽ rất kỳ lạ hay sao. Một mình em dẫn theo Tiểu Bảo sống ở đây anh cũng không an tâm!”
“Ồ, bây giờ anh bắt đầu lo lắng rồi đấy à. Mới đầu khi còn muốn đuổi mẹ con em ra ngoài, em thấy anh cũng đâu có lo lắng vậy đâu.”
“Y Nhất...”
Bản thân cô còn chưa nói cái gì, nhưng sao nghe giọng của Cố Hướng Đông như thể anh rất tủi thân.
Sở Y Nhất không nhìn anh nữa, cô mỉm cười đi về phía trước. Vừa ngước đầu lên thì nhìn thấy Nhị Nha đang ở cách đó không xa, đúng lúc cô ấy cũng đang nhìn Sở Y Nhất với ánh mắt thù hằn. Sở Y Nhất liền đi chậm lại vài bước.
“Ôi trời, anh nhanh lên, người ta xách đồ mệt muốn chết.”