Ôn Linh ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, Kha Diệc Từ nói: "Ngồi trên thảm đi, sofa nhỏ quá không duỗi chân được thoải mái." Ôn Linh nghe lời dịch người xuống thảm, ngồi dựa lưng vào ghế sofa. Kha Diệc Từ lấy một cái chăn điều hòa đắp lên đầu gối của Ôn Linh rồi tự mình chui vào chăn, ngồi sát cạnh cậu cùng dựa vào ghế.

Ôn Linh cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng không phản đối. Kha Diệc Từ đưa cho cậu một lon Coca lạnh, Ôn Linh tạm thời không muốn uống nên đặt lon Coca lên bàn trà.

Kha Diệc Từ cầm điều khiển, tìm phim Ringu trong thư viện phim. Khi nhìn vào poster đáng sợ anh cố gắng giữ vẻ bình tĩnh hỏi: "Chọn phim này phải không?"

Ôn Linh gật đầu: "Ừ."

Kha Diệc Từ nhấn nút phát, màn hình LCD tối om, Kha Diệc Từ theo phản xạ ngồi thẳng người, liếc nhìn Ôn Linh bên cạnh, cậu vẫn giữ tư thế lười biếng thoải mái.

Khi bộ phim tiếp tục, nhân vật chính trong phim đút băng video vào máy phát, máy quay lắc nhẹ, bầu không khí kỳ quái được đẩy lên cao trào. Ôn Linh chăm chú xem, răng khẽ gõ vào mép lon Coca phát ra tiếng "cạch cạch" nho nhỏ. Âm thanh này khiến thần kinh Kha Diệc Từ bị kích thích, anh bất ngờ đứng bật dậy chạy vội vào bếp chỉ để lại một câu: "Tôi đi chiên khoai tây chiên."

Ôn Linh chớp mắt, cậu cầm điều khiển tạm dừng phim, kiên nhẫn chờ Kha Diệc Từ quay lại.

Vì sợ, Kha Diệc Từ cố tình để cửa trượt nhà bếp mở rộng, mở tủ lạnh lấy ra một túi khoai tây chiên đông lạnh. Anh bật bếp, dầu ăn bắt đầu nóng lên, khoai tây trong chảo dần chuyển sang màu vàng giòn. Nhìn đồng hồ, anh thấy đã mười lăm phút trôi qua kể từ đoạn phim trước, anh lại lấy hết can đảm bê đĩa khoai tây chiên trở lại phòng khách.

Ôn Linh vẫn ngồi trên thảm chơi điện thoại. Nghe tiếng bước chân ngày càng gần, cậu ngẩng đầu lên, vẫy tay với Kha Diệc Từ. Dưới ánh mắt của Kha Diệc Từ, Ôn Linh nhấn nút tạm dừng phim, trên màn hình TV thù lù gương mặt kinh hãi, méo mó của nhân vật.

Lúc này, biểu cảm của Kha Diệc Từ giống hệt như người phụ nữ trong phim đang bị cuốn băng video dọa đến chết khiếp. Tính toán đủ mọi thứ, anh lại quên mất Ôn Linh là một người chu đáo đến mức nào.

Chu đáo đến mức cậu đã đặc biệt tạm dừng phim để chờ Kha Diệc Từ quay lại.

Ôn Linh nhận lấy đĩa khoai tây chiên, bóc một miếng chấm vào tương cà rồi đưa vào miệng. Cậu chú ý thấy tay của Kha Diệc Từ khẽ run, mắt cậu hướng lên trên, nhận ra đôi môi của đối phương đã tái nhợt, đôi mắt nheo lại thành một đường chỉ, rõ ràng Kha Diệc Từ đang bị dọa đến sợ rồi.

Kha Diệc Từ trong đầu vẫn vang vọng hình ảnh mờ mịt trong cuộn băng video, thì đột nhiên cảm nhận được một bàn tay ấm áp che lên mắt mình. Âm thanh từ bộ phim lập tức ngừng lại, khi anh mở mắt ra, hình ảnh trên tivi đã được thay thế bằng một vở hài kịch của Triệu Lệ Dung.

Ôn Linh chìa ra một miếng khoai tây chiên, đôi mắt cậu cong lên khi nghe câu thoại từ tiểu phẩm: "Rượu ngự yến cung đình, một trăm tám một ly". Trái tim của Kha Diệc Từ trong khoảnh khắc đó đập thình thịch như trống trận. Anh hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm giác bối rối, rồi đưa tay xoa nhẹ đầu Ôn Linh: "Nhóc tinh ranh." Sau đó anh đứng dậy bước tới tủ dưới tivi, cúi xuống mở ngăn kéo lấy ra một chồng đĩa game rải trên thảm, nói: "Chúng ta chơi game đi."

Như thể quên hẳn hình ảnh xấu hổ vì vừa bị dọa sợ lúc nãy.

Ôn Linh cũng rất phối hợp, không hỏi thêm gì thêm về Kha Diệc Từ. Cậu chọn một trò chơi vượt ải hai người, ngồi xuống thảm điều khiển tay cầm. Trên màn hình, chú rùa nhỏ lúc thì đi trái, lúc thì đi phải, lúc nhảy lên, lúc lại cúi xuống. Nhân vật ma trắng do Kha Diệc Từ điều khiển va vào rùa một cái, cả hai nhân vật lảo đảo tiến về phía trước.

Đến nửa đêm, Kha Diệc Từ vươn vai một cái, còn Ôn Linh thì ngáp dài vì buồn ngủ. Cậu mở điện thoại, nhận được tin nhắn từ Ôn Thuỵ Tuyết:

Ôn Thuỵ Tuyết: Anh ngày mai có đến tiệm không?

Ôn Linh: Có.

Ôn Thuỵ Tuyết: Giờ này còn chưa ngủ, đang chơi gì thế?

Ôn Linh: Chơi game, hơi buồn ngủ, anh sắp đi ngủ rồi.

Ôn Thuỵ Tuyết: Ngủ đi, ngủ ngon.

Ôn Linh đặt điện thoại xuống, chống tay đứng dậy khỏi thảm. Kha Diệc Từ nói: "Bình nóng lạnh đã đun xong rồi, cậu đi tắm trước đi. Đồ đạc như quần áo, bàn chải và khăn tắm đều để sẵn trên bồn rửa, tất cả đều mới."

Mọi thứ chuẩn bị quá chu đáo, nhưng với kinh nghiệm sống ít ỏi của Ôn Linh, cậu hoàn toàn không nhận ra điều gì bất thường. Cậu tắm nước nóng, đánh răng rửa mặt, sấy khô tóc, rồi thay bộ đồ ngủ mới. Khi cậu bước ra khỏi phòng tắm, liền thấy Kha Diệc Từ đang đứng thẳng đờ ngay trước cửa phòng tắm.

"Cậu tắm xong rồi à?" Kha Diệc Từ không tự chủ được mà bước lùi lại, không muốn thừa nhận việc bộ phim kinh dị vừa rồi khiến anh không dám ở một mình trong phòng khách trống trải, nhưng cũng chẳng dám vào phòng tắm một mình.

Ôn Linh chỉ vào trong, nói: "Vẫn cần đun thêm một lúc nữa."

"Được." Thật ra Kha Diệc Từ cũng chẳng muốn vào phòng tắm ngay. Anh hỏi: "Cậu còn cần gì nữa không?"

Ôn Linh lắc đầu, sau đó mở cửa phòng ngủ phụ, vẫy tay chào Kha Diệc Từ: "Ngủ ngon."

"Ngủ... ngủ ngon." Kha Diệc Từ đáp lại.

Cánh cửa phòng ngủ phụ từ từ khép lại, để lại Kha Diệc Từ đứng một mình trong căn phòng trống trải. Đối với một người vừa xem bộ phim kinh dị hàng đầu thế giới mà lại nhát gan như anh, việc này quả là một thử thách quá tàn nhẫn.

Bên trong, Ôn Linh hoàn toàn không biết người bạn bên ngoài đang đấu tranh tư tưởng mãnh liệt. Cậu thoải mái trải chăn ra, nằm xuống, nghiêng đầu và phát hiện dây sạc điện thoại đã được chuẩn bị sẵn trên tủ đầu giường.

Kha Diệc Từ thậm chí đã nghĩ đến cả những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Ôn Linh cắm sạc điện thoại, tắt đèn và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Đứng trước cửa phòng, Kha Diệc Từ gần như bị những ảo tưởng máu me của mình nhấn chìm. Cuối cùng, anh từ bỏ mọi lòng tự trọng, gõ cửa hỏi: "Tiểu Vũ, cậu ngủ chưa?"

Ôn Linh mơ màng đáp lại: "Ừm," rồi khó nhọc mở mắt, đi dép lê ra mở cửa, giọng ngái ngủ kéo dài: "Có chuyện gì vậy?"

"Tôi chỉ muốn... ừm," Kha Diệc Từ ấp úng, "Cậu có thể nhìn tôi đánh răng được không?"

"?" Ôn Linh không hiểu.

"Tôi hơi sợ." Kha Diệc Từ giải thích, "Vì bộ phim lúc nãy."

Ôn Linh lúc này mới hiểu ra vấn đề. Cậu đi vào phòng khách lấy một cái ghế nhựa nhỏ ngồi trước cửa phòng tắm, hai tay chống cằm, mắt lim dim, vừa ngủ gà ngủ gật vừa trông chừng bạn mình đánh răng.

Kha Diệc Từ nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tắm rửa qua loa. Anh liếc nhìn Ôn Linh, thấy cậu đang cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đầu cứ gật xuống rồi lại bật lên để theo dõi anh.

"Xong rồi." Kha Diệc Từ nói, "Cậu đi ngủ đi."

Ôn Linh lảo đảo đứng dậy nhìn Kha Diệc Từ nằm lên giường, rồi chạy vào phòng ngủ phụ ôm chăn chạy sang phòng chính, không do dự nằm xuống cạnh Kha Diệc Từ.

Vì quá mệt, Ôn Linh không suy nghĩ nhiều, bản tính dịu dàng của cậu chỉ đơn giản nghĩ rằng Kha Diệc Từ sợ ma và cần có người bên cạnh, mà không nhận ra hành động nằm chung giường có thể gây hiểu lầm.

Nhưng cậu quá buồn ngủ, vừa chạm vào gối đã ngủ ngay, không kịp suy nghĩ thêm.

Kha Diệc Từ bị hành động bất ngờ này làm giật mình. Anh vốn đã khó ngủ, giờ thì không tài nào chợp mắt được. Tám trăm ý nghĩ lướt qua tâm trí anh, nhưng anh chỉ nằm thẳng đơ trên giường, mở to mắt, nghe tiếng thở đều đều của Ôn Linh bên cạnh, tim đập thình thịch. Anh nhớ lại những khoảnh khắc bên Ôn Linh tối nay, không hoàn hảo như anh tưởng tượng, nhưng lại ngọt ngào hơn gấp vạn lần.

Ôn Linh xứng đáng với mọi điều tốt đẹp trên đời, Ôn Linh chính là định nghĩa của sự tốt đẹp.

Kha Diệc Từ quay người lại, nhìn Ôn Linh đang say ngủ. Anh không dám làm gì quá thân mật, chỉ rụt rè đưa tay chạm nhẹ vào má cậu, rồi khẽ đặt tay lên eo cậu, giả vờ như vô tình ôm lấy.

Ngay khi anh làm vậy, Ôn Linh lại xoay người, vô tình ôm chặt lấy Kha Diệc Từ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Ôn Linh lẩm bẩm: "Anh... có muốn đi vệ sinh không?"

Kha Diệc Từ đáp khẽ: "Không, cậu ngủ đi."

"Ừm." Ôn Linh rúc đầu vào ngực Kha Diệc Từ và tiếp tục ngủ say.

Kha Diệc Từ nhắm mắt lại, nhưng những ý nghĩ lung tung cứ ùn ùn kéo đến. Mãi đến khi ánh sáng ban mai ló dạng, anh mới bắt đầu thấy bình yên và chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, khi Ôn Linh thức dậy, Kha Diệc Từ vẫn còn ngủ. Cậu vào phòng tắm để rửa mặt, vuốt lại tóc, rồi đi vào phòng khách. Chiếc đồng hồ treo tường chỉ 9 giờ rưỡi. Ôn Linh quay lại phòng ngủ phụ lấy điện thoại đã sạc đầy pin, đặt đơn hàng bữa sáng cho hai người, rồi trở lại phòng chính ngồi dựa vào đầu giường, nghịch điện thoại trong lúc chờ Kha Diệc Từ thức dậy.

Ôn Linh không định đánh thức Kha Diệc Từ, cậu chỉ muốn lặng lẽ chờ đợi cho đến khi anh tỉnh giấc. Kha Diệc Từ tối qua bị dọa đến đáng thương như vậy, điều đó khiến Ôn Linh cảm thấy mình thực sự quan trọng và được cần đến.

Họ là bạn tốt, việc chăm sóc Kha Diệc Từ là trách nhiệm của Ôn Linh. Huống chi, chính cậu là người đã chọn xem phim kinh dị, trong khi biết rõ Kha Diệc Từ vừa sợ độ cao vừa sợ ma. Không giống như nhiều người trưởng thành khác, Kha Diệc Từ cần sự quan tâm đặc biệt. Ôn Linh hiểu rằng cậu phải chú ý nhiều hơn đến anh, khuyến khích và giúp anh lấy lại sự tự tin đã mất.

Đối với Ôn Linh, việc này không chỉ là chăm sóc một người bạn, mà còn là một cách để thể hiện sự quan tâm và yêu thương. Việc nhìn thấy Kha Diệc Từ cảm thấy an toàn và thoải mái khi có mình ở bên cạnh khiến Ôn Linh thấy cực kì ấm áp trong lòng.

-

Dễ thương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play