"Anh đánh tôi làm gì!" Trần Thắng Dũng ngã phịch xuống đất ôm mặt khóc lóc đầy ấm ức, "Chị tôi chết rồi, đều là do ông hại!"

"Do tôi hại ư?" Người luôn ít nói như Trương Cường lên tiếng, "Cậu tưởng tôi không biết cậu xúi giục Tiểu Huệ bán Vọng Nam đấy à? Cậu cầm 500 đồng bán mạng của con gái tôi đi mua xe điện, đó là tiền bán mạng của con gái tôi!"

"Hai mươi năm rồi giờ ông mới nhớ đến tìm tôi tính sổ?" Trần Thắng Dũng lớn tiếng phản pháo, "Ông nghĩ mình vô tội sao? Tôi nói cho ông biết, Trương Cường ông chắc chắn phải xuống địa ngục!"

"Thôi nào, thôi nào." Anh Hải đứng giữa can ngăn, "Tiểu Huệ đã đi rồi, các người có cãi to thế nào cũng không thể khiến bà ấy sống lại, chẳng bằng nghĩ xem chúng ta nên nói gì với cảnh sát."

Sau cơn bộc phát cảm xúc ngắn ngủi, Trương Cường lại trở về với vẻ trầm lặng, ông ngồi xổm ở góc sân thượng hai tay ôm lấy mặt.

"Dũng Tử." Anh Hải gọi Trần Thắng Dũng, "Cậu cứ nói theo lời tôi."

"Ồ ồ, được." Trần Thắng Dũng đang rối loạn, lập tức xem anh Hải như cột trụ tinh thần, không còn chút nghênh ngang nào của ngày xưa.

"Ở trường không vui à con?" Người đàn ông trung niên trong điện thoại lo lắng hỏi đứa con trai gầy guộc, "Mẹ nói con đã mấy ngày rồi không gọi điện về."

"Con đang bận làm luận văn tốt nghiệp." Sắc mặt tiều tụy của Sở Triết Tùng không giấu được vẻ mệt mỏi, đôi mắt thâm quầng nặng nề, "Con phát hiện mình đã làm sai rất nhiều chuyện."

"Làm sai thì sửa lại." Người đàn ông trung niên tưởng Sở Triết Tùng đang nói về chuyện học hành, "Con trượt môn?"

"Không có." Sở Triết Tùng nói, cha mẹ hắn đến giờ vẫn không biết hắn là người đồng tính. Với quan niệm truyền thống và nề nếp gia đình nghiêm khắc, hắn không dám nói ra, "Trước đây người bạn mà con chơi rất thân giờ đã tuyệt giao với con rồi."

Người đàn ông sững lại một chút nói: "Ba đã bảo rồi, tính cách con không được, nói chuyện thì khó nghe, người lại không khéo léo, người ta chắc chắn không muốn chơi với con."

Nghe xong đánh giá của ba mình, Sở Triết Tùng càng thêm phiền muộn: "Con không nói chuyện với ba nữa, càng nói càng bực."

"Con đúng là đứa trẻ như vậy, ba nói có hai câu mà con đã không chịu nổi rồi." Người đàn ông nói, "Ba khó khăn lắm mới dành được chút thời gian nói chuyện với con mà con chẳng có chút tình cảm nào cả."

"Ba gọi đó là nói chuyện à? Ngoài việc chỉ trích con ba còn biết nói gì khác nữa không." Sở Triết Tùng phàn nàn, "Ba có biết tại sao người ta không muốn chơi với con không? Là vì cách nói chuyện của con y hệt như ba đấy." Hắn tức giận cúp máy ném điện thoại vào chăn, ngồi xuống bàn làm việc nhìn chăm chăm vào màn hình máy tính.

Bạn cùng phòng mở cửa bước vào, thấy mái tóc rối bù của Sở Triết Tùng như tổ quạ không lấy làm ngạc nhiên nói: "Hôm nay cậu cũng không ra ngoài à?"

"Ừ, không muốn động đậy." Sở Triết Tùng trả lời.

"Sắp đến mùa đông rồi." Bạn cùng phòng đặt hộp cơm lên bàn, "Nhanh chóng bước qua giai đoạn thất tình rồi bước vào cuộc tình mới đi."

"Cuộc tình cái quái gì." Sở Triết Tùng chống tay lên bàn đứng dậy, việc không ăn uống trong thời gian dài khiến hắn bị tụt đường huyết, trước mắt tối sầm lại, "Cậu biết người đó đi đâu không?"

"Tôi nghe người trong viện Mỹ thuật nói cậu ta ra ngoài đi sưu tầm phong cảnh rồi." Bạn cùng phòng nói, "Cụ thể đi đâu thì tôi không hỏi."

"Tôi đi ăn đây." Sở Triết Tùng xách máy tính bỏ vào balo, bỗng nhiên hỏi: "Tôi nói chuyện có khó chịu lắm không?"

"Giờ cậu mới nhận ra hả." Bạn cùng phòng nói, "Nhưng tôi không để ý, dù sao thì sau khi tốt nghiệp chúng ta mỗi người một nơi, chẳng bao giờ gặp lại nhau nữa."

"Lời cậu nói khó nghe thật." Sở Triết Tùng nói.

"Cảm ơn." Bạn cùng phòng nói, "Chúng ta đều đã tìm ra lý do vì sao còn độc thân rồi. Cậu giỏi hơn tôi một chút, ít nhất anh cũng đã từng yêu." Cậu ta húp một ngụm mì chua cay, "Nếu có cơ hội tôi cũng muốn thử cảm giác bị đá như thế nào."

"Cút mẹ cậu đi." Sở Triết Tùng xách balo, mạnh mẽ đóng sập cửa để ngăn lại sự mỉa mai của bạn cùng phòng. Hắn ủ rũ thả lỏng vai, muốn sửa chữa những thói xấu của mình nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

"Hôm nay trời mưa." Kha Diệc Từ đứng trước cửa sổ nói, "Dự báo thời tiết nói nhiệt độ cao nhất là 13 độ, cậu nhớ giữ ấm."

Ôn Linh mặc chiếc áo hoodie màu vàng nhạt thêm chút sắc tươi sáng cho bầu trời u ám. Cậu cúi đầu chỉnh lại áo phông trắng bên trong bị nhàu, rồi lấy một tờ giấy ăn nhúng nước cúi xuống lau giày.

Kha Diệc Từ nói: "Mặc thêm áo khoác đi, bên ngoài lạnh lắm." Anh lấy chiếc áo khoác bò trắng từ trong vali của Ôn Linh khoác lên vai cậu, "Cái này trông có vẻ không ấm lắm."

Ôn Linh cảm thấy vừa ấm đủ rồi, cậu chăm chú cài khuy kim loại, sau đó đóng vali lại kéo ra cửa, đợi Kha Diệc Từ cùng đi đến sân bay đón người.

Ôn Thụy Tuyết khoanh tay dựa vào khung cửa nói: "Anh Từ nhanh lên, không thì lỡ chuyến xe buýt số hai mất."

"Xong ngay đây." Kha Diệc Từ kéo vali ra khỏi phòng, cầm chìa khóa phòng xuống tầng làm thủ tục trả phòng ở quầy lễ tân khách sạn, "Tôi cần hóa đơn và bảng kê chi tiết, tên đơn vị là..."

Ôn Thụy Tuyết ngáp dài, dựa vào vai Ôn Linh: "Buồn ngủ chết mất, đêm qua em đọc sách đến hai giờ sáng."

[Trước kỳ thi giữa kỳ mà em còn xin nghỉ.] Ôn Linh ra hiệu bằng tay.

"Em không yên tâm để anh đi một mình mà." Ôn Thụy Tuyết thì thầm, "Em không để anh Từ dễ dàng chiếm lợi từ anh đâu."

[Biết đâu là anh chiếm lợi từ anh ấy.] Ôn Linh ra hiệu.

"Thế không tính." Ôn Thụy Tuyết nổi tiếng với tiêu chuẩn kép cho hay.

Kha Diệc Từ bỏ hóa đơn và bảng kê vào ví, quay lại nhìn hai anh em nhà họ Ôn đang ríu rít như hai con chim sẻ. Ôn Thụy Tuyết cứ khăng khăng khoác vai Ôn Linh, còn Ôn Linh chỉ im lặng để cô em gái nghịch ngợm, cậu nhìn thẳng về phía Kha Diệc Từ.

"Đi thôi, chúng ta xuất phát nào." Kha Diệc Từ nói.

Có lẽ không chịu nổi trò đùa của em gái, Ôn Linh đứng bật dậy bước về phía Kha Diệc Từ để tìm sự yên tĩnh.

"Đồ keo kiệt." Ôn Thụy Tuyết kéo vali lẽo đẽo theo sau hai người.

"Sếp của anh thích trẻ con lắm." Kha Diệc Từ nói với Ôn Linh, "Lúc đó anh sẽ gửi em gái của em cho sếp anh trông."

"Ừm." Ôn Linh nghiêm túc gật đầu đồng ý.

"Hứ hứ." Ôn Thụy Tuyết không phục mà tạo cảm giác tồn tại.

Tại cửa ra của tầng đến nội địa ở sân bay, Nhâm Nhàn và Nghê Phương Lệ đi cạnh nhau. Nhìn thấy Kha Diệc Từ đợi ở phía xa, Nhâm Nhàn vẫy tay: "Diệc Từ, bên này."

"Sếp." Kha Diệc Từ cười đi tới, cố tình lờ đi Nghê Phương Lệ, "Chuyến đi có suôn sẻ không?"

"Cũng ổn, anh Lưu và mấy người nữa đang thu xếp thiết bị ở phía sau, cậu chờ lâu chưa?" Nhậm Nhàn hỏi.

"Chắc khoảng mười mấy phút thôi." Kha Diệc Từ nói, "Tôi đã đặt món ở nhà hàng An Huy rồi, chúng ta ăn trước đi."

"Được." Nhậm Nhàn nhìn về phía sau Kha Diệc Từ, "Ồ, cô em gái nhà họ Ôn cũng đến à?"

"Chào chị, em là Ôn Thụy Tuyết." Ôn Thụy Tuyết nói, "Đây là anh trai em, Ôn Linh."

"Chị đã gặp anh trai em rồi, cậu ấy là họa sĩ khách mời của đài tụi chị." Nhậm Nhàn khen ngợi, "Vẽ nhanh, chất lượng xuất sắc, giám đốc đài cũng biết đến cậu ấy."

Ôn Linh xấu hổ mỉm cười, ra hiệu [Chào chị Nhậm.]

"À, quên chưa giới thiệu, đây là Nghê Phương Lệ, phóng viên thực hiện chuyên đề lần này." Nhậm Nhàn nói, "Cô ấy sẽ phụ trách phỏng vấn hai anh em nhà họ Ôn, có vấn đề gì cứ trao đổi với cô ấy nhé."

Nghê Phương Lệ nhìn về phía Ôn Linh, nói với giọng điệu tinh quái: "Cậu em này tôi gặp qua rồi."

Nhậm Nhàn vỗ nhẹ cô một cái: "Đừng đùa."

Ôn Thụy Tuyết tò mò nhìn Nghê Phương Lệ, ghé sát tai Ôn Linh thì thầm: "Chị phóng viên xinh quá đi."

Ôn Linh gật đầu đồng ý.

"Xin lỗi để mọi người chờ lâu rồi." Lưu Ổn và một cô gái đẩy xe chứa thiết bị bước tới, "Mấy thứ này quý giá quá phải nhẹ nhàng từng li từng tí mới mất thời gian thế này."

"Chào mọi người, tôi là Nhượng Lệ." Cô gái giới thiệu, "Mới vào làm quay phim."

"Là "Nhượng" trong "Khổng Dung nhường lê" (*) à?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.

"Là "Lệ" trong "quả vải" ấy." Nhượng Lệ nói, "Gọi tôi là Nhượng Lê cũng được."

"Đủ người rồi, chúng ta đi thôi." Nhậm Nhàn gọi.

Bầu trời u ám phản chiếu gương mặt trầm lặng của Sở Triết Tùng. Hắn ngồi ở góc cạnh cửa sổ thư viện mở ra một cuốn sách tranh nhưng mãi không lật sang trang tiếp.

Hắn nên làm gì đó để bù đắp những sai lầm trong quá khứ.

Nhưng dù hắn có làm gì, cũng vô ích.

Hắn giống như một con ruồi không đầu chạy loạn khắp phòng không tìm thấy lối ra, còn Ôn Linh thì dứt khoát quay lưng, bước vào con đường tươi sáng không có hắn.

Có lẽ hắn cũng nên ra ngoài tìm cảm hứng, chôn mình trong khuôn viên trường thực sự khiến người ta nghẹt thở.

Trương Cường cầm một cốc nước nóng ngồi bên giường bệnh, nhìn cậu con trai nhỏ yếu ớt, trong đầu vẫn vang vọng tiếng la hét gay gắt của mẹ: "Đồ vô dụng! Con bé đó sao không giúp đỡ em nó? Lúc đó tao nên bóp chết nó đi cho rồi!"

"Mày xem mày lấy cái thứ gì về, cái bụng vô tích sự, đẻ con gái ra chẳng đứa nào trông cậy được!"

Trương Cường hít một hơi sâu rồi từ từ thở ra, ông đưa tay vuốt tóc con trai, nói: "Con có muốn uống nước không?"

"Con muốn mẹ." Trương Long Long nói, "Mẹ đâu rồi ba?"

"Mẹ đi có chút việc, chờ Long Long ngủ dậy mẹ sẽ về." Trương Cường nói.

"Con nghe cậu nói ba mẹ đi tìm chị rồi." Trương Long Long nói, "Chị đâu rồi, con muốn chơi với chị."

"Chị phải đi học." Trương Cường cố nén nước mắt nói, "Đợi Long Long khỏi bệnh, con sẽ được đi học, khi đó bố mẹ sẽ đưa con đến thăm chị."

"Vâng." Trương Long Long từ từ nhắm mắt lại, "Con đau lắm, toàn thân đều đau."

"Ngủ đi, ngủ rồi sẽ không đau nữa." Trương Cường nhẹ giọng dỗ dành.

Cốc cốc cốc. Cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ. Trương Cường đứng dậy ra mở cửa.

Một chàng trai trẻ đeo balo đứng trước cửa hỏi: "Chào ông, ông có phải là Trương Cường không?"

"Đúng vậy." Trương Cường nói.

"Tôi là Sở Triết Tùng, tôi có thể nói chuyện với ông một chút được không?" Chàng trai hỏi.

-

Điển cố Khổng Dung nhường lê: Thời xưa, có cậu bé tên là Khổng Dung, khi ông nhường quả lê vào bốn tuổi, đã nhường quả lê to hơn cho anh mình, còn mình nhận lấy quả nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play