Nhìn chàng trai trẻ trước mặt, Trương Cường cảnh giác hỏi: "Sao cậu tìm được tôi?"

"Tin tức về nhà ông lan truyền khắp nơi, chỉ cần tìm chút là ra thôi." Sở Triết Tùng đáp, mắt nhìn thẳng vào Trương Cường. "Ông thực sự không định cho tôi vào sao?" Thực tế thì không đơn giản như lời Sở Triết Tùng nói, cha của hắn là cảnh sát, việc tra địa chỉ giúp con trai chỉ là tiện tay mà thôi.

"Thằng bé đang ngủ, chúng ta ra ngoài nói." Trương Cường nhẹ nhàng khép cửa phòng bệnh lại, dẫn Sở Triết Tùng bước qua cổng khoa nội trú rồi tiến ra mái đình ở giữa bãi cỏ.

"Ông có khổ sở không?" Sở Triết Tùng hỏi, "Trong hầu hết tin tức đều nói ông luôn là người im lặng."

Trương Cường ngồi xuống tay chống đầu gối thở dài: "Buồn thì có ích gì đâu." Ông cố tình làm ngơ trước những lời làm khó của mẹ mình đối với Trần Tiểu Huệ, không thể ngăn cản việc Tiểu Huệ nhảy xuống từ mái nhà, và cũng không thể trả lời khi con trai hỏi về tình cảnh của em gái nó. Nếu không vì đứa con trai còn sống, có lẽ ông cũng đã đi cùng Tiểu Huệ rồi.

"Vậy nên ông định im lặng mãi?" Sở Triết Tùng ngồi xuống bên cạnh, "Thực ra, tôi cũng không biết tại sao tôi đến gặp ông." Cậu chống cằm suy nghĩ. "Tôi đoán ông cũng muốn tìm ai đó nói chuyện."

"Là cậu muốn nói chuyện thì có." Trương Cường nói.

"Làm sai thì phải xin lỗi." Sở Triết Tùng nói, "Ông nghĩ sao?"

Trương Cường không hiểu logic rời rạc của hắn, liền hỏi: "Cái gì?"

"Ông đã làm rối loạn cuộc sống của người khác, không cần xin lỗi sao?" Sở Triết Tùng nói.

"Làng Tào Diêu ở ngay phía trước." Kha Diệc Từ nhìn sang Ôn Linh, "Cậu có muốn xuống xe đi dạo một chút không? Chúng ta vào sau."

Ôn Linh gật đầu, nỗi lo lắng lập tức lan tỏa cả người cậu khi thấy cổng làng Tào Diêu trước mắt.

Kha Diệc Từ hạ cửa kính xe ra hiệu cho Lưu Ổn tấp xe vào lề: "Anh Lưu, tôi sẽ ở lại với Tiểu Vũ một lúc, lát nữa chúng tôi sẽ đi bộ vào sau, anh vào chuẩn bị thiết bị trước đi."

"Được thôi." Lưu Ổn đáp.

Ôn Linh mở cửa xe hít sâu một hơi không khí trong lành, tay run rẩy nắm chặt tay áo Kha Diệc Từ. Kha Diệc Từ lấy một tờ khăn giấy lau mồ hôi lạnh trên trán cậu: "Hay thôi bỏ đi, chúng ta quay về Phụ Dương chơi vài ngày rồi về Bắc Kinh."

"Không." Ôn Linh từ chối, cậu nhận lấy ly nước ấm Kha Diệc Từ đưa, uống một ngụm nhỏ rồi đứng dưới gốc cây ngẩng đầu nhìn đàn chim sẻ đậu trên cành.

Kha Diệc Từ thu dọn ly nước, lấy từ túi ra một viên kẹo sữa đưa cho Ôn Linh: "Này, kẹo ngọt lắm."

"Cảm ơn." Ôn Linh xé vỏ kẹo bỏ vào miệng, chậm rãi nói: "Nhiều năm qua, vẫn, đau."

Những ký ức bị chôn giấu từ lâu dần dần trỗi dậy, giống như một bàn tay vô hình kéo Ôn Linh vào vòng xoáy tiêu cực. Đứa trẻ trong lồng kính đã dũng cảm bước ra khỏi nhà kính, nhưng bên ngoài là bão tố chực chờ để nuốt chửng linh hồn mới mẻ ấy.

"Đừng sợ, cùng lắm thì anh sẽ dẫn cậu chạy trốn." Kha Diệc Từ trấn an, "Chúng ta có cả đội người ở đây, tuyệt đối không một ai có thể làm hại cậu."

Ôn Linh chỉ vào mình: "Tôi không, nói, được."

"Cậu đang nói chuyện đấy thôi." Kha Diệc Từ cười, "Giọng cậu hay lắm." Anh nắm tay Ôn Linh, "Tin tôi đi, lần này anh không lừa cậu đâu."

Cảm giác buồn nôn và sợ hãi dần tan biến dưới sự trấn an nhẹ nhàng của Kha Diệc Từ. Ôn Linh bắt đầu bước từng bước, tiến về nơi cơn ác mộng tuổi thơ của mình bắt đầu. Ngôi làng Tào Diêu trước mắt khác xa so với trong ký ức. Những con đường rộng lớn, những căn nhà dân độc lập xếp thẳng tắp, xe cộ đỗ trước cửa từng nhà, rõ ràng cho thấy hiệu quả của các chính sách xóa đói giảm nghèo trong những năm gần đây.

Thật khó để tưởng tượng rằng 14 năm trước, Tào Diêu từng là nơi tập trung buôn bán người.

Khu đất trống trước cổng làng đã được trải xi măng và cải tạo thành quảng trường sinh hoạt cộng đồng. Cây hoè già ở trung tâm vẫn còn đứng đó, những người già ngồi dưới tán cây tò mò nhìn theo chiếc xe lạ chở những người khách phương xa tiến vào làng.

Lưu Ổn và Nhượng Lệ bắt đầu dựng máy quay. Nghê Phương Lệ hỏi Ôn Thụy Tuyết: "Em thấy thế nào?"

"Chẳng có cảm giác gì cả." Ôn Thụy Tuyết lạnh lùng nói, ánh mắt lướt qua những người già, "Lúc đó em còn quá nhỏ, nhiều chuyện không nhớ ra nhưng anh em thì nhớ rõ hơn."

"Chúng ta sẽ hỏi thử vài người." Nghê Phương Lệ gợi ý.

"Anh em đâu rồi ạ?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.

"Tiểu Kha đang ngồi nghỉ với cậu ấy ở cổng làng." Lưu Ổn trả lời, "Tí nữa hai người sẽ đi bộ vào."

Nghê Phương Lệ hiểu ý gật đầu. Ôn Thụy Tuyết nhăn mặt nói: "Thật ra chỉ cần em đi cùng là được rồi, anh em không cần phải đến đây."

"Chắc cậu ấy cũng muốn đối diện và hòa giải với quá khứ." Nghê Phương Lệ nói.

Ôn Thụy Tuyết liếc nhìn Nghê Phương Lệ: "Chị không giống như những gì em nghĩ."

"Không giống chỗ nào?" Nghê Phương Lệ hỏi.

"Em biết chị là người đã vứt bỏ anh Từ." Ôn Thụy Tuyết nói.

"À... Vậy chị là người phụ nữ tồi tệ rồi." Nghê Phương Lệ cười khổ, "Lúc trẻ ai cũng phạm sai lầm, chị không biết lúc đó mình nghĩ gì nữa, chắc là bị cuốn theo cảm xúc nhất thời."

"Vậy người kia đẹp trai hơn anh Từ sao?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.

"Chị còn không nhớ rõ mặt cậu ta nữa." Nghê Phương Lệ đáp, "Đàn ông mà, chỉ là thoáng qua thôi, cuộc sống thì vẫn phải tập trung vào tiền bạc."

"Nhưng chị đã kết hôn rồi mà." Ôn Thụy Tuyết nhìn chiếc nhẫn trên tay Nghê Phương Lệ.

"Trên con đường kiếm tiền bạc, tìm một đối tác ăn ý thì sẽ không thấy cô đơn." Nghê Phương Lệ nói, cô vỗ vai Ôn Thụy Tuyết, "Tình yêu chỉ là ảo giác thôi."

Ôn Thụy Tuyết lơ mơ gật đầu, Nghê Phương Lệ khẽ cười, lấy điện thoại ra mở bản nháp trong ghi chú rồi nói: "Chúng ta bắt đầu làm việc thôi."

Ôn Linh bước đến cổng làng quan sát xung quanh, phát hiện bóng dáng Ôn Thụy Tuyết, cậu chưa kịp bước tới đã bị cô em gái ôm chặt.

"Anh còn nhớ con sông kia không?" Ôn Thụy Tuyết chỉ vào con sông nhỏ uốn quanh làng, "Lúc đó em giặt quần áo, anh bắt cá dưới sông."

Ôn Linh gật đầu.

Lo sợ anh trai buồn, Ôn Thụy Tuyết kéo Ôn Linh đi khắp nơi, huyên thuyên đủ chuyện. Ôn Linh thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn Kha Diệc Từ, mong anh đến giải thoát mình khỏi tình cảnh này.

"Nơi này thay đổi nhiều quá, em chẳng nhớ nổi chúng ta đã sống ở đâu." Ôn Thụy Tuyết nói.

Họ đi một vòng quanh làng nhưng không thể xác định được chính xác nơi mình từng sống, vì phần lớn người dân trong làng đều mang họ Tào. Họ lại quay về dưới gốc cây hòe già ở cổng làng.

Lưu Ổn và Nhượng Lệ lo sợ sẽ gây cảnh giác cho dân làng nên mang máy quay đi quay cảnh chung quanh làng. Nghê Phương Lệ đã hòa nhập với đám người già, thậm chí cô còn chơi cờ tướng với họ.

Thấy Ôn Linh và Ôn Thụy Tuyết quay lại, Nghê Phương Lệ đứng lên nói: "Ôi chao, các bác đánh không giỏi lắm nhỉ, không chơi nữa đâu."

"Cô gái trẻ mà nói chuyện ghê vậy." Một ông cụ nói, "Cô lấy chồng chưa?"

"Lấy rồi ạ." Nghê Phương Lệ đáp, "Mẹ chồng tôi suốt ngày giục sinh con, tôi chẳng muốn ở nhà nữa, phiền quá trời."

"Sinh con sớm không đau đâu." Một bà cụ góp chuyện, "Còn sinh được thì tranh thủ sinh, không sinh nổi mới lo."

"Tôi nghe nói." Nghê Phương Lệ hạ thấp giọng, "Có thể mua con, tôi không muốn sinh, muốn mua một đứa."

"Ây dà, giờ không mua được nữa đâu." Bà cụ lớn tiếng nói không chút ngại ngùng, "Tôi nhớ khoảng hơn mười năm trước, đâu tầm năm 2010, làng này có nhà mua trẻ con, mua phải một đứa con trai câm."

"Ai nha tôi biết chuyện đó." Ông cụ nói, "Nhà đó tên gì nhỉ... Lập Huy, đúng rồi, ta gọi hắn là Chuột Con."

"Ba vạn tệ mua được một đứa con trai câm, mà thằng câm ấy còn dắt theo vợ nhỏ của nhà bên cạnh là nhà Tú Thuần bỏ trốn." Bà cụ cười rộ, lộ ra hàm răng móm mém, "Cả làng cười nhà đó suốt mấy năm, Tú Thuần còn đi tìm Chuột Con làm ầm cả một năm trời, Chuột Con bảo Tú Thuần báo cảnh sát, hai nhà giờ không thèm qua lại nữa."

Nghê Phương Lệ tò mò hỏi: "Chuyện thú vị vậy, thế Chuột Con và Tú Thuần vẫn sống trong làng à?"

"Còn ở chứ, để tôi kể cho mà nghe." Bà cụ gặp khách lạ từ xa đến càng khiến bà càng muốn buôn chuyện, không ngần ngại tuôn ra mọi thứ. "Thằng con hỗn láo của Tú Thuần chỉ học đến hết cấp hai, hơn hai mươi tuổi rồi mà chưa lấy được vợ, nó suốt ngày cãi nhau với mẹ nó, trách bà không giữ nổi đứa vợ nhỏ của nó."

"Hôm qua thằng con của Tú Thuần còn tạt phân vào nhà Chuột Con, bảo là tại đứa con trai câm của hắn làm hại nó cưới không được vợ." Ông cụ lắc đầu, "Mất mặt chết."

"Chuột Con sau đó có mua thêm đứa trẻ nào nữa không?" Nghê Phương Lệ hỏi.

"Gã đâu có dám mua thêm." Bà cụ nói, "Cha mẹ đứa trẻ câm kia còn dẫn cảnh sát đến làng một lần làm Chuột Con sợ tới mức đái ra quần, vừa phải viết cam kết vừa phải bồi thường tiền, suýt nữa bị tống vào tù." Bà cụ đưa cho Nghê Phương Lệ một nắm hạt dưa, "Tự tay nhà tôi rang đấy, ngon lắm."

"Cảm ơn ạ." Nghê Phương Lệ vui vẻ nhận lấy rồi ngồi xuống cạnh bà cụ, "Tú Thuần không định mua thêm con dâu sao?"

"Hai nhà sống sát vách nhau, lúc cảnh sát đến hỏi chuyện Chuột Con, Tú Thuần ngồi ngoài cổng nhà mình cả ngày trời. Bà ấy nhát gan, chỉ dám to tiếng với Chuột Con đôi câu thôi." Ông cụ tiếp lời, "Đừng có nghĩ đến chuyện mua con nữa, có giỏi thì tự sinh, không sinh nổi thì cũng là do số cả."

-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play