“Chẳng phải còn có chăn bông hay sao, đến lúc đó anh sẽ đắp chăn thật chặt, bảo đảm không để em lạnh. Hơn nữa, cũng không thể nào bắt anh đi mua một cái áo bông cho em ngay bây giờ được!” Cố Kiến Quốc thật sự mệt mỏi, mấy ngày qua anh thật sự không muốn tiếp tục nữa.
“Không cần đi mua đâu, không phải mẹ vừa có một áo bông mới hay sao.” Trần Chiêu Đệ nói xong, cô ngẩng đầu lên nhìn mẹ chồng của mình. Mẹ cả Tôn giả vờ như không nghe thấy, chỉ thu dọn đồ đạc rồi xách túi lưới đi ra ngoài.
“Hai đứa nhanh lên đi, mẹ xách đồ ra ngoài trước đây. Mẹ ra chỗ xe đẩy đợi hai đứa, đi sớm thì còn có thể về nhà sớm, bằng không trời tối rồi không dễ đi đâu.” Nói xong, mẹ cả Tôn đi ra khỏi phòng bệnh mà không quay đầu lại.
Trần Chiêu Đệ sững người một lúc và trừng mắt nhìn Cố Kiến Quốc vài lần.
“Anh xem mẹ anh đi, thật là keo kiệt. Em đã như thế này rồi, vậy mà cũng không cho em cái áo bông mới kia. Tuổi cũng còn trẻ gì đâu, lại còn muốn mặc quần áo mới!” Trần Chiêu Đệ nói chuyện không hề nén giọng của mình lại. Trong phòng bệnh có một vài người lớn tuổi, khi nghe thấy vậy trong lòng bọn họ rất khó chịu, nhưng cũng không muốn cãi nhau với một người sắp được xuất viện.
“Trần Chiêu Đệ, cô có thể nói lý lẽ một chút được không. Bộ quần áo mới đó là do gia đình của em út tặng cho mẹ, thân làm con như tôi mà vẫn chưa mua được cho mẹ cái gì, làm sao tôi có thể lấy bộ quần áo mới trong tay của mẹ cho cô mặc hả!” Cố Kiến Quốc nói xong, anh xách túi đồ cuối cùng lên, “Cô đi hay không thì tùy!
Những bác gái lớn tuổi trước đó vẫn đang cảm thấy bất mãn, nghe được lời của Cố Kiến Quốc nói, trong lòng bọn họ đều phun ra hai chữ, “Đáng đời!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT