Không biết qua bao lâu, Lệnh Hồ Trăn Trăn dường như cuối cùng cũng đã khóc mệt. Nàng khịt mũi ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Ta thấy dễ chịu hơn nhiều rồi.”
Mắt nàng đỏ hoe, hàng mi vẫn còn ướt, nhưng thần sắc đã tươi tắn hơn trước rất nhiều, nói bằng giọng nghẹn ngào: “Làm sao ngươi tìm được ta?”
Tần Hi múc nước xối đi hững giọt nước mắt còn sót lại trên mặt nàng: “Ta gặp được Tỉnh Trai Tiên Sinh, ông ấy nói với ta rằng nàng hẳn là đang ở gần ngọn núi tại cực Đông tìm chỗ ở của Thần Công Quân, còn nhờ ta mang cho nàng tiền lương ứng trước một năm.”
Xà yêu kỳ lạ kia khi biết hắn đang tìm Trăn Trăn, không hiểu sao lại lộ vẻ xúc động, thậm chí còn lau đi hai giọt nước mắt, không rõ là có ý gì.
Tần Hi vuốt nhẹ mái tóc dài ướt nhẹp của nàng: “Vội gì chứ, nó đâu có mọc chân mà chạy mất.”
“Ta đói quá.” Nàng hít một hơi. “Có tiền rồi, cuối cùng cũng không phải ăn cá sống và tuyết nữa.”
Cá sống và tuyết là thứ mà kẻ man rợ nào mới ăn, nghe thật thê thảm, chẳng trách nàng gầy đi không ít.
Tần Hi cau mày nhìn vào đôi má hơi gầy của nàng, rồi vòng tay ôm nàng như ôm bao gạo, đứng lên khỏi bể tắm: “Đi, ăn gì đó đi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng vịn vào vai hắn, ngừng một lúc, rồi hỏi: “Trước đây chúng ta cũng thường như thế này sao?”
Hắn nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Không chỉ thế.”
…Thật vậy sao?
Nàng cúi đầu khẽ ngửi tóc hắn, là mùi hương quen thuộc mà nàng rất thích. Nàng nhớ lại mình từng rất muốn có giường chiếu và gối có mùi hương này, thêm vào đó là Tần Nguyên Hi trước đây ba lần bảy lượt nửa đêm đến đánh thức nàng.
“Chẳng lẽ trước đây chúng ta ngủ chung sao?” Nàng hỏi một cách thẳng thắn.
Cũng không hẳn, nhưng hắn gật đầu rất nghiêm túc: “Phải. Trước đây ta đã tặng Tiểu sư tỷ Thượng Thanh Hoàn, còn Tiểu sư tỷ đã đáp lễ bằng việc ở bên ta như hình với bóng, mỗi ngày mười hai canh giờ đếu không tách rời.”
“Vậy ý ngươi về việc đáp lễ lúc nãy là…”
“Ta hy vọng tiểu sư tỷ đáp lễ giống như trước đây.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn im lặng hồi lâu, Tần Hi ngước mắt nhìn nàng, liền thấy nàng có vẻ vừa cảm khái vừa nghi ngờ, khẽ nói: “Vậy trước đây ta chắc chắn rất thích ngươi.”
Trước đây là vậy, bây giờ không phải sao? Nàng cứ phải nói ra, thật là phiền phức.
Tần Hi nhẹ nhàng gõ lên đầu nàng một cái.
*
Nhiều ngày không được ăn bữa cơm đàng hoàng, Lệnh Hồ Trăn Trăn không cẩn thận ăn quá no. Nàng bèn nới lỏng thắt lưng, vui vẻ đếm số tiền mà Tỉnh Trai Tiên Sinh đã ứng trước cho một năm.
Đột nhiên nghe Tần Nguyên Hi hỏi nàng: “Tiểu sư tỷ bây giờ tâm trạng tốt rồi, có thể nói chuyện chính được chứ?”
Nàng liên tục gật đầu: “Nói đi.”
“Khi ta đến ngọn núi ở cực Đông thì mọi người đã đánh xong rồi. Ta chỉ cảm nhận được linh khí của Nhất Xích Tường, là tu sĩ của Thần Hòa Cung phải không? Tổng cộng có bao nhiêu người? Tại sao lại làm nàng bị thương?”
Nàng trả lời dứt khoát: “Là kẻ thù của Lệnh Hồ Vũ, có bốn tu sĩ trẻ và hai lão tu sĩ. Trong đó có một người tên là Độ gì đó trưởng lão, nói rằng đại ca của lão ta bị Lệnh Hồ Vũ chém ngàn đao mà chết.”
“Độ Triều trưởng lão?” Tần Hi khẽ nhíu mày.
Thần Hòa Cung không phải danh môn, nhưng tuyệt học “Nhất Xích Tường” lại rất nổi tiếng, và Độ Triều trưởng lão là người thừa kế xuất sắc nhất của tuyệt học này trong môn phái. Năm mươi năm trước, nếu Lệnh Hồ Vũ đụng phải Độ Triều trưởng lão của ngày hôm nay, thắng thua và sống chết rất khó nói, việc Trăn Trăn còn sống đã là kỳ tích rồi, còn giết được hai vị trưởng lão thì thật là không thể tưởng tượng được.
Hắn nhớ lại những dấu vết linh khí do Long Quần Phi Đao để lại ở nơi đấu pháp, những luồng khí đó dữ dội vô cùng, không thể là luồng khí ngày đó đã xé nát Trọng Âm Sơn. Nó phải mạnh gấp bội, sợ rằng ngay cả Lệnh Hồ Vũ cũng không thể thi triển ra được.
Xem ra việc Lệnh Hồ Vũ năm đó chọn Tư Nữ làm mẫu thể cho Cô Liên Thác Sinh chắc hẳn có ẩn ý sâu xa.
Tần Hi trầm ngâm một lát, rồi nói: “Tiểu sư tỷ lần trước nói muốn đến một nơi gọi là Cúc Lăng Vu Thiên. Ta đã hỏi Tỉnh Trai Tiên Sinh, nhưng ông ấy chỉ nghe nói về Cúc Tinh mỗi năm chỉ xuất hiện vào tháng Giêng. Chúng ta có thể ở Đông Chi Hoang đến tháng Giêng xem có gì thay đổi không.”
Hắn vẫn nhớ chuyện Cúc Lăng Vu Thiên sao? Lệnh Hồ Trăn Trăn dứt khoát lấy viên đá đen lưu trữ ký ức ra.
Nàng đã xem đi xem lại ký ức của Ký Mộng hông biết bao nhiêu lần, càng xem càng thấy có điều gì đó không ổn. Tần Nguyên Hi lại có cái đầu rất thông minh, nếu hắn đã biết mọi chuyện về nàng, chi bằng để hắn xem, biết đâu lại phát hiện ra điều gì mới.
“Ta có cái này cho ngươi xem, đặt phi kiếm lên trên là có thể thấy.”
Tần Hi sờ vào viên đá lạnh lẽo. Thứ này hẳn là do nàng mang từ Tư Sĩ Cốc ra, chắc có liên quan đến mẫu thân của nàng. Ký ức bên trong e rằng không đẹp lắm nên nàng mới chịu kích thích lớn đến vậy.
Tuy nhiên, đặt phi kiếm lên chắc chắn không thể xem được, phải có thêm thuật pháp về ý nghĩ vào nữa.
Tần Hi suy nghĩ một hồi, trong các thuật pháp hắn thành thạo, thứ duy nhất có chút liên quan đến ý nghĩ là Giấy Thông Thần, giống như một phiên bản thô thiển hơn hàng nghìn lần của Long Quần Phi Đao.
Hắn lấy ra một xấp giấy trắng: “Tiểu sư tỷ giúp ta cắt một con hồ ly bằng giấy đi, mắt phải dài, đuôi cũng phải dài.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cắt một con hồ ly, kéo dài mắt và đuôi ra rồi đưa cho hắn.
Tần Nguyên Hi dường như không hài lòng lắm, cầm đuôi con cáo giấy lên một cách ghét bỏ, rồi tiện tay ném nó đi, nó liền vẫy tai nhảy lên trên viên đá.
“Ngươi cũng biết dùng Giấy Thông Thần?” Lệnh Hồ Trăn Trăn kinh ngạc.
Hắn thản nhiên đáp: “Phải, là Tiểu sư tỷ dạy ta.”
“Trước đây ta rộng rãi vậy sao? Còn dạy ai nữa không?”
Tần Hi liếc nhìn nàng: “Chỉ dạy một mình ta thôi.”
Việc xem ký ức chỉ diễn ra trong khoảnh khắc, hắn xem xong lập tức rơi vào trầm tư, rất lâu sau mới nói: “Những ký ức này không đầy đủ, thiếu rất nhiều điều quan trọng.”
Chẳng hạn như tại sao Lệnh Hồ Vũ lại tìm Tư Nữ? Làm sao ông ta có thể khiến Tư Nữ, vốn chỉ sinh sản dựa trên ý niệm sinh con cho mình? Từ Duệ nói đứa trẻ đó lấy mạng của nàng, cho thấy việc mang thai đối với nàng là vô cùng nguy hiểm, có lẽ sinh xong là phải chết, vậy sao Từ Duệ lại đồng ý nuôi dưỡng Trăn Trăn? Có lẽ là Tư Nữ nhờ cậy, nhưng với số phận bi thảm như vậy, theo tình theo lý đều không hợp lý.
Còn bệnh đau đầu kỳ quái của Lệnh Hồ Vũ và vẻ mặt như một thiếu niên lần đầu sa vào lưới tình của ông không phù hợp với những gì ông đã làm ở Trung Thổ, kẻ dùng vũ lực sau này mới phù hợp, cứ như hai người khác nhau vậy.
Tần Hi đột nhiên nhớ đến lời tiên tri khi hắn lần đầu tiên đến Đại Hoang: Hai Hoang Nam Tây, thâm cốc vi lăng. Đến Định Vân, Tư Nữ vô hậu.
Nam Hoang Đế đã đuổi giết Lệnh Hồ Vũ hơn hai năm, cuối cùng giết ông ấy ở Định Vân Thành. Trong hai năm đó đủ để xảy ra rất nhiều chuyện, “thâm cốc vi lăng”, giữa Lệnh Hồ Vũ và Tư Nữ chắc chắn đã có sự thay đổi lớn, nếu chỉ gấp gáp có con thì đã không kéo dài đến vậy.
Còn những ngôi nhà bằng đá ở Vân Vũ Sơn và Trường Cự Cốc, cố ý khắc dấu lông vũ, như sợ người khác không nhận ra vậy. Không biết Lệnh Hồ Vũ làm vậy là có ý gì.
Quá nhiều bí ẩn, nhưng thông tin lại quá ít. Tần Hi suy nghĩ đến đau đầu, chỉ hỏi Lệnh Hồ Trăn Trăn: “Đại bá của nàng trên thực tế lại thân với mẫu thân của nàng hơn, nhưng tại sao chỉ nàng Long Quần Phi Đao?”
Nàng dường như không muốn nói, ngừng ại hồi lâu mới khẽ nói: “Ta đã cướp Bàn Thần Ti của ngươi, nên đương nhiên phải nói rõ nguyên nhân.”
Nàng kể lại câu chuyện về đại bá thật giả, Tần Hi càng nghe mắt càng sáng, đến khi nàng nói xong, hắn đập mạnh lên bàn: “Là Tiên Thánh!”
Quả nhiên vị đại bá kỳ lạ của nàng là hai người khác nhau.
Từ Duệ thật sự đã chết khi nàng bảy tuổi, nhưng thi thể vẫn có thể nói cười, đi lại như thường, thậm chí không khiến Trăn Trăn phát hiện ra điều bất thường. Điều này cho thấy vị đại bá giả này có thuật pháp phi thường có thể thao túng được người khác.
Ngày đó ở Thiên Trọng Cung, những chuyện kỳ lạ liên quan đến Từ Duệ có nhắc đến việc ông ấy không ngừng la to “Ta là Từ Duệ”. Chắc hẳn lúc đó ông đang đang cố gắng chống lại thuật pháp điều khiển. Lại liên tưởng đến bệnh đau đầu của Lệnh Hồ Vũ, hành xử lúc thay đổi như một người khác, có vài điểm tương tự.
Mà Sương Nguyệt Quân từng nói Tiên Thánh chính là người gây ra thảm kịch trong cuộc đời của ba đứa trẻ, trong đó có Trăn Trăn. Điều này cho thấy đại bá giả kia tám phần là Tiên Thánh.
Tần Hi cảm thấy danh tính thật của Tiên Thánh đã bị thu hẹp trong một phạm vi rất nhỏ. Người này quen biết Lệnh Hồ Vũ, có thể điều khiển thi thể của Từ Duệ, và còn gây trọng thương cho Trăn Trăn, chứng tỏ lão ta có tu vi cực kỳ cao. Ngay cả trưởng lão của Thái Thượng Mạch cũng chưa chắc làm được, có lẽ chỉ có Mạch Chủ mà thôi.
Trong chín Mạch của Thái Thượng Mạch, Mạch Chủ từ Ngũ Mạch đến Cửu Mạch không đáng kể, chỉ có từ Tứ Mạch Chủ trở lên mới thật sự đứng trên đỉnh cao của tiên môn.
Sẽ là ai đây?
Tần Hi đột nhiên nhớ đến sư phụ, trong lòng không khỏi lạnh sống lưng. Nếu là Đại Mạch Chủ, hắn e là cũng sẽ phát điên như Tùng Hoa mất.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT