“Nếu chị muốn quần áo mời, vậy thì chị đi tìm mẹ của mình mà đòi ấy. Bộ đồ này là em mua cho mẹ, chỉ có thể là của mẹ.” Trần Chiêu Đệ là cái thá gì chứ, nói chuyện không biết dùng não. Thật hối hận khi mua giày vải cho Trần Chiêu Đệ.
Sau khi nghe Trần Chiêu Đệ nói, mẹ cả Tôn không đùn đẩy nữa, bà nhanh chóng lấy áo bông mặc lên người. Kích thước vừa đủ, mặc lên rất ấm.
Thấy Trần Chiêu Đệ quấy rầy thế này, Sở Y Nhất cũng không muốn lấy những món đồ kia ra nữa, lát tính sau.
“Tiểu Xuyên, Tiểu Trụ, mau qua đây. Tiểu Bảo có đem đồ chơi về cho hai cháu này, qua đây nhanh lên.”
Hai đứa trẻ sốt ruột chạy đến vây quanh Tiểu Bảo, sau đó cả bọn đều bỏ đi chơi với đồ chơi của bọn chúng
Trần Chiêu Đệ nhìn thấy túi này túi kia chất đống, cô trực tiếp đi tới dùng tay mò mẫm.
“Trần Chiêu Đệ, có phải chị tìm lộn chỗ rồi không, ở đây đều là đồ mà bọn em mang về, mời chị bỏ tay ra.” Không hề biết giới hạn là cái gì à.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT