Vào ngày Lệnh Hồ Vũ luyện thành chiếc phi đao đầu tiên bằng ý niệm, một trận sương mù dày đặc đã kéo đến trên dãy Nhất Mạch Sơn.

Phi đao xé toạc màn sương, vút lên trên biển sương, như thể đôi mắt của hắn cũng bay lên cùng. Ánh nắng tràn ngập bầu trời, trong làn hơi nước lấp lánh hiện lên cầu vồng rực rỡ, khiến lòng hắn vừa kiêu hãnh, vừa vui mừng.

Vào giờ phút này, hắn chỉ muốn chia sẻ niềm vui với Nhị Mạch Chủ, vị sư tôn cũ mà hắn thân cận nhất. Dù đã đến Nhất Mạch và chỉ có thể gọi Đại Mạch Chủ là sư tôn, nhưng tiên sinh thì khác, giữa họ vẫn luôn như cha con.

Cơn gió ẩm ướt quất vào mặt, lòng Lệnh Hồ Vũ tràn đầy kỳ vọng. Thuật pháp này còn có những biến hóa tiếp theo, hắn mong tiên sinh sẽ cho chút chỉ điểm, bởi linh cảm của hắn là đến từ Giấy Thông Thần.

Nhị Mạch Sơn đã ở ngay trước mắt, Lệnh Hồ Vũ đằng phong đáp xuống ——

Lệnh Hồ Vũ mở mắt ra, đập vào mắt là trần nhà làm bằng ngọc đen tinh xảo mà phức tạp, đôi lúc lại đính những viên minh châu, lộng lẫy nhưng đầy kì dị, hoàn toàn khác với phong cách của Trung Thổ.

Thần Hồn Khế truyền đến những cảm xúc như sóng triều, dường như đang cố gắng khiến hắn chàng nhớ lại tình nghĩa từng có với tiên sinh, những con sóng mềm mại và man mác buồn từ từ dâng lên trong ngực.

Lệnh Hồ Vũ lặng lẽ đứng dậy, múc nước lạnh vỗ lên mặt. Trong gương đồng phản chiếu hình ảnh của bản thân, một nửa là sát ý, một nửa là mềm mỏng, trông như kẻ điên loạn.

“Tiên sinh trông như người có thể thao túng kẻ khác trong lòng bàn tay, nhưng thật ra chẳng hiểu gì về tình nghĩa cả.” Hắn cười lạnh một tiếng, gương đồng đột nhiên vỡ vụn, vang lên tiếng loảng xoảng khắp nơi. “Người làm vậy, chỉ khiến ta càng phẫn nộ hơn mà thôi.”

Càng nhớ về những ngày tháng đã qua, càng khiến hắn cảm nhận sâu sắc nỗi đau bị phản bội và lợi dụng, tiên sinh thật sự không hiểu điều đó. 

Hắn cột tóc lại, thay bộ y phục tay hẹp gọn gàng, rồi mở cửa sổ, tức thì sương mù nhạt nhòa cùng ánh nắng tràn vào phòng. Đây là phòng khách nằm lưng chừng núi của Hoang Đế Cung. Hoang Đế Cung được xây dựa vào núi, từ dưới lên trên, nơi thấp nhất là chính điện, nơi cao nhất là tẩm cung của Hoang Đế.

Hắn nhìn lên đỉnh núi bị mây mù nuốt chửng, bóng dáng thiếu nữ gặp hôm qua dưới giàn hoa lăng tiêu lại bất chợt hiện lên trước mắt.

Thần Hồn Khế đáng ghét lại bắt đầu râm ran, tiên sinh dường như đã xác định nàng chính là Tư Nữ mà hắn đang tìm kiếm nên từ hôm qua đến giờ không ngừng can thiệp, không để yên một khắc nào.

Dù đã chạy đến Đại Hoang cũng không thể thoát khỏi tiên sinh, nhưng nếu tiên sinh muốn dùng kế gậy ông đập lưng ông, vậy hãy xem ai sẽ cười cuối cùng.

Lệnh Hồ Vũ bước ra khỏi cửa, thấy hai đóa mẫu đơn hồng trắng nở rực rỡ trong chậu hoa ngọc đen bên ngoài, liền tiện tay hái hai đóa.

Đã mấy tháng ở Đại Hoang, từ Hoang Đế phía trên đến kẻ hầu trong cung, ai nấy đều tránh nhắc đến chuyện của di dân Tư U Quốc, chỉ có duy nhất cô nương dưới giàn hoa lăng tiêu đỏ là sẵn lòng đáp lời. Nàng ta ta trông còn trẻ mà đã bị giam cầm sau những bức tường cao, cũng là người đáng thương.

Đang mùa xuân, tẩm cung của Hoang Đế khắp nơi ngập tràn hoa mai, hoa lên. Lệnh Hồ Vũ vòng qua những khu vườn lớn nhỏ, rồi đến bức tường cao phủ đầy hoa lăng tiêu.

Hắn tung người bay lên, đúng lúc chạm mặt với bóng dáng mảnh khảnh dưới giàn hoa đỏ thắm.

Nơi này chỉ là một khoảng đất nhỏ không thể tính là sân vườn, nhiều lắm cũng chỉ hai trượng vuông. Trên lớp cỏ xanh chỉ có một cái ghế dài nhỏ và hẹp. Thiếu nữ hôm qua mặc áo nâu đội mũ vàng, hôm nay đã thay một bộ váy đen sang trọng, trên đầu cài rất nhiều trang sức quý giá nặng nề. Dải tua rua mảnh bằng bạc rung rinh như sóng nước bên tai.

Nàng vẫn ngồi trên trên ghế, vẫn lặng lẽ nhìn hắn không nói.

Mái tóc và đôi mắt nhạt màu hơn người bình thường khiến nàng trông như búp bê sứ, vậy mà tiên sinh lại cho rằng nàng là Tư Nữ. Trông nàng chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi, làm sao là yêu thần được? Hơn nữa nàng nhìn không có sức sống, nói năng không rõ ràng, lại tự xưng là “sủng phi”, chắc chắn không được sủng ái, bị nhốt trong cung lâu ngày nên phát bệnh cả rồi.

Lệnh Hồ Vũ rút từ trong tay áo ra hai đóa mẫu đơn hồng trắng lớn, đưa đến trước mặt nàng: “Suốt ngày ngắm hoa dại chán lắm. Cái này tặng cô.”

Búp bê sứ cuối cùng cũng động đậy, ánh sáng của dải tua bạc nhảy múa trong đáy mắt nàng, không rõ nàng có vui hay không. Một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn ngươi, nhưng ta không giữa được hai đóa hoa này.”

Lệnh Hồ Vũ ngồi xuống đối diện nàng, không để ý: “Lúc ra về ta sẽ đốt nó.”

Không biết từ “đốt” đã chạm vào điều gì mà nàng im lặng rất lâu, chỉ cầm lấy mẫu đơn mà ngắm nghía, hàng mi dày như đọng lại sự u sầu.

Lệnh Hồ Vũ bỗng nhiên nói: “Ta chưa tự giới thiệu về sư môn. Ta đến từ Thái Thượng Mạch của tiên môn Trung Thổ, cô đã từng nghe qua chưa?”

Nữ tử Đại Hoang bị giam trong cung cấm chắc chắn sẽ không biết về những điều này, hắn định kể cho nàng nghe, như mở đầu cuộc trò chuyện để dễ dàng hỏi về Tư Nữ hơn.

Nào ngờ nàng không những gật đầu mà đôi mắt hổ phách còn ngay lập tức nhìn về phía hắn: “Thái Thượng Mạch rất nổi tiếng, nghe nói ở Trường Cự Cốc nối liền Nam Chi Hoang và Tây Chi Hoang có hai ngọn núi, một ngọn quanh năm bị chôn vùi trong tuyết, một ngọn mãi mãi không ngừng cháy, chính là kết quả của trận đại chiến năm mươi năm trước, do hai vị mạch chủ Thái Thượng Mạch tạo ra. Ngươi là tu sĩ danh môn, thật thất lễ rồi.”

Lệnh Hồ Vũ nhướng mày: “Cô nương hiểu biết không ít.”

Nàng có chút ngại ngùng: “Đều đọc từ sách mà thôi, ta chưa từng có cơ hội tận mắt chứng kiến bao giờ.”

Hắn bắt đầu kể cho nàng nghe về cảnh đẹp và những chuyện thú vị ở Trung Thổ. Cô nương này thực sự đã đọc rất nhiều sách, mỗi lần hắn nhắc đến một địa danh, nàng liền biết ngay nó thuộc vùng nào trong Cửu Châu, thậm chí còn biết rõ núi non và thành thị xung quanh, quả thật rất hiếm thấy.

Khi hoàng hôn sắp buông xuống, có lẽ vì hắn tỏ vẻ muốn rời đi, thiếu nữ như búp bê sứ lập tức im bặt. Đôi mắt sáng rực lúc nãy đột nhiên ảm đạm đi, nàng đứng dậy cúi chào: “Cảm ơn ngươi, đã lâu rồi ta mới có người trò chuyện thế này.”

Ngọn lửa lóe lên, hai đóa mẫu đơn bị ngọn lửa thiêu rụi, hóa thành tro đen bay tán loạn trong gió.

Lệnh Hồ Vũ bay lên tường, chỉ để lại một câu: “Ngày mai ta sẽ đến nữa.”

Ngựa giấy bay vút lên, hắn bay đến nơi cao nhất rồi quay đầu nhìn lại. Nàng vẫn đứng yên tại chỗ, bóng đen kéo dài trên nền cỏ.

Ngày hôm sau, khi gặp lại thiếu nữ bị giam cầm sau bức tường cao, trong mắt nàng đã có ánh sáng.

Duyên phận giữa Lệnh Hồ Vũ và Tư Nữ Ký Mộng bắt đầu từ tháng Ba ngắn ngủi mà rực rỡ, như một gợn sóng nhỏ lăn tăn trên dòng sông sâu thẳm và chết chóc. Nàng luôn yêu quý những gợn sóng nhỏ nhất, tinh tế nhất, và luyến tiếc từng chút một động tĩnh xung quanh.

Đôi khi Lệnh Hồ Vũ cảm thấy, vượt qua thác nước có hoa đỏ leo quanh là một tia sáng lạnh lẽo của ánh trăng đang ẩn giấu, mang lại cho hắn một khoảnh khắc mềm mại của sự yên bình.

Bọn họ duy trì một mối quan hệ dịu dàng và âm thầm cả hai đều không bao giờ nói rõ. Đó là một mối quan hệ an ủi lẫn nhau, giống như những chiếc bè trôi nổi, giúp họ có thể thở dốc trong những tháng ngày đầy đau đớn.

Đến tháng Tư, khi hoa tàn úa, lần cuối cùng hắn gặp nàng dưới bức tường cao thì trời đang rơi một cơn mưa nhẹ.

Hôm đó, Lệnh Hồ Vũ mang đến một con chim hoàng ly nhỏ bằng rễ tre, bên trong chứa cơ quan. Khi chạm nhẹ vào bụng của con chim, nó sẽ tự động vỗ cánh.

Nàng lộ ra hiện ánh mắt yêu thích, lắng nghe tiếng cánh chim vỗ trong một lúc rồi nhẹ nhàng nói: “Thật đẹp, nếu ta có cánh thì tốt biết bao.”

Thế nhưng trên thế gian này có rất nhiều rào cản mà ngay cả khi có cánh cũng không thể vượt qua được.

Lệnh Hồ Vũ lặp lại lời cũ: “Người ngoài nói rằng nữ yêu thần Tư Nữ đã trở về quê hương, không biết di dân Tư U Quốc có quê hương ở đâu. Cô nương đọc nhiều sách như vậy, có biết nàng ấy sẽ đi đâu không?”

Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh của con chim hoàng ly bằng tre: “Ngày đầu tiên ngươi cũng hỏi ta về nàng ấy, ngươi tìm nàng ấy làm gì?”

Lệnh Hồ Vũ trả lời rất nhanh: “Không giấu gì cô nương, tổ tiên ta tôi là một Tư Sĩ nên a cũng coi như là có liên hệ với Tư U Quốc. Lần này ta đến Đại Hoang là để tìm kiếm đồng tộc.

Trong đôi mắt của nàng xuất hiện những tia sáng lấp lánh như dòng sông sâu thẳm nổi sóng: “Thì ra ngươi là…”

Nàng cúi đầu, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng nói: “Tư U Quốc đã sụp đổ từ lâu, di dân cũng rất ít ỏi. Nơi cuối cùng mà có các Tư Sĩ tụ tập là Tư Sĩ Cốc ở Đông Chi Hoang. Ta đoán nàng ấy có lẽ sẽ đến đó.”

Ngày hôm đó, khi rời đi, như thường lệ, Lệnh Hồ Vũ muốn đốt cháy con chim hoàng ly nhỏ bằng tre. Thế nhưng đây là lần đầu tiên nàng ngăn lại, cẩn thận cất nó vào túi áo rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi muốn đi tìm nàng ấy sao?”

Đúng vậy, hắn gửi gắm mọi hi vọng của mình vào Tư Nữ. Bằng mọi cách, hắn phải thoát khỏi sự ràng buộc của Thần Hồn Khế.

Lệnh Hồ Vũ bay lên tường cao, theo bản năng nhìn nàng lần cuối. Lần này đi có lẽ sẽ khó có thể gặp lại. Sự an ủi mong manh đến đây là kết thúc. Hắn chỉ là một cành cây mỏng manh được đưa ra trong tình thế cấp bách mà thôi, không thể cứu nàng, và cũng chưa chắc cứu được chính mình.

Đêm đó, hắn rời Nam Chi Hoang, tiến về Đông Chi Hoang.

Tại Tư Sĩ Cốc cổ kính, Lệnh Hồ Vũ và Tư Nữ Ký Mộng gặp lại nhau.

Số phận trêu đùa hắn, hóa ra nàng thật sự là Tư Nữ. Tiếp theo phải làm sao đây? Cứ thực hiện kế hoạch Cô Liên Thác Sinh đã vạch ra, sinh mệnh của hắn sẽ tiếp tục bằng cách đoạt lấy sinh mệnh của nàng, dùng ý niệm của nàng để mở đường cho hắn? Sau đó đốt hàng ngàn tờ giấy, dựng lên hàng trăm bia đá? Thế nhưng, chết rồi thì cũng chỉ là chết, thiếu nữ tựa như đồ sứ mỏng manh kia sẽ không bao giờ trở lại được nữa.

Lệnh Hồ Vũ có thể đọc được ánh mắt của Ký Mộng khi nàng nhìn thấy hắn trong khoảnh khắc đó. Nàng đã trải qua muôn vàn khó khăn để thoát khỏi Hoang Đế Cung, tìm đến Tư Sĩ Cốc chỉ để nắm bắt sợi dây hy vọng mong manh.

Thế nhưng, hắn nhất định phải khiến nàng thất vọng.

Lệnh Hồ Vũ rút lửa ra khỏi vết thương bị đốt cháy, mắt hắn tối sầm lại.

Ánh mắt mờ mịt của hắn dừng lại trên người của Ký Mộng, có lẽ vì biết hắn là một tên ma đầu đầy kẻ thù nên trong đôi mắt nàng không còn ánh sáng nữa. Nàng nhìn hắn bằng đôi mắt sợ hãi và ghê tởm, như thể đang đo lường xem khi nào hắn sẽ chết.

Hắn đưa tay về phía nàng, như muốn nắm chặt và bóp nát ánh nhìn lạnh lẽo đáng sợ đó. Trên thế gian này chỉ có nàng, hắn không thể chịu nổi việc nàng nhìn mình như thế.

Cả thế gian này rộng lớn như thế, nhưng không chứa nổi một đôi tay đang vươn về phía Lệnh Hồ Vũ, cũng không chứa nổi hơi thở ngắn ngủi của hắn.

Thật là một cuộc sống như địa ngục.

Lệnh Hồ Vũ đã đi, không bận tâm đến Tư Nữ nữa. Hắn cũng không biết mình đang hy vọng gì nữa. Khi một chân đã chìm vào cát lún của số phận, hắn vẫn còn nhìn về thác nước đầy hoa đó, đúng là hoang đường làm sao.

Khi tỉnh dậy, quả nhiên Tư Nữ đã rời đi, nhưng nàng để lại cho hắn một sự yên tĩnh và thoải mái chưa từng có trước đây —— thần hồn khế bị bị một ý niệm tựa như viên ngọc trân quý phong ấn chặt lại, không còn ồn ào nữa.

Giữa đêm đen không thấy nổi ngón tay, bỗng nhiên một tia sáng xuất hiện, hắn lập tức ngồi dậy.

*

Con ngựa giấy lơ lửng trên không trung của các thành trấn Đại Hoang hàng ngàn năm trước, bên dưới là những ánh đèn lập lòe như sao trời, tựa như một dòng sông ngân hà.

Ký Mộng đang ngồi trước người Lệnh Hồ Vũ có chút bồn chồn, những ánh đèn từ hàng ngàn năm trước ở Đại Hoang vẫn khiến cô nương quen chạy trốn này cảm thấy sợ hãi. Lệnh Hồ Vũ chậm rãi lên tiếng: “Nơi đây không có ai cả. Mỗi ngọn đèn chỉ chứng tỏ từng có nhân duyên tụ họp, còn Thâm Cốc Vi Lăng đã là nơi không còn nhân duyên từ ngàn năm trước, đủ để chúng ta thở một chút rồi.”

Hồi lâu không nghe nàng nói chuyện, hắn quay đầu lại nhìn. Khuôn mặt nàng dính đầy vết máu khô của yêu, bẩn đến mức không thể nhận ra ngũ quan, nhưng trong mắt đã bắt đầu phát ra một chút ánh sáng.

“Cô đang nghĩ gì?” Hắn hỏi vu vơ.

Trong giọng nói của nàng không còn sự kháng cự và phòng bị như trước: “Ta muốn rửa mặt, rồi thay một bộ y phục khác.”

Một niềm an ủi kỳ lạ trào dâng trong lòng hắn, sự bình yên ngắn ngủi một lần nữa bao phủ. Lệnh Hồ Vũ dẫn theo Tư Nữ Ký Mộng dính đầy máu yêu tìm đến một khách điếm rộng rãi. Ở Đại Hoang hàng ngàn năm trước, hắn hiếm có đêm nào ngủ ngon đến vậy.

Sau đó còn có rất nhiều ngày bình yên nữa, họ cùng nhau đi qua ngàn núi vạn sông, ngày đêm ở bên nhau.

Trong Tay Áo Càn Khôn của Lệnh Hồ Vũ, dần dần có một nửa không gian được nhường cho Ký Mộng, phần lớn là sách. Ở Thâm Cốc Vi Lăng không có gì cả, mỗi lần đến một nơi mới, họ lại quay về thế giới thật mua nhiều thứ, mà nàng chỉ chú ý đến sách mà thôi.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, nàng lại ôm một chồng sách dày bước ra khỏi tiệm sách. Một đoạn đai lưng bị vướng lại kéo nàng theo sau, suýt nữa khiến nàng vấp ngã.

“Địa chí Đại Hoang ghi rằng trấn này tên là Huyết Phong Trấn.” Ký Mộng chẳng hề để ý suýt ngã sấp mặt, chỉ phủi bụi trên y phục, ánh mắt vẫn lấp lánh khi nói: “Ngoài trấn ba mươi dặm có một ngọn núi tên Tống Sơn, nơi này thời Thượng Cổ đã từng có thần minh chết đi, máu hóa thành rừng phong đỏ, quanh năm không tàn.”

Lệnh Hồ Vũ chỉnh lại phần cổ áo quá rộng phía sau của nàng: “Cô định mặc đồ của ta mãi sao?”

Nàng sững lại, bỗng cảm thấy áy náy: “Xin lỗi, ta không có bộ nào khác để thay.”

Nàng vậy mà lại nghĩ rằng hắn đang trách móc nàng, đúng là một cô nương thông minh nhưng lại dùng sai chỗ. Nếu nàng chỉ có một mình thì làm sao sống được đây.

Lệnh Hồ Vũ nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng trong gió lạnh, từ từ rút từ ống tay áo ra một chiếc mũ lông ấm áp rồi đội lên đầu nàng. Nàng trông càng giống búp bê sứ hơn, khuôn mặt nhỏ khoảng chừng một bàn tay, hiện ra chút ngây thơ.

“Đi tìm thợ may.” Hắn theo thói quen đõ nàng lên lưng ngựa giấy, vừa chạm đến eo nàng thì thấy nàng đột nhiên cứng đờ.

Rõ ràng đã đặt cược tất cả đến đây, ngày ngày ở bên nhau, không hề phòng bị, ngay cả đồ của hắn nàng cũng mặc không chút ngại ngần, vậy mà giờ lại cứng như khúc gỗ, như thể hắn sẽ làm gì đó giữa chốn đông người. Thật không hiểu nổi nữ nhân, đúng là kỳ quặc hết sức.

Khi trở về Thâm Cốc Vi Lăng, trời đã gần hoàng hôn, rừng phong trên Tống Sơn dưới ánh chiều tà như thể đang bốc cháy. Thấy Ký Mộng say mê ngắm nhìn, Lệnh Hồ Vũ cảm thấy trong lòng có một ngọn lửa kỳ quái, liền hỏi: “Cô đang nghĩ gì thế?”

Nàng chẳng hề nhận ra sự bực bội của hắn, ngược lại còn quay đầu nhìn hắn cười. Ánh chiều tà rọi vào đôi mắt đầy vẻ vui vẻ và mãn nguyện của nàng: “Ta đang nghĩ rằng, đọc sách viết rừng phong đỏ như lửa là một chuyện, nhưng tận mắt chứng kiến lại là một chuyện khác.”

Hắn không chịu nổi khi thấy nàng vui vẻ như vậy, lạnh nhạt nói: “Thần lực của Thâm Cốc Vi Lăng có hạn, không thể ở đây cả đời được.”

Ký Mộng không bận tâm, một tay giữ chặt chiếc mũ lông hơi rộng để gió không thổi bay mất, tay kia nhẹ nhàng đáp: “Dù ngày mai phải ra ngoài, ta em cũng muốn sống hết mình cho ngày hôm nay.”

Ở Thâm Cốc Vi Lăng, cứ vui vẻ, cứ tận hưởng những phút giây bên nhau thôi.

Lệnh Hồ Vũ nghiêng đầu nhìn nàng hồi lâu, không hiểu tại sao lại nảy sinh một cảm giác rục rịch khiến hắn bất ngờ đưa tay ôm nàng vào lòng. Khi thấy nàng cứng đơ ngay tức khắc, hắn không những không buông ra mà còn siết chặt hơn.

“Nàng đã nói rồi mà.” Giọng hắn trầm xuống. “Nếu như vậy, chẳng phải hôm nay nên tận hưởng cho thỏa chí sao?”

Lệnh Hồ Vũ đi hàng ngàn dặm từ Trung Thổ đến đây, đâu phải để chơi trò “tình trong như đã mặt ngoài còn e” với nàng. Một khi duyên phận đã sắp đặt, lại xuất hiện cơ hội được sống và gặp được bóng hình không thể quên được ấy thì hắn không thể chấp nhận việc qua loa lấy lệ được.

Hắn ôm chặt lấy cả người cứng đơ của nàng, cúi đầu hôn vào tai nàng, giọng nói trầm khàn: “Cái gọi là nhân duyên ngàn dặm quanh co, cứ coi như chúng ta là người bình thường, ta muốn nàng sinh…”

Chưa kịp nói hết câu, hắn đột ngột dừng lại, lùi xa mấy trượng, tay ôm trán, vẻ mặt đầy sự biến hóa.

Đối diện, Ký Mộng đã bị dọa đến sững sờ. Chiếc mũ lông mềm mại trên đầu cũng rơi xuống đất, nhưng nàng không nhặt lên mà chỉ đứng ngây người nhìn hắn.

Lại là ánh mắt sợ hãi và từ chối đó, Lệnh Hồ Vũ thực sự chán ghét ánh mắt như vậy.

Hắn đột nhiên đưa tay ra, như muốn nắm lấy nàng, nhưng ngay sau đó, thân hình hắn lảo đảo rồi biến mất vào rừng phong đỏ.

*

Mây đen dần dần tụ lại trên bầu trời, chẳng bao lâu sau, những hạt mưa lất phất bắt đầu rơi. Cuộc lang thang vô định của Lệnh Hồ Vũ cuối cùng cũng kết thúc, dừng lại trên con đường núi lầy lội.

Trong những ngày ở Thâm Cốc Vi Lăng, dường như sự bình yên đã mài mòn đi những góc cạnh của hắn, khiến hắn không còn giữ sự cảnh giác sắc bén như xưa.

Thần Hồn Khế chung quy vẫn là một nguy cơ tiềm ẩn nằm sâu trong cơ thể. Chừng nào nó còn tồn tại, giữa Lệnh Hồ Vũ và Ký Mộng sẽ không bao giờ có sự bình yên được. Có lẽ từ đầu hắn đã sai rồi, không nên mơ tưởng về ánh trăng dịu dàng sau dòng thác xanh và hoa đỏ nữa. Thế gian ban tặng lưỡi kiếm gươm và máu, vậy mà hắn còn sinh ra những ý nghĩ hoang đường, thật đúng là nực cười.

Sau này phải làm gì đây? Đã lâu rồi hắn không nghĩ về vấn đề này, giờ chỉ vừa thoáng nghĩ qua đã thấy đầu đau nhức.

Tiếng bước chân vội vã từ xa vọng đến, kèm theo tiếng gọi của Ký Mộng: “Lệnh Hồ Vũ! Đừng trốn nữa, ngươi mau ra đây!”

Rõ ràng lúc nãy sợ đến đờ đẫn, vậy mà giờ lại đuổi theo hắn. Hắn thật sự không thể hiểu nữ nhân. Nàng muốn làm gì? Đến để cãi nhau? Để trách móc hắn sao?

Không muốn đối diện với nàng, Lệnh Hồ Vũ làm ngơ không đáp lại.

Nàng vẫn đang chạy loạn khắp núi, giọng nói lúc gần lúc xa, càng ngày càng lo lắng: “Lệnh Hồ Vũ! Ngươi ở đâu?!”

Nàng thật sự muốn cãi nhau đúng không? Lệnh Hồ Vũ bẻ một cành cây ném về phía nàng. Nếu muốn cãi, thì cứ đến mà cãi.

Ký Mộng quả nhiên đi tới, có lẽ cả đời nàng chưa bao giờ linh hoạt như lúc này, lao đến như một con nai con, nhưng lại chân trượt một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống.

Hắn nhanh tay đỡ lấy nàng, không ngờ nàng lại không lùi mà tiến, nắm lấy áo hắn, còn định ghé trán chạm vào hắn, miệng vội vàng nói: “Thần Hồn Kết phát tác thì ngươi nên nói với ta chứ! Đừng có cử động!”

Nàng biết Thần Hồn Kết phát tác, vậy mà còn dám thả ý niệm vào khi hắn còn tỉnh táo? Nàng thật sự chỉ thiếu cảnh giác với mỗi mình hắn hay là ngốc nghếch đến mức không thể cứu vãn?

Lệnh Hồ Vũ nghiêng đầu tránh đi, thấy nàng vẫn không từ bỏ, hắn đành cúi đầu đáp trả bằng một nụ hôn đầy ác ý.

Không để nàng trốn tránh, cũng không cho phép nàng cứng đờ như con rối. Hãy nhìn cho kỹ, hắn không phải là Nam Hoang Đế, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc hiến dâng vô điều kiện. Một khi nàng đã nắm chặt sợi chỉ duyên phận thì không có lý do gì để buông tay nữa. Lại gần hơn, gần hơn nữa, ba chữ Lệnh Hồ Vũ phải khắc sâu trong thần hồn, chứ không chỉ là những lời thoảng qua môi.

Ký Mộng chắc hẳn rất hoảng sợ, hơi thở rối loạn phả vào mặt hắn, nhưng nàng không trốn tránh.

Vòng tay của Lệnh Hồ Vũ dần trở nên nhẹ nhàng hơn, hắn vuốt nhẹ từ khóe miệng bên trái của nàng đến bên phải, rồi đưa mắt nhìn nàng. Đôi mắt trong trẻo như hổ phách của nàng ở rất gần, không có sự sợ hãi, cũng không có sự ghét bỏ, chỉ là một chút bối rối mềm mại.

“Nhắm mắt lại đi.” Hắn nhẹ nhàng nhắc nhở.

Thế nhưng ngay sau đó, hắn cảm nhận được đôi tay nàng nhẹ nhàng ôm lấy mặt hắn. Nàng kiễng chân, cứng rắn áp trán vào anh. Ý niệm của nàng như một hạt ngọc chui vào từ giữa chân mày hắn, xông vào Thức Hải của hắn, lao thẳng về vực thẳm.

Nàng thật táo bạo và liều lĩnh.

Ý niệm sắc bén của hắn tụ lại như lưỡi đao, định hù dọa nàng. Tuy nhiên, ý niệm của nàng nhẹn hơn cơ thể rất nhiều, khéo léo tránh né, trong nháy mắt đã bám lấy Thần Hồn Kết màu đỏ tựa máu, từng lớp từng lớp quấn chặt nó lại.

“Từ giờ ta sẽ kiểm tra ba ngày một lần.” Ký Mộng không động đậy, nhắm mắt tựa trán vào hắn. “Chàng cảm thấy không ổn thì phải nói ngay với ta.”

Lệnh Hồ Vũ im lặng hồi lâu, hỏi nhỏ: “Không phải là bị dọa chạy rồi sao?”

Nàng cuối cùng cũng buông tay, cau mày nhìn hắn: “Ta thật sự có giật mình, nhưng người bỏ chạy không phải là ta. Việc ta giật mình và việc ta giúp chàng dùng ý niệm ngăn Thần Hồn Khế là hai chuyện khác nhau.”

Niềm vui nhỏ nhoi như dòng mật chảy qua cổ họng, Lệnh Hồ Vũ vẫn không nói gì, bỗng nhiên nhận ra áo váy nàng ướt sũng, dính đầy bùn đất và nước. Tư Nữ vụng về này chắc hẳn đã ngã không ít lần, tóc tai xõa nửa chừng, đuôi tóc còn nhỏ nước. Điều đáng nói nhất là, một chân của nàng đã mất cả giày, bàn chân lạnh đến mức xanh tím.

Hắn luồn tay dưới đầu gối cô, bế nàng lên: “Nàng làm sao có thể sống một mình đến tận bây giờ được thế?”

Ký Mộng không cam lòng đáp: “Ta… không yếu đuối như chàng nghĩ đâu.”

Không yếu đuối? Nàng chỉ có ý niệm, nhưng không có chút thiên phú tu hành, đi đường còn có thể để vạt áo bị vướng, còn không bằng người bình thường.

“Nàng còn rất thiếu cảnh giác.” Lệnh Hồ Vũ liếc cô. “Người ta nói đi một ngày đàng học một sàng khôn, nhưng mấy sàng khôn kia của nàng ta không thấy ở đâu cả.”

Ký Mộng cúi đầu, mái tóc ướt đẫm đung đưa theo nhịp bước chân của hắn, từng giọt nước lăn xuống, trông như những giọt nước mắt.

“Bởi vì là chàng…” Giọng nàng nhẹ nhàng như thì thầm. “Chàng sẽ không làm thế, ta không sợ.”

Hắn sẽ không làm gì? Lệnh Hồ Vũ dường như mơ hồ hiểu ra, một lúc sau bỗng bật cười: “Ta sẽ làm đó, cho nên nàng phải cẩn thận đấy.”

Cho đến khi vào khách điếm trong thị trấn, Ký Mộng vẫn không nói gì. Hắn đặt nàng xuống lưng ngựa giấy, tình cờ liếc qua, thấy tai nàng đỏ bừng, kéo theo cả vùng da cạnh tai cũng ửng hồng, chạm vào còn nóng rực.

Hắn cúi người lại gần, cảm nhận nàng nín thở, lông tơ trên cổ dựng đứng, nhưng vẫn không trốn tránh.

Hắn đưa tay đặt chiếc mũ lông lên đầu nàng, cười khẽ: “Thật đúng là đồ ngốc.”

Thấy nàng nhìn mình đăm đăm, hắn nhướng mày: “Ta đang nói bản thân mình đấy. Mau về phòng ngâm nước nóng đi, đừng để bị cảm.”

*

Lệnh Hồ Vũ nhanh chóng nhận ra, Ký Mộng dường như đã bắt đầu coi hắn như một đối tượng để luyện tập. Nàng dần dần chủ động chạm vào hắn, thậm chí ba ngày một lần, nàng đều tiến lại gần chạm trán vào hắn để thả ra ý niệm.

Tư Nữ không có ý đồ tốt này, còn dùng vẻ mặt không chút phòng bị nhìn hắn, khiến hắn nhiều lần ngứa ngáy tay chân. Mỗi lần định hôn nàng, hắn đều không khỏi tự cảm khái một chút.

Hương vị ngọt ngào đó bị cắt ngang sau một tháng, khi họ quay trở lại hiện thế và đụng phải Nam Hoang Đế.

Ký Mộng trở lại Thâm Cốc Vi Lăng với mồ hôi lạnh đầy mặt, trông như kẻ mất hồn.

Lệnh Hồ Vũ cảm thấy nàng sợ sự truy sát của Nam Hoang Đế, bèn nhẹ nhàng trấn an: “Đừng sợ, hắn không đuổi kịp đâu, cũng không thể làm gì ta được.”

Bốn vị Hoang Đế đều có sức mạnh của yêu từ bốn Hoang trợ giúp, chỉ cần ở lại Đại Hoang, gần như không ai trên thế gian có thể giết được họ. Nhưng Hoang Đế và tu sĩ lại khác nhau, họ không giỏi chiến đấu, chỉ biết dùng sấm sét để đánh người, nên thật ra cũng không đáng sợ lắm.

Tuy nhiên, đêm đó Ký Mộng vẫn gặp ác mộng. Từ phòng bên cạnh hắn cũng có thể nghe thấy tiếng nàng khóc thét trong giấc ngủ. Lệnh Hồ Vũ vén màn giường lên, thấy nàng quấn chăn trùm kín đầu, cả người run lẩy bẩy.

Hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng vỗ về chiếc chăn, rồi ném ra một quả cầu ánh sáng từ Ngưng Quang Thuật, chiếu sáng những lọn tóc rối của nàng trải trên gối.

Sau một lúc lâu, Ký Mộng mới ló đầu ra khỏi chăn, giọng nói nhẹ nhàng: “Ta cứ tưởng mình đã quên rồi, nhưng hóa ra chưa quên được.”

“Đừng sợ.” Lệnh Hồ Vũ lặp lại. “Có ta đây rồi.”

Nàng lắc đầu: “Chiết Đan tiên sinh từng nói, ngây thơ không sao, yếu đuối cũng không sao, nhưng ngây thơ và yếu đuối cùng xuất hiện thì rất dễ mất mạng.”

Lệnh Hồ Vũ vuốt vuốt mái tóc của nàng: “Những điều đó không phải thứ lấy mạng người. Thứ lấy mạng là Đại Hoang không thể dung thứ cho những điều đó.”

Cuối cùng sắc mặt Ký Mộng cũng dịu lại, nàng từ tốn nói: “Ta từng rất biết ơn Bệ hạ Đế vì ngài ấy sẵn lòng chấp nhận dị tộc Thượng Cổ làm thần. Ta chẳng có tài cán gì, nhưng thái độ của ngài có lẽ chứng minh rằng ngài có ý định đối xử tốt với dị tộc và người thường ở Nam Chi Hoang. Sau này, ta mới nhận ra mình đã sai rồi.”

“Chàng nói đúng,” Nàng khẽ cười khổ. “Ta hoàn toàn không đề phòng gì cả, mang trong mình những mộng tưởng ngây thơ về thế giới bên ngoài, cứ thế mà ra đi, để rồi va chạm đến thương tích đầy mình, thậm chí còn…”

Còn cái gì?

Lệnh Hồ Vũ lặng lẽ nhìn nàng, Đột nhiên nàng dịch sát vào bên trong, vén một góc chăn lên: “Lệnh Hồ Vũ, ta có thể ôm chàng một lát không?”

Cung kính không bằng tuân mệnh.

Hắn xoay mình lên giường, ngay lập tức cô nương nhỏ nhắn lao vào lòng hắn, bản năng khiến hắn ôm chặt lấy nàng.

“Chàng sẽ không có chuyện gì chứ?” Nàng ôm hắn chặt hơn, như đang ôm tất cả hy vọng của mình.

Lệnh Hồ Vũ đỡ lấy sau gáy nàng, cúi xuống hôn lên trán nàng: “Ta là ma đầu, sao lại có thể có chuyện gì được?”

Ký Mộng vẫn lắc đầu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt trong veo: “Chàng không phải ma đầu, chàng là ta…”

Là nàng cái gì? Lệnh Hồ Vũ ghé tai nghe, chợt cảm thấy dưới gối có thứ gì đó cứng ngắc. Hắn lấy ra xem, hóa ra là món đồ chơi cuối cùng hắn mang về cho nàng vào ngày rời đi, một con chim hoàng ly khắc bằng tre.

Đôi cánh của con chim đã trở nên trơn nhẵn và bóng loáng, có lẽ là do được nàng thường xuyên cầm nắm.

Hắn dùng đầu ngón tay chạm nhẹ vào bụng con chim, lập tức đôi cánh của nó vỗ lên, làn gió tạo ra thổi tung lọn tóc rối bên tai Ký Mộng. Nàng nhìn nó chăm chú, thậm chí ánh mắt còn mang chút cuồng nhiệt như đang đặt cược tất cả: “Ta đã nói, dù ngày mai có phải rời đi, ta vẫn muốn sống trọn vẹn hôm nay. Nếu chàng cũng nghĩ vậy… thì hôm nay của ta vẫn là…”

Lệnh Hồ Vũ bất chợt hôn lên tai nàng, Ký Mộng bắt đầu run rẩy, nhưng lần này không phải là cái run cứng đờ. Nàng vội vàng đưa tay lên che tai, nhưng rồi lại cảm thấy bàn tay hắn ngay lập tức phủ lên tay mình, rồi môi hắn ấm áp áp xuống, không chút khách sáo mà hôn lấy nàng.

Dù chưa nói hết, nhưng hắn đã biết nàng muốn nói gì.

Thế giới rộng lớn và lạnh lẽo chẳng để lại cho họ điều gì tốt đẹp, nhưng lại để lại cho họ lẫn nhau. Điều này khiến cả thế giới bừng sáng hơn trong mắt hắn, mang đến cho hắn lý do để yêu quý nó, và cũng là lý do để hắn dùng cả mạng sống mà bảo vệ.

Ký Mộng là dũng khí của Lệnh Hồ Vũ, và Lệnh Hồ Vũ cũng là dũng khí của Ký Mộng.

Họ sẽ không chỉ là cặp đôi ngắn ngủi như loài bèo nước gặp nhau, cũng không giống phù du sáng nở tối tàn. Hắn không phải là phù du, hắn sẽ cùng nàng, từng phút từng giây, thật sự trải qua cái gọi là trọn đời bên nhau.

Trời gần sáng, Lệnh Hồ Vũ vén màn lên, gió thổi mở khung cửa sổ bằng gỗ, những hạt tuyết li ti bay vào theo gió.

“Tuyết rơi rồi.” Hắn cầm mái tóc dài của nàng lên. “E là không thấy được mặt trời mọc đâu.”

Ký Mộng cọ mặt lên má hắn: “Tuyết rơi cũng đẹp, ta đều thích cả.” 

Vóc người nàng nhỏ nhắn, Lệnh Hồ Vũ bế nàng lên như ôm một chú mèo, rồi nhẹ nhàng nhàng đung đưa thân hình nhỏ bé như búp bê sứ này. Hắn chợt nghĩ đến điều gì đó, rồi ghé vào tai nàng hỏi rất nhiều câu. Làn da mịn màng của cô chợt ửng hồng, nàng lúng túng trả lời bằng giọng run rẩy: “Ta, ta cũng không biết… Ta không, không có gì không được…”

Hắn “ừ” nhẹ một tiếng, gió lại đẩy khung cửa gỗ khép lại. Màn giường khép lại, quả cầu ánh sáng của Ngưng Quang Thuật phát sáng trong không gian tối mờ —— không có gì không được, vậy thì hắn nên quá đáng thêm chút nữa.

Ký Mộng lại trở nên bối rối, nửa muốn chống cự, nửa lại không muốn, phân vân hồi lâu. Cánh tay nàng đột nhiên cảm thấy lành lạnh, hắn đeo lên một chiếc vòng tay ánh bạc lấp lánh, rồi nâng vai nàng lên, ngắm nghía hai bên, trông rất thỏa mãn: “Quả nhiên rất hợp với nàng.”

Chiếc vòng tay được làm rất tinh xảo, với những chiếc lông vũ mỏng manh đỡ lấy từng chú chim nhỏ xíu, trông rất sống động.

Ánh mắt Ký Mộng lộ rõ sự vui thích, nàng chạm nhẹ vào những chiếc lông vũ đó và nhẹ nhàng hỏi: “Làm từ bao giờ vậy?”

“Lần trước.” Lệnh Hồ Vũ hôn lên chiếc vòng tay, “Khi thợ may đo kích cỡ cho nàng, ta đã đi đến tiệm trang sức.”

Nàng có vẻ rất vui, niềm vui xen lẫn chút áy náy, áy náy vì bản thân không có gì để tặng hắn. Nhưng trước khi nàng kịp mở miệng, hắn đã chặn tất cả những lời đó lại.

“Từ giờ nàng là người của ta.” Lệnh Hồ Vũ ghé sát môi nàng thì thầm. “Bây giờ phải nghe lời ta…”

Những lời sau đó dần trở nên không còn rõ ràng nữa. Quả cầu ánh sáng của Ngưng Quang Thuật lấp lánh, chiếu sáng đường nét tinh xảo của búp bê sứ, rất nhanh hắn lại ôm chặt lấy nàng, như muốn giấu kỹ đi, chỉ để lại chút sắc hồng phớt dịu dàng nơi kẽ tay.

*

Khi trời hửng nắng sau trận tuyết, cuối cùng Ký Mộng cũng được ngắm bình minh.

Trên đỉnh cô độc của Tống Sơn đã phủ trắng một màu tuyết. Một vầng thái dương đỏ rực dần dần ló dạng từ nơi giao thoa giữa đêm tối và ánh sáng, soi rọi khắp tứ phía, cũng chiếu sáng đôi mắt trong veo ẩn dưới chiếc mũ lông của nàng,

“Đẹp quá.” Nàng thầm cảm thán.

Lệnh Hồ Vũ kéo chặt chiếc áo choàng lông cho nàng, dịu dàng nói: “Đợi đến khi nàng ngắm chán cảnh núi non Đại Hoang, ta sẽ đưa nàng đến Trung Thổ, nơi đó núi non còn đẹp hơn, nàng chắc chắn sẽ thích.”

Ánh sáng mặt trời dần rực rỡ chiếu vào đôi mắt trong veo của nàng, tựa như có ngọn lửa đang nhảy múa trong đó. Hắn mỉm cười: “Không có hôm nay hay ngày mai, chỉ có tương lai. Tương lai chúng ta sẽ đi dạo trong những thị trấn có người ở, đến những khu rừng có yêu, có thiên tài địa bảo.”

Có hắn bên cạnh, nàng chẳng cần lo sợ điều gì; có nàng bên cạnh, hắn cũng không sợ gì hết.

Khi đỉnh núi sáng bừng lên, Lệnh Hồ Vũ gọi ngựa giấy ra, hắn hỏi một cách hờ hững: “Hôm nay muốn đi đâu?”

Ký Mộng liệt kê ra từng nơi: “Nghe nói ở Nam Chi Hoang có một ngọn núi tên là Nhạc Sơn, từng có một vị thần được chôn cất ở đó. Chúng ta đến xem thật giả thế nào nhé?”

Dĩ nhiên là được, vô cùng sẵn sàng.

Ngựa giấy theo gió lao vút lên trời, xé toạc bầu trời xanh biếc.

Rồi sẽ có một ngày, họ sẽ bước đi trong thế giới thật, mỉm cười ngắm nhìn những đám mây trôi qua. Cuộc đời này còn dài lắm, dù đi đến nơi đâu, họ cũng sẽ bên nhau trọn đời.

-TOÀN VĂN HOÀN-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play