"Con người thật ra không sợ sống dưới đáy vực, cái họ sợ là không có lấy một tia hy vọng. Bà ấy đã mất đi hy vọng rồi."
-
"Ài, em thật sự không nên mang theo nhiều đồ ăn vặt như vậy." Ôn Thụy Tuyết than thở, "Mỗi lần lên máy bay là đột nhiên chẳng có hứng ăn uống gì."
Ôn Linh liếc nhìn em gái, không có ý định giúp cô xử lý đống đồ ăn đó.
Kha Diệc Từ từ chối khéo léo: "Anh vừa ăn trước khi lên máy bay rồi."
Ôn Thụy Tuyết trông thật tội nghiệp ôm đống đồ ăn vặt, ngồi ở vị trí gần lối đi. Cô nhìn Kha Diệc Từ ân cần hỏi han anh trai, lúc thì hỏi cậu có lạnh không, lúc thì hỏi cậu có muốn uống nước không, còn cô thì như đứa trẻ bị số phận bỏ rơi, tự mình lo liệu.
Ôn Linh nhìn qua ô cửa nhỏ, ngắm bầu trời xanh thẳm và tầng mây trắng xốp ngoài kia, thở phào nhẹ nhõm.
"Mệt à?" Kha Diệc Từ hỏi.
[Cảm thấy rất mệt.] Ôn Linh ra dấu, [Tôi đã lâu rồi không trải qua những sự việc như thế này.]
"Cho cuộc sống bình lặng của cậu thêm chút gợn sóng." Kha Diệc Từ nói.
[Sự xuất hiện của anh chính là gợn sóng.] Ôn Linh ra dấu, [Còn họ là sóng thần.]
"Đặt anh và họ cùng một chỗ để so sánh thế à, có hơi là lạ." Kha Diệc Từ nói.
"Tròn." Ôn Linh đột nhiên thốt ra hai âm thanh khó hiểu, "Anh, tròn." Cậu vẽ một vòng tròn, "Gợn sóng." Nói ra hai chữ này thật sự là làm khó cậu rồi, cậu ra dấu tiếp, [Anh là gợn sóng tròn tròn trong cuộc sống của tôi, mỗi ngày lại mở rộng thêm một vòng.] Cuối cùng gợn sóng lan tỏa, chiếm trọn tâm trí cậu.
Cậu không muốn Kha Diệc Từ tự đắc quá bèn thả tay xuống, không dùng ký hiệu biểu đạt câu cuối cùng.
Kha Diệc Từ bị lối ví von trẻ con kia làm trái tim ngứa ngáy, anh ghé sát vào vai Ôn Linh, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy mây trời nhỏ giọng oán giận: "Sao chúng ta lại ngồi cùng hàng với em gái cậu vậy hở, bất tiện quá đi."
"Anh Từ, em không có điếc đâu nha." Ôn Thụy Tuyết nhắc nhở.
Ôn Linh cười nhìn em gái, thấy bầu không khí u ám bao quanh cô đã vơi đi ít nhiều.
Sau hai giờ bay, chuyến bay hạ cánh tại sân bay Tây Quan, Phụ Dương. Ba người đứng chờ hành lý ở băng chuyền. Kha Diệc Từ nói: "Ngày mai sếp anh sẽ dẫn đoàn đến quay phim tài liệu, anh hỏi trước, hai anh em có muốn xuất hiện không?"
Ôn Thụy Tuyết và Ôn Linh nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu.
Kha Diệc Từ có chút thất vọng nhưng không biểu lộ ra ngoài, sắc mặt anh thường thường nói: "Được rồi, vậy anh sẽ báo với sếp."
"Đợi đã." Ôn Linh nói, "Tiểu Tuyết." Cậu gọi Ôn Thụy Tuyết lại gần, hai người lôi kéo nhau mấy lần cuối cùng Ôn Thụy Tuyết nhượng bộ: "Được rồi được rồi, nghe lời anh."
Ôn Linh ra dấu với Kha Diệc Từ, [Chúng tôi có thể xuất hiện trong phỏng vấn, nhưng phải che mặt.] Đó là giới hạn cuối cùng của cậu.
"Không thành vấn đề." Kha Diệc Từ vui vẻ nói. Đây là một nhượng bộ lớn đối với Ôn Linh, ban đầu anh đã chuẩn bị tinh thần bị từ chối. Anh không muốn khiến Ôn Linh cảm thấy áp lực vì mình. "Thực ra không xuất hiện cũng không sao đâu."
Ôn Linh không nói gì thêm, cậu hiếm khi thay đổi quyết định chuyện gì. Cúi xuống nhặt hành lý trên băng chuyền sau đó cậu bước theo Ôn Thụy Tuyết ra cửa.
Kha Diệc Từ lấy điện thoại ra thông báo tin vui này cho Nhậm Nhàn, tiện thể liếc qua tin tức dường như ngay lập tức mặt anh thoáng biến sắc rồi vội vàng bước theo Ôn Linh: "Có chuyện lớn xảy ra rồi."
Ôn Linh nghi hoặc nhìn anh, còn Ôn Thụy Tuyết hỏi: "Chuyện gì vậy?"
"Tiểu Tuyết, mẹ ruột của em đã nhảy lầu." Kha Diệc Từ nói, "Cảnh sát xác định là tự tử."
Ôn Thụy Tuyết sững người, trong đầu cô như có tiếng nổ vang dội, mơ màng hỏi lại: "Cái gì?" Cô bật điện thoại lên, thấy tin tức hiển thị rằng tối qua lúc hai giờ sáng Trần Tiểu Huệ đã nhảy lầu ở tòa nhà Minh Tường, quận Triều Dương, Bắc Kinh.
[Theo lời kể của em trai Trần Tiểu Huệ, bà và chồng Trương Cường đến Bắc Kinh để tìm lại con gái ruột bị bắt cóc nhiều năm. Do con gái từ chối nhận lại, Trần Tiểu Huệ đã mất kiểm soát cảm xúc và tự tử.]
"Thật là biết cách hút máu mà." Hình Dương thở dài, "Chỉ có kẻ ngốc mới tin được lời biện minh này."
"Nhưng có không ít người tin đấy." Phạm San San nói.
"Đúng là chủ đề sàng lọc trí thông minh." Hình Dương nói, "Những ai tin đều nên dùng nước tẩy rửa nhà vệ sinh để rửa não." Anh ngậm cây kẹo mút, bực bội gõ bàn phím, "Sao người chết không phải là em trai của Trần Tiểu Huệ nhỉ."
"Con rùa tám mươi nghìn tuổi." Phạm San San nói, "Nếu may mắn thì chắc gã sẽ sống đến một trăm hai mươi tuổi đấy."
* "千年王八万年龟。"范珊珊说,"运气好的话,他能活到一百二。"Tui không hiểu ẩn ý của câu này lắm..
Hình Dương cười lạnh, "Để tôi tra thử xem bối cảnh của Trần Thắng Dũng là gì rồi viết một câu chuyện hay cho mọi người cùng thưởng thức."
Phạm San San nhìn lướt qua vẻ mặt nghiêm túc của Hình Dương, thầm nghĩ có người sắp gặp xui xẻo rồi đây.
Ôn Linh ngồi xuống bên cạnh Ôn Thụy Tuyết, đưa cô một cốc nước nóng. Cậu muốn an ủi vài câu nhưng không tìm được từ ngữ phù hợp.
"Em không sao." Ôn Thụy Tuyết lên tiếng trước, "Em chỉ hơi sốc thôi."
[Không phải lỗi của em.] Ôn Linh ra dấu.
"Tất nhiên không phải lỗi của em, đâu phải em đẩy bà ta xuống." Ôn Thụy Tuyết nói, so với sự dịu dàng của Ôn Linh, cô tỏ ra lạnh lùng đến lạ thường, "Bà ta còn muốn lấy đi một quả thận của em, sao em có thể buồn vì bà ta chứ."
Ôn Linh đưa cốc nước cho em gái, nhẹ nhàng vỗ lưng cô giống như hồi nhỏ cậu thường ôm cô vào lòng để bảo vệ. Ôn Thụy Tuyết bất giác đỏ hoe mắt, nhỏ giọng trách móc: "Bao giờ thì em mới thôi nhạy cảm thế chứ." Cô nhận cốc nước, cúi đầu nhấp một ngụm nhỏ, "Em muốn trở thành người như mẹ của chúng ta."
[Em đã rất giống mẹ rồi.] Ôn Linh ra dấu.
"Mẹ lúc nào cũng như không biết sợ." Ôn Thụy Tuyết nói với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, "Luôn điềm tĩnh như thể có thể giải quyết mọi chuyện vậy."
Ôn Linh gật đầu đồng ý. Vai trò của Sư Nhung và Ôn Đức Trạch trong gia đình đã phá vỡ những định kiến về cha mẹ truyền thống. Sư Nhung là người bảo vệ, chịu trách nhiệm hỗ trợ tài chính và đưa ra những quyết định quan trọng, còn Ôn Đức Trạch là người dạy dỗ, cung cấp sự đồng hành và giáo dục cho các con.
Tính cách của Ôn Linh giống Ôn Đức Trạch hơn, mềm mại, nhân hậu, mang một chút ngây thơ còn Ôn Thụy Tuyết lại trưởng thành theo hướng giống Sư Nhung, quyết tâm trở thành chiếc ô bảo vệ mạnh mẽ nhất cho Ôn Linh.
"Anh Từ đâu rồi?" Ôn Thụy Tuyết hỏi.
[Phòng bên.] Ôn Linh ra dấu [Anh ấy đang họp.]
Ôn Thụy Tuyết hích vai Ôn Linh một cái, cười ranh mãnh: "Tâm tư gì của anh Từ đều viết hết lên mặt rồi, anh nghĩ sao?"
Ôn Linh trầm ngâm một lúc rồi ra dấu [Không cần vội.]
"Chậc." Ôn Thụy Tuyết nói, "Anh cảm giác anh Từ không hợp à?"
Ôn Linh lắc đầu, cậu ra dấu [Anh vẫn chưa biết lý do tại sao anh ấy đột nhiên không liên lạc với anh rồi lại xuất hiện bất ngờ như vậy.]
[Anh không thích bị giấu giếm.] Ôn Linh ra dấu, lông mày cau lại thể hiện chút chán ghét, cậu nói: "Phiền."
Ôn Thụy Tuyết hỏi: "Sao anh không hỏi thẳng anh ấy?"
[Anh đã hỏi rồi nhưng anh ấy không nói.] Ôn Linh ra dấu, phồng má giận dỗi, [Để xem anh ấy có thể giả vờ đến khi nào.]
Ngồi trước máy tính mở cuộc họp trực tuyến, Kha Diệc Từ hắt hơi một cái. Anh hít hít mũi nói: "Vậy thì tôi đợi sếp đến đây."
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Nhậm Nhàn nhắc nhở các nhân viên đang làm việc không ngừng nghỉ, "Nhớ giữ ấm đấy."
"Vâng, cảm ơn sếp." Kha Diệc Từ nói, đưa tay gập máy tính xách tay lại cầm lấy cốc nước uống một ngụm rồi quay đầu tìm bóng dáng Ôn Linh.
Cánh cửa được đẩy ra, Ôn Linh bước vào. Kha Diệc Từ hỏi: "Tiểu Tuyết thế nào rồi?"
[Em ấy kiên cường lắm.] Ôn Linh ra dấu [Khi nào chúng ta đi thôn Tào Diêu?]
"Sáng mai." Kha Diệc Từ nói, "Chiều mai chúng ta có thể dạo quanh thành phố."
Ôn Linh ôm gối ngồi trên ghế sofa, nghiêng đầu lặng lẽ ngắm nhìn những con chim ngoài cửa sổ. Ánh nắng buổi trưa phác họa đường nét gương mặt cậu, đôi mắt to tròn ánh lên sắc màu mật ong.
Kha Diệc Từ ngồi xuống bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: "Sao trông cậu không vui vậy?"
"Nghĩ, về, chuyện." Ôn Linh nói, "Tại sao, lại, chết." Cậu quay đầu nhìn Kha Diệc Từ, đôi lông mày giãn ra nhưng trong mắt vẫn đầy vẻ thắc mắc, "Rõ ràng, bà ấy muốn, về nhà."
"Có lẽ trong lòng bà ấy nhà không phải là nơi tốt đẹp." Kha Diệc Từ nói, "Bà ấy đã phải trải qua một cuộc đời vất vả." Anh đưa tay kéo Ôn Linh vào lòng, cằm tựa lên vai đối phương, "Con người thật ra không sợ sống dưới đáy vực, cái họ sợ là không có một tia hy vọng. Bà ấy đã mất đi hy vọng rồi."
Ôn Linh nhắm mắt lại, vòng tay ôm lấy eo Kha Diệc Từ, hưởng thụ khoảnh khắc yên bình trong vòng tay anh.
"Trên đường đến đây anh thấy một quán trà sữa đang xếp hàng," Kha Diệc Từ nói, "Cậu có muốn uống trà sữa không?"
Ôn Linh gật đầu, những sợi tóc lòa xòa trên trán cọ nhẹ vào tai Kha Diệc Từ. Cậu nói: "Khoai tây chiên."
"Được, thêm một phần khoai tây lớn nhé." Kha Diệc Từ nói, "Cậu hỏi xem em gái muốn ăn gì, chúng ta mang về cho em ấy."
"Được." Ôn Linh buông Kha Diệc Từ ra, mang đôi dép lê chạy sang gõ cửa phòng Ôn Thụy Tuyết.
"Sao vậy?" Ôn Thụy Tuyết mở cửa.
[Em muốn ăn gì cho bữa tối? Anh với Kha Diệc Từ sẽ đi dạo bên ngoài một lát.]Ôn Linh ra dấu.
"Gà rán với hamburger." Ôn Tuyết nói xong dè dặt đề nghị, "Em còn muốn một lon bia, có được hong?"
[Không được.] Ôn Linh ra dấu.
-
Nếu t là anh Từ, t cũng không dám nói thật là vì thấy Ôn Linh có bồ rồi nên lặng lẽ rút lui =)) Tại nó cứ quê kiểu gì á, mà ảnh còn lớn hơn Ôn Linh hẳn năm tuổi. Có thể ảnh xem chuyện này là chuyện bình thường do xấu hổ quá thôi, đâu biết Ôn Linh thực sự xem nó là một vấn đề.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT