“Vẫn chưa ăn ư, lừa ai vậy. Có phải mọi người đã ăn sạch hết cơm sau lưng tôi không.” Gần đây Trần Chiêu Đệ ăn ngon ngủ kỹ, lại còn không làm việc, bụng của cô đã căng tròn. Lúc này cô đứng đó chống nạnh, chỉ tay vào mặt của Cố Kiến Quốc. Cố Kiến Quốc cảm thấy Trần Chiêu Đệ chẳng khác gì một con dọa xa.
“Tin hay không thì tùy.” Nói xong, anh phóng người bước ra khỏi nhà.
Trần Chiêu Đệ nhìn căn nhà trống rỗng không người, trực tiếp đi vào bếp lấy một con dao và đi đến phòng của mẹ cả Tôn. Cô tìm chiếc hộp gỗ lớn mà mẹ cả Tôn thường dùng để đựng đồ, bắt đầu dùng dao mở chiếc hộp ra, sau đó lấy đồ bên trong đó ra ăn.
Ai biểu mấy người không cho tôi ăn, đều là do mấy người ép tôi.
Trần Chiêu Đệ vừa ăn ngấu nghiến, vừa chửi bới.
Sau khi mẹ cả Tôn và Hà Ngọc Lan thu dọn xong sân vườn, bọn họ đem đồ ra phơi rồi trở về gia đình họ Cố để chuẩn bị nấu nướng và ăn uống. Lúc về tới nhà, bọn họ nhìn thấy Trần Chiêu Đệ từ trong phòng đi ra với vẻ mặt u ám, nhìn thấy hai người bọn họ cũng không chào hỏi gì, chỉ rót một cốc nước rồi quay trở về phòng.
Làm xong cơm, mẹ cả Tôn quay lại phòng lấy ít đồ, bà ấy phát hiện chiếc hộp gỗ của mình đã bị cạy tung. Nhìn vào bên trong vô cùng lộn xộn, bà ấy còn tưởng rằng có trộm, nhanh chóng chạy ra ngoài.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play