Ta thích nàng, muốn mãi mãi ở bên nàng.Chú hồ ly nhỏ bị tuyết tuyết che lấp, máu chảy đầm đìa.
Tần Hi không nói gì, vội vã bước về phía nàng, nhưng ngay tức khắc, bước chân của hắn lại dừng lại.
Một lưỡi phi đao trong suốt và phát ra âm thanh kỳ lạ, áp sát vào ngực hắn.
Trên cằm Lệnh Hồ Trăn Trăn rỉ máu, nhưng giọng nói của nàng lại rất bình tĩnh: “Hoàng kim ta đã trả lại cho ngươi, tất cả tiền bạc trên người ta cũng đưa cho ngươi, ngươi còn đuổi theo ta làm gì?”
Tần Hi nheo mắt, lại tiếp tục tiến về phía cô, cảm thấy mũi phi đao như sắp xuyên qua tim, nhưng hắn chẳng cúi đầu nhìn, chỉ cúi đầu nói: “Phi đao xuyên tim, sư đệ rất vui mừng, như vậy thì tỷ lại nợ ta rất nhiều rồi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn thấp giọng nói: “Ý ngươi là trước đây ta đã nợ ngươi? Ngươi biết nhiều chuyện của ta như vậy, ta còn nghe Thông Hoa và ngươi nhắc đến Bàn Thần Ti, vậy có nghĩa là ta đã cướp Bàn Thần Ti của ngươi? Nhưng không phải ngươi đã lấy lại rồi hay sao?”
Dù là cướp đi hay bị lấy mất Bàn Thần Ti, ký ức của nàng vẫn rất mơ hồ, chỉ nhớ rằng là cùng một người. Bây giờ nhìn lại, chắc chắn là Tần Nguyên Hi.
Thái độ kỳ lạ của hắn, hào phóng ném tiền, lại bắt nàng đeo Thượng Thanh Hoàn giống như để lúc nào cũng muốn theo dõi nàng, tại sao chứ? Báo thù? Bắt nàng quay về Thái Thượng Mạch để buộc tội?
“Tiểu sư tỷ không cần nói nữa.” Tần Hi vẫn tiến về phía nàng. “Nếu muốn đâm thì hãy làm cho nhanh, tới đi.”
Hắn càng ngày càng tiến đến gần, Lệnh Hồ Trăn Trăn theo bản năng lùi lại hai bước. Nàng thật sự muốn điều khiền phi đao đâm xuyên tim, nhưng cơ thể không nghe theo. Nàng bối rối nhìn tay mình, rồi lại nhìn hắn, hiện giờ hắn đã đứng ngay trước mặt.
“Đây chính là dáng vẻ xấu nhất của nàng sao?” Giọng Tần Hi rất nhạt, không nghe ra vui hay giận. “Chỉ có vậy thôi sao. Phi đao đâu?”
Không còn phi đao nữa, nàng đã không thể vận chuyện được chu thiên.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ biết nhìn phi đao trong suốt tan thành khói nhẹ.
Câu hỏi của nàng, hắn không trả lời, lại tạo ra tư thế như muốn đưa nàng đi, và nàng cũng chẳng chống đỡ nổi nữa. Cảm giác an tâm kỳ lạ như cánh hoa mềm mại đỡ lấy cơ thể nàng, nàng nhẹ nhàng ngã xuống và chầm chậm chìm vào một giấc ngủ thật sâu.
Trong lúc mơ màng, nàng đã có một giấc mộng đẹp thoáng qua, có hương hoa cỏ ấm áp, có gió nhẹ và hoa, có chăn bông trắng như mây, gối mềm, mọi thứ đều tỏa sáng đến rực rỡ.
Bên cạnh dường như có một người, ôm lấy nàng mà rơi lệ. Hàng lệ chảy dài bên má nàng, nàng vội vàng an ủi hắn: “Ngươi gặp phải ác mộng sao? Vậy ta tặng ngươi giấc mộng đẹp của ta.”
Trong giấc mộng, nàng rất hào phóng, không chỉ tặng giấc mộng đẹp, còn tặng cả hồ ly bằng giấy.
Nàng đặc biệt muốn đối xử tốt với hắn, muốn gom góp những điều tốt nhất lại để tặng cho hắn, để hắn có thể vui vẻ hơn và mỗi ngày đều cười với nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn chậm rãi mở mắt ra. Trước mắt lại là hơi nước mờ ảo, hương hoa cỏ ấm áp hòa trong từng giọt sương nhỏ, như muốn thẩm thấu vào người nàng.
Một cánh tay từ phía sau ôm lấy thắt lưng nàng, tay kia nhẹ nhàng tưới nước lên cổ nàng.
Tần Nguyên Hi lại ngâm mình cùng nàng.
Lệnh Hồ Trăn Trăn cảm thấy mình dường như không thể thay đổi tình huống này. Vết thương vừa hồi phục, mí mắt nàng mềm nhũn không thể mở, cổ cũng không ngẩng lên nổi. Hắn xối nước một lúc, rồi dùng tay nhẹ nhàng nâng mặt nàng lên.
Bên vành tai phải của nàng có treo một đồ vật nặng nề, hắn dùng đầu ngón tay chạm vào, cảm giác mát lạnh lan tỏa bên tai.
Tần Nguyên Hi dường như rất hài lòng, bàn tay nâng đầu nàng lắc nhẹ nhàng: “Nàng thật không nghe lời, hại ta phải đi tìm khắp nơi.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn mơ màng nhìn xung quanh. Lần này không còn là bồn tắm ngoài trời nữa mà là bồn tắm trong một khách điếm xa hoa. Nước trong vắt, trong đến nỗi nàng có thể nhìn rõ chân hắn ở đáy nước quấn quít với chân của mình.
Nàng vẫn là không hiểu: “Ngươi rõ ràng… có người mình thích…”
Tần Hi lại ôm lấy mặt nàng, dùng một tay phủ lên trán nàng: “Đúng vậy. Người ta thích giống hệt như hồ ly, lúc nào cũng chạy lung tung.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy mình đang nằm mơ nhưng không phải, lầm bầm: “Nhưng ta không hề…”
“Bàn Thần Ti là chính nàng trả lại cho ta.” Tần Hi cắt ngang lời nàng. “Khi nàng cướp lấy Bàn Thần Ti đã bị thương nặng sắp chết; khi trả lại cho ta, cộng thêm cái giá phải trả của thần vật thì không thể giữ được mạng nữa. Nàng dùng ký ức của chính mình để đổi lấy việc ta quên đi nàng. Hiện giờ ta đã nhớ lại, còn nàng vẫn đang quên mất ta.”
Giọng nói của hắn chứa đầy oán trách, Lệnh Hồ Trăn Trăn ngẩn người một hồi lâu: “Nhưng nếu ta đã trả lại Bàn Thần Ti, còn để cả hai cùng quên đi thì hai bên đều không còn nợ nhau gì nữa. Việc có nhớ hay không đâu có quan trọng gì?”
Hắn lập tức nắm lấy vai nàng, cố gắng xoay người nàng lại.
Rõ ràng hắn đã nói trang phục ướt át thì rất bất nhã! Lệnh Hồ Trăn Trăn cố gắng kháng cự, nhưng do vết thương vừa hồi phục nên không có sức lực, nàng bị hắn xoay về phía trước, chỉ có thể đưa tay che mắt hắn lại.
Tần Hi để cho nàng che mắt. Cả người hắn cũng ướt sũng, làn áo mỏng dán sát vào cơ thể, mái tóc dài còn nhỏ giọt nước.
Nàng hít một hơi: “Dù cho chúng ta đã từng có gì, bây giờ cũng không còn nợ gì nữa. Tại sao còn phải tiếp tục?”
Tần Hi nâng tay đặt lên đầu nàng: “Đương nhiên là vì ta nợ nàng.”
“Nợ ta thứ gì?”
“Ta thích nàng, muốn mãi mãi ở bên nàng.”
“Nhưng ta không…”
Bàn tay đang đặt trên đầu nàng lập tức trượt xuống, mạnh mẽ bịt chặt miệng nàng.
Giọng nói của Tần Hi lạnh lùng: “Ta không muốn nghe câu này. Nếu nàng nói nữa, ta sẽ phải đòi lại những gì nàng nợ ta.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn lại bị lời nói của hắn làm mơ hồ. Ý hắn là gì? Nàng nợ hắn cái gì? Không lẽ nàng nhất định phải thích hắn?
Hắn vẫn để nàng che mắt mình mà không có chút phản kháng nào, giọng nói nhỏ nhẹ: “Ta đã tìm nàng suốt nửa năm trong vô vọng, mới có thể kéo nàng trở về nhân gian.”
Ở nơi đó, gió thường thổi qua, cái lạnh thấu xương luẩn quẩn. Hắn không biết đường, lại không thể nhìn thấy gì, chỉ có thể đi vòng quanh từng chút một. Cho đến hiện giờ, mỗi đêm hắn vẫn cảm giác được cái lạnh khủng khiếp của nơi chết chóc đó, như thể hắn vẫn còn ở đó, tuyệt vọng và lo lắng tìm kiếm một tia hy vọng mong manh.
“Trăn Trăn, nàng nợ ta.” Hắn nắm lấy gáy của nàng. “Nàng chết trước mặt ta, xóa ký ức của ta ngay trước mặt ta. Nếu nàng còn dám nói muốn rời bỏ ta, không cần ta, ta nhất định sẽ đòi lại món nợ đó.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn chỉ cảm thấy bên tai vang lên âm thanh quen thuộc: “Nàng sẽ không chết, ta cũng sẽ không quên. Nàng đừng hòng nghĩ tới điều đó!”
Giọng nói đó, ngữ điệu đó, giống hệt như lời hắn vừa nói, như thể nếu nàng không trả nợ, hắn sẽ nuốt chửng nàng.
“Ngươi, ngươi dù sao cũng phải nói lý chứ…” Nàng hơi hoảng loạn. “Ta cũng đâu có bắt ngươi…”
“Sư đệ từ trước đến nay không hề nói lý lẽ.” Tần Hi kéo tay nàng xuống, nhìn thẳng vào mắt nàng. “Ta đã mang nàng quay về rồi. Hơn nữa, chính nàng đã gọi ta, ta nghe thấy nàng gọi ta.”
Lệnh Hồ Trăn Trăn cuối cùng không thể nói thêm lời nào vì cảm nhận hắn cúi đầu tiến sát lại gần. Theo phản xạ, nàng né tránh, nhưng lại bị hắn nắm chặt gáy và kéo vào lòng. Môi hắn dừng trên tai phải, chạm vào món đồ trang sức nặng trĩu trên đó.
“Nàng không thể đập vỡ được Thượng Thanh Hoàn đâu.” Hắn cười khẽ, mang theo chút gian xảo đầy thỏa mãn. “Giờ thì nàng không thể thoát được nữa, nhớ trả lễ lại cho ta.”
Cái này là cái gì? Kiểu ép buộc mua bán không lý lẽ ư?
Lệnh Hồ Trăn Trăn sờ tai phải, Thượng Thanh Hoàn không biết đã bị hắn dùng cách nào mà gắn vào dưới tai nàng, muốn tháo ra có lẽ phải xé rách một bên tai mất.
Tần Nguyên Hi như đọc được suy nghĩ của nàng, thở dài nói: “Đừng nghĩ đến việc tháo ra, sư đệ không muốn nhìn thấy Tiểu sư tỷ xé rách một bên tai đâu.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn, đầy hoang mang.
Nhiều lần rồi, nàng nhận ra bản thân mình có thể chịu đựng hắn một cách kỳ lạ. Ví dụ như việc thường xuyên bị hắn đánh thức vào nửa đêm, nếu là người khác, nàng đã triệu hồi Long Quần Phi Đao từ lâu; hoặc như lúc này, với người khác, nàng tuyệt đối không thể bình tĩnh nói chuyện.
Tần Hi nâng mặt nàng lên, dùng ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve chân mày nàng như thể đã làm điều này rất nhiều lần trước đó, giọng nói nhỏ nhẹ: “Trăn Trăn, ta không quan tâm nàng đã trải qua điều gì, nhưng trên đời này còn nhiều điều tốt đẹp và nhiều nơi tươi đẹp hơn, chắc chắn sẽ có điều nàng thích. Ta sẽ luôn ở bên nàng, và nàng cũng phải luôn ở bên ta.”
Đừng nói gì về việc thanh toán hết nợ lạnh lùng kia nữa. Bọn phải nợ lẫn nhau, như vậy mới có thể chạy về phía nhau, quấn quýt đến cùng.
Vận mệnh trắc trở cũng được, đại bá khó lường cũng chẳng sao vì Tần Nguyên Hi không quan tâm những điều đó. Trên thế gian này, chỉ cần có Lệnh Hồ Trăn Trăn mà thôi, đó là điều duy nhất hắn để tâm. Nếu thế giới lạnh lẽo, họ sẽ sưởi ấm cho nhau, nâng đỡ nhau. Mối nghiệt duyên đã chuyển hóa thành thiện duyên, họ phải ở bên nhau mãi mãi, không bao giờ chia lìa.
Có lẽ là ánh sáng từ dòng nước, hoặc là hơi nước mờ ảo, một giọt lệ mong manh, yếu đuối thoáng qua đôi mắt trong veo của tiểu hồ ly.
Nàng không biết vì sao lại cảm thấy đau lòng, lẩm bẩm một tiếng: “Tần Nguyên Hi.”
Những giọt lệ lớn từ hàng mi nàng rơi xuống, vang lên từng tiếng tí tách, như thể muốn trút hết nỗi buồn bực không rõ ràng trong lòng, nàng khóc lớn thành tiếng.
Tần Hi lúng túng định che miệng nàng lại, rồi lại cố gắng lau nước mắt, nhưng loay hoay mãi cuối cùng ôm chặt lấy nàng, khiến tiếng khóc nghẹn lại trong lồng ngực hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT