Kha Diệc Từ mở mắt ra khi Ôn Linh đã ngồi trên giường xem xong cả một bộ phim. Cả hai đối diện nhau, Kha Diệc Từ hỏi: "Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Ôn Linh dựng màn hình điện thoại lên cho anh xem, hiển thị 11:37.
"Cậu ăn sáng chưa?" Kha Diệc Từ hỏi.
Ôn Linh gật đầu rồi ra hiệu: [Cần tôi đi theo vào nhà vệ sinh không?]
"Không cần đâu." Kha Diệc Từ nhớ lại hành động ngớ ngẩn tối qua, cảm thấy ngại ngùng vô cùng. Anh đứng dậy, xỏ dép đi vào nhà vệ sinh, trong khi Ôn Linh vào bếp hâm nóng sữa đậu nành và bánh thịt trong lò vi sóng.
Sau khi rửa mặt và làm vệ sinh cá nhân xong, Kha Diệc Từ ngồi vào bàn, nhìn thấy bữa sáng ấm nóng đã sẵn sàng, anh cảm kích nói: "Cảm ơn cậu." Anh nhấp một ngụm sữa đậu nành rồi hỏi, "Cậu dậy lúc mấy giờ?"
"Chín giờ rưỡi." Ôn Linh đáp, rồi ra hiệu: [Chiều nay tôi dạy anh vẽ được không?]
"Được thôi." Kha Diệc Từ đồng ý, nhưng đôi mắt thâm quầng, trông tinh thần có vẻ uể oải. "Tối qua tôi bị mất ngủ."
Ôn Linh nghĩ rằng đó là do tác động của bộ phim kinh dị nên cậu áy náy xin lỗi: "Xin lỗi anh."
"Không phải lỗi của cậu đâu," Kha Diệc Từ giải thích, "Tôi bị mất ngủ từ lâu rồi." Anh nhanh chóng kết thúc bữa sáng, dọn dẹp chén đĩa vào bồn rửa.
Xe đến tiệm nhỏ của Ôn Linh đã là một giờ chiều, cửa tiệm treo bảng "Tạm đóng cửa", không rõ Ôn Thuỵ Tuyết đi đâu. Ôn Linh lấy chìa khóa mở cửa, không lật ngược tấm bảng, vì buổi chiều cậu sẽ dạy Kha Diệc Từ vẽ, không có ai coi tiệm nên cậu quyết định khóa cửa và dẫn Kha Diệc Từ lên phòng vẽ trên lầu.
"Tôi muốn xem bộ sưu tập tranh của cậu." Kha Diệc Từ nói, "Lần trước chưa có cơ hội xem nhiều."
Ôn Linh ra hiệu: [Khi nghỉ giữa giờ anh sẽ xem, hôm nay tôi dạy anh vẽ chim hỉ thước.]
Hỉ thước là loài chim khơi gợi cảm hứng sáng tác đầu tiên của Ôn Linh. Loài chim thông minh với màu sắc đen trắng này luôn thu hút cậu dừng lại ngắm nhìn những hành động linh hoạt của chúng.
Kha Diệc Từ ngồi vào bàn, Ôn Linh lấy ra một bức ảnh chụp chim hỉ thước và một tờ giấy, rồi nói: "Vẽ phác thảo theo ảnh này."
"À?" Kha Diệc Từ cầm bút chì, biểu cảm ngơ ngác.
Phác họa từ bức ảnh, Ôn Linh ra hiệu, anh cứ thử trước đi.
"Được rồi." Kha Diệc Từ nhíu mày, kiên nhẫn từng chút một phác thảo lại hình dáng của con chim.
Ôn Linh ngồi bên cạnh nhưng không theo dõi chặt chẽ tiến độ của Kha Diệc Từ, vì như thế sẽ tạo áp lực. Cậu lấy một tờ giấy trắng, dựa vào trí nhớ để vẽ lại những tư thế khác nhau của chim hỉ thước, đang sải cánh bay, đứng trên cành cây, chơi đùa, mổ quả. Những con chim trên trang giấy của Ôn Linh trông sinh động, đầy sức sống, thần thái ngạo nghễ, đúng như vẻ kiêu hãnh của loài chim họ nhà quạ.
Kha Diệc Từ là người mới học vẽ nên không tự tin khi xuống tay, các đường nét còn ngoằn ngoèo, tỉ lệ không đều, con chim trông giống như một con chim xấu xí, khó mà nhận ra được đó là loài gì.
Ôn Linh lấy giấy của anh, chỉnh lại tỉ lệ trên phác thảo, rồi đưa lại cho Kha Diệc Từ để anh vẽ lại theo tỉ lệ đúng.
Qua lại vài lần như vậy, bức vẽ chim hỉ thước của Kha Diệc Từ dần dần trở nên cân đối hơn. Cuối buổi học một tiếng, anh cũng hoàn thành được một chú chim hỉ thước mập mạp, tuy không linh hoạt như những con chim Ôn Linh vẽ, nhưng lại có nét mộc mạc dễ thương.
"Tuyệt!" Kha Diệc Từ hò reo như một học sinh nhỏ, đứng dậy tiến đến giá sách, lấy một cuốn sổ vẽ từ năm 2008. Anh mở bìa, trang đầu tiên chỉ toàn nét vẽ nguệch ngoạc bằng sáp màu đen, bên góc phải có dán nhãn, 2008.9.15, Ngày đầu tiên.
Tại sao lại là Ngày đầu tiên? Câu hỏi lóe lên trong đầu Kha Diệc Từ. Anh liếc nhìn Ôn Linh đang ngồi cạnh bàn xem điện thoại, rồi lật sang trang thứ hai. Bức tranh tiếp theo cũng ngập trong màu sắc u ám. Đường đất màu vàng nhạt ở giữa tuân theo quy tắc phối cảnh, gần rộng xa hẹp, nhưng hai bên đường có những nhánh cây nhỏ nhô ra trông chẳng giống con đường mà giống một con rết khổng lồ. Ở đằng xa lờ mờ hiện lên bóng dáng của những căn nhà, nhưng không có ánh trăng, sao hay đèn đường, khiến cả khung cảnh toát lên vẻ rùng rợn.
Thật khó tin đây là tranh do Ôn Linh vẽ.
Kha Diệc Từ cứ ngỡ tuổi thơ của Ôn Linh, với tính cách như thế, hẳn phải đầy ắp hoa tươi và niềm vui không lo âu. Năm 2008, Ôn Linh mới 6 tuổi. Một đứa trẻ 6 tuổi chẳng lẽ không phải sẽ vẽ những bức tranh tươi sáng rạng rỡ sao? Tại sao lại có một tác phẩm lạ lùng đến thế?
Kha Diệc Từ lật sang trang tiếp theo, một con muỗi khổng lồ hiện ra giữa bức tranh. Chiếc vòi dài của nó xiên qua một hàng người nhỏ bé, trong khi phía dưới là hai đứa trẻ, một trai một gái, nắm tay nhau đứng nhìn. Cảnh tượng này khiến Kha Diệc Từ sởn gai ốc.
Ôn Linh đặt điện thoại xuống, thấy Kha Diệc Từ đứng bất động trước giá sách nên cậu tiến lại gần và vỗ nhẹ lên vai anh. Không ngờ Kha Diệc Từ giật mình mạnh, vội vàng đóng sổ vẽ lại, hoảng hốt nhìn Ôn Linh.
Ôn Linh nghiêng đầu tỏ vẻ không hiểu, cậu nghĩ thầm rằng đúng là Kha Diệc Từ quá nhát gan, chỉ một việc nhỏ như vậy cũng có thể khiến anh hoảng sợ.
"À, đến giờ học rồi phải không?" Kha Diệc Từ vội nhét cuốn sổ vào chỗ cũ, sau đó nhanh chóng ngồi xuống bàn học, cầm bút chì lên một cách sốt sắng và hỏi: "Chúng ta tiếp tục vẽ gì đây?"
Ôn Linh không nói gì, chỉ ngồi xuống bên cạnh, rồi lấy những bức tranh hỉ thước mình vừa vẽ ra cho Kha Diệc Từ xem. Cậu nói: "Phác thảo lại con này."
"Được, không vấn đề gì." Kha Diệc Từ đáp, cố gắng xua đi hình ảnh con muỗi khổng lồ trong đầu, rồi tập trung vào việc vẽ lại dáng bay của chim hỉ thước.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên từ tầng dưới, có lẽ là Ôn Thụy Tuyết đã quay lại. Ôn Linh đi xuống mở cửa, thấy cô đang xách một túi đầy đồ ăn vặt. Cô đưa cho Ôn Linh một túi và nói: "Em với Đồng Đồng vừa đi xem phim về, mang cho anh chút đồ ăn này."
"Cảm ơn." Ôn Linh nhận lấy túi đồ ăn vặt.
"Anh Từ có ở trên lầu không?" Ôn Tuyết Nhã hỏi.
Ôn Linh gật đầu.
"Hai anh xem phim gì tối qua thế?" Ôn Tuyết Nhã bước đến chỗ bồn rửa, mở vòi nước rồi để dòng nước lạnh chảy lên cánh tay, làm dịu đi cái nóng.
"Phim kinh dị." Ôn Linh nói, "Nhưng chưa xem hết."
"Nhà anh Từ không có điều hòa sao? Xem phim kinh dị để hạ nhiệt à?" Ôn Thuỵ Tuyết nói đùa khi kéo một tờ khăn giấy để lau tay, "Ông nội lo cho cậu cả tối qua, sợ rằng anh lại bị lạc nữa."
Ôn Linh mang đồ ăn vặt lên lầu, mở một gói tôm chiên giòn rồi đặt bên tay trái của Kha Diệc Từ, nói: "Ăn đi."
"Anh, em ra ngoài đây." Ôn Thụy Tuyết đứng dưới lầu gọi lớn, "Đừng đợi em ăn tối nhé."
Ôn Linh đứng trên cầu thang, thân mình hơi nghiêng qua lan can, hỏi: "Đi đâu vậy?"
"Ai ya, đi chơi với bạn học." Ôn Thuỵ Tuyết trả lời, không biết đang bận gì mà trông có vẻ hơi bất thường. Cô cầm điện thoại rồi bước ra khỏi cửa hàng, tay vẫy chào, "Tạm biệt." Cánh cửa khép lại, Ôn Linh cảm thấy có gì đó không đúng, cậu đi đến cửa sổ và nhìn ra, thấy Ôn Thuỵ Tuyết đội nắng bước qua ngã tư rồi dần khuất bóng.
"Tôi vẽ xong rồi."
Lời của Kha Diệc Từ kéo Ôn Linh trở lại hiện thực. Cậu tự nhủ rằng chắc mình quá nhạy cảm, rồi quay lại bàn để hướng dẫn Kha Diệc Từ. Cậu nhặt cây bút chì lên, chỉnh lại góc độ của đôi cánh và một số chi tiết, sau đó ghi vài lời gợi ý và đẩy tờ giấy lại cho Kha Diệc Từ.
"Được rồi, tôi sẽ sửa lại." Kha Diệc Từ nói.
Ôn Linh mở máy tính bảng, xem lại lịch và nhận ra chỉ còn 12 ngày nữa là kỳ nghỉ hè kết thúc. Cậu khoanh tròn ngày khai giảng, thở dài đầy tiếc nuối.
Giống như nhiều sinh viên khác, Ôn Linh không thích quay lại trường. Không phải vì vấn đề học hành mà vì những khó khăn trong giao tiếp hằng ngày. Cậu là sinh viên ngoại trú, quen với việc tự mình xoay sở. Gia đình khá giả của cậu cũng tạo ra một khoảng cách vô hình với các bạn học. Hơn nữa, đại học không có nhiều ràng buộc đối với sinh viên nên Ôn Linh hầu như không có cơ hội tham gia vào các hoạt động tập thể. Năm đầu đại học, cậu từng tham gia một câu lạc bộ tình nguyện và phụ trách thiết kế áp phích, nhưng cũng chỉ tập trung hoàn thành nhiệm vụ. Vì không thể nói chuyện, cậu đã từ chối tham gia các hoạt động tình nguyện trực tiếp.
"Sao vậy?" Kha Diệc Từ nhận thấy vẻ uể oải của Ôn Linh, dừng bút hỏi.
Ôn Linh chỉ vào ngày được khoanh đỏ trên lịch, nói: "Khai giảng."
"Khai giảng thì vui mà." Kha Diệc Từ nói, "Lúc đó tôi có thể đến thẳng Học viện Mỹ thuật Trung ương để thăm cậu."
Ôn Linh nhìn sang Kha Diệc Từ, ra dấu hỏi: [Anh sẽ tiếp tục học vẽ chứ?]
"Đương nhiên rồi." Kha Diệc Từ cười, "Khi cậu khai giảng, chúng ta có thể đi chơi phòng thoát hiểm nữa. Tôi sẽ thuê một chiếc xe cắm trại, rồi mình đi Yến Tam Pha hoặc lên Thừa Đức tránh nóng. Cậu năm sau là sinh viên năm cuối rồi, có kế hoạch gì chưa?"
[Tôi được giữ lại để học nghiên cứu sinh.] Ôn Linh ra dấu, [Sẽ tiếp tục học vẽ ở Học viện Mỹ thuật Trung ương.]
"Thế thì tuyệt! Chúng ta có thể tha hồ mà đi chơi." Kha Diệc Từ reo lên vui sướng.
-
=)))) Trong đầu anh Từ toàn là đi chơi, đi chơi, đi chơi và cùng với bé Tiểu Vũ của anh ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT