Kha Diệc Từ mở gói, đặt hai miếng bánh chocolate núi lửa vào khay nhựa và đưa cho Ôn Linh một chiếc nĩa. Anh kéo ghế ngồi xuống múc một miếng chocolate bỏ vào miệng.

Bên ngoài bức tường kính là dòng xe cộ tấp nập không ngừng, ánh đèn đường chiếu sáng con phố đông đúc. Đôi mắt của Ôn Linh trong veo, cậu im lặng cắn một miếng chocolate, trong đầu hồi tưởng lại khoảng thời gian ở bên Sở Triết Tùng. Dường như cũng có những khoảnh khắc vui vẻ nhỏ nhặt nhưng so ra thì sự tức giận, đắng cay, khó xử và tự ti nhiều hơn hết, những niềm vui không đáng kể kia như những giọt sương giữa hạt cát, không thể chịu nổi ánh nắng, tan biến chỉ trong chốc lát.

"Này bạn nhỏ." Kha Diệc Từ nói, "Có chuyện gì đừng giữ trong lòng, nói với tôi đi. Mặc dù tôi không giỏi an ủi người khác, nhưng nói ra cậu sẽ thấy thoải mái hơn."

Ôn Linh mở ba lô, lấy ra chiếc máy tính bảng, mở khung trò chuyện với Sở Triết Tùng trên WeChat rồi đưa cho Kha Diệc Từ, ý bảo anh tự đọc.

Kha Diệc Từ lật lại từ đầu cuộc trò chuyện. Hai người không nhắn tin với nhau nhiều như anh tưởng. Phần lớn là Sở Triết Tùng rủ Ôn Linh ra ngoài chơi, còn Ôn Linh viện đủ lý do để từ chối, sau đó cuộc trò chuyện biến thành những lời công kích và những lần vô cớ gây chuyện. Ôn Linh tính cách ôn hòa, thích yên tĩnh, không đi quán net, không đi bar, cuộc sống chỉ xoay quanh trường học và nhà. Sở Triết Tùng thì ngược lại, hắn ta sôi nổi, thích giao lưu, là người của các mối quan hệ xã hội. Sau khi xác định mối quan hệ với Ôn Linh, hắn thường kéo Ôn Linh tới những nơi giải trí, tổ chức tiệc tùng, nhảy nhót, buông thả bản thân.

Không có gì lạ khi hai người này không hợp nhau, Kha Diệc Từ nghĩ.

Gia cảnh của Ôn Linh khá giả, bố mẹ và em gái dành cho cậu tình yêu thương toàn diện. Thế giới tinh thần của cậu rất phong phú, dù cuộc sống đơn giản nhưng cậu có cảm giác an toàn và sự kiểm soát tuyệt đối. Dù tính tình tốt nhưng cậu rất có chính kiến, không ai có thể thay đổi quyết định khi cậu không muốn làm điều gì đó.

Sở Triết Tùng thì tính cách cởi mở, nhiệt tình nhưng lại không ổn định. Hắn có tính kiểm soát cao, lời nói thường không giữ chừng mực, luôn tìm cách hạ thấp Ôn Linh bằng những chi tiết nhỏ nhặt. Trong cuộc trò chuyện có ít nhất ba đến năm lần Sở Triết Tùng trêu chọc cách phát âm của Ôn Linh, còn bày tỏ sự khó chịu vì Ôn Linh không đi bar cùng hắn, khiến hắn bị mất mặt. Sở Triết Tùng còn khoe khoang rằng có người trong bar tỏ ý với hắn, say xỉn rồi bắt Ôn Linh đến đón.

Kha Diệc Từ nghiến răng đọc hết đoạn trò chuyện, sau đó đóng chiếc máy tính bảng lại, anh hỏi: "Tại sao bây giờ cậu mới chia tay với cậu ta?"

Ôn Linh ra dấu: [Năm ngoái tôi đã chia tay với cậu ấy một lần, cậu ta viết một bản cam kết.]

"Cậu không biết câu "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời" sao?" Kha Diệc Từ hỏi lại.

[Bọn tôi được phân vào cùng một nhóm làm bài tập.] Ôn Linh ra dấu tiếp: [Cũng có lúc cậu ta cư xử khá tốt.]

"Hừ, cái cậu kia không nên vào trường Mỹ thuật, nên vào trường Kịch thì đúng hơn." Kha Diệc Từ nói.

Ôn Linh lồng ngón tay vào nhau, cúi đầu nói ngập ngừng: "Xin lỗi." Vì căn bệnh không thể nói của mình, được bố mẹ bảo vệ kỹ càng từ nhỏ, chưa bao giờ có ai nói nặng lời với cậu, điều đó khiến cậu nghĩ rằng những lời hạ thấp của Sở Triết Tùng là có ý tốt, là có lòng giúp cậu nhìn nhận khuyết điểm của bản thân một cách toàn diện.

Kha Diệc Từ nhìn bộ dáng đáng thương của Ôn Linh, lòng anh mềm nhũn. Anh nói: "Cậu xin lỗi gì chứ, ai cũng có lúc ngớ ngẩn. Xem như là hiểu thêm về sự đa dạng của loài người." Anh mở một chai nước trái cây, đưa cho Ôn Linh, giả vờ vô tình mời: "Tối nay cậu có muốn qua nhà tôi xem phim không? Tôi vừa đổi cái TV LCD 80 inch đấy."

"Nhà, của anh sao?" Ôn Linh hỏi.

Kha Diệc Từ gật đầu: "Tôi thuê nhà ở Bắc Kinh, lái xe của bố, không mua nổi nhà ở Bắc Kinh đâu, tôi chỉ mua được nhà ở Thiên Tân thôi."

Ôn Linh hơi do dự. Thực sự cậu chưa bao giờ có trải nghiệm qua đêm ở nhà bạn, cậu muốn bàn với bố mẹ nhưng lại sợ Kha Diệc Từ cười nhạo mình trẻ con.

"Xem phim xong chúng ta còn có thể lên sân thượng ngắm cảnh nữa." Kha Diệc Từ nhiệt tình lôi kéo, "Nhà tôi có hai phòng ngủ, cậu có thể ở một phòng. Quần áo thay đều là mới cả."

"Tôi mới mua đầy tủ rượu sủi bọt rồi đấy." Kha Diệc Từ nói tiếp, "Cậu muốn ăn gì tôi nấu, bò bít tết chiên nhé? Còn có khoai tây chiên nữa."

Lời đã nói đến mức này, nếu không đi thì thật không phải với sự nhiệt tình của Kha Diệc Từ. Ôn Linh gật đầu, cậu chỉ vào miếng chocolate đã hết và hỏi: "Cái này, bao, nhiêu, tiền?"

"Giữa bạn bè không nói chuyện tiền nong." Kha Diệc Từ trong đầu chỉ nghĩ đến việc cuối cùng cũng lừa được Ôn Linh về nhà. Anh hăng hái đứng dậy: "Đi thôi, xem phim đêm nào."

Ôn Linh bước theo Kha Diệc Từ, nhìn bóng lưng của anh, mọi phiền muộn trong lòng bỗng tan biến. Mối quan hệ bệnh hoạn kéo dài hai năm chính thức chấm dứt vào hôm nay, đã đến lúc cậu đón nhận niềm vuic trút bỏ gánh nặng rồi.

Kha Diệc Từ gói một chiếc bánh nhỏ bỏ vào túi giấy, mở cửa xe nói: "Cậu báo với bố mẹ một tiếng nhé, để họ khỏi lo."

"Được." Ôn Linh lấy điện thoại ra, ngồi ở ghế phụ nhắn tin WeChat. Sau khi nhận được sự đồng ý của mẹ, cậu quay sang nhìn Kha Diệc Từ, mỉm cười và làm ký hiệu OK.

Kha Diệc Từ khởi động xe, ngâm nga một giai điệu, trông chẳng khác gì con rồng đang mang kho báu trộm về nhà. Nhà của Kha Diệc Từ nằm dọc tuyến đường Nam Kinh, cách ga tàu điện ngầm Hải Quang Tự một đoạn đường. Anh đỗ xe vào chỗ đỗ riêng, xách túi giấy đựng bánh tiến vào lối đi, quẹt thẻ để vào thang máy, ấn nút tầng 16 và hỏi: "Cậu có chơi game không?"

Ôn Linh gật đầu.

"Nhà tôi có máy Switch, bọn mình có thể chơi game hai người." Kha Diệc Từ nói, "Tôi mua cả đống đĩa mà chưa có thời gian chơi."

Tới tầng 16, cửa thang máy mở ra. Kha Diệc Từ rẽ trái, đến cánh cửa thứ hai, rút chìa khóa mở khóa và đứng ở cửa với vẻ nghiêm trang, nói: "Chào mừng đến nhà tôi."

Ôn Linh cười bước qua ngưỡng cửa. Kha Diệc Từ mở tủ giày, lấy ra một đôi dép mới và tháo bao bì. Anh nói: "Chút nữa tôi đi nấu ăn, cậu cứ tìm bộ phim nào muốn xem trong phòng khách nhé."

"Ừm." Ôn Linh nói, "Cảm ơn."

Đổi sang dép đi trong nhà, Ôn Linh bắt đầu ngó nghiêng căn phòng lạ lẫm. Căn hộ mang phong cách Mỹ với tông màu trắng ngà, rèm cửa màu kem, gạch trắng, giấy dán tường màu be nhạt, ghế sofa bọc vải cotton lanh màu trắng, thảm trải sàn màu cà phê sữa, gối ôm tua rua màu nâu. Ở góc ban công rộng rãi là một chiếc ghế nằm bằng tre, trên đó có đặt những chiếc gối tựa mềm mại và một chiếc chăn. Căn hộ hai phòng ngủ, một phòng khách, một bếp và một nhà tắm rộng khoảng 90m2, với phong cách trang trí đồng bộ với phòng khách, căn nhà mang đến cảm giác ấm cúng vô cùng. Tuy nhiên, số lượng đồ đạc và quần áo ít ỏi lại cho thấy rằng căn nhà này không mang nhiều dấu ấn của cuộc sống thường nhật.

Kha Diệc Từ chủ yếu ở Bắc Kinh, do tính chất công việc bận rộn, anh hiếm khi có cơ hội trở về Thiên Tân nghỉ ngơi. Đúng là nỗi niềm của một người lao động bận rộn.

Ôn Linh quay lại phòng khách, nhìn bóng dáng Kha Diệc Từ bận rộn trong bếp, cảm thấy không thoải mái khi ngồi đợi bữa tối trên ghế sofa nên cậu đi đến cửa bếp, muốn giúp một chút.

"Bò bít tết sắp xong rồi." Kha Diệc Từ nói, nhận ra sự lúng túng của Ôn Linh, anh chủ động gợi ý: "Trong tủ có ly thủy tinh, còn rượu sủi bọt thì ở ngăn mát tủ lạnh."

Ôn Linh làm theo, mở tủ lấy hai chiếc ly, đứng bên bồn rửa rửa sạch rồi lau khô, đặt lên bàn ăn. Sau đó, cậu lấy chai rượu sủi bọt từ tủ lạnh ra, dùng dụng cụ mở rồi rót đầy một phần ba ly để rượu tỉnh.

Chẳng bao lâu sau, Kha Diệc Từ bưng hai đĩa bò bít tết tới. Anh nói: "Tôi chiên bò bít tết chín tới bảy phần, cậu thường ăn chín bao nhiêu?"

Ôn Linh đáp: "Năm phần." Cậu thường ăn bò bít tết và đã từng thử nhiều nhà hàng Âu lớn nhỏ ở Bắc Kinh. Nhìn miếng thịt trong đĩa, cậu nhận ra đó là miếng thăn nội mềm mại, một loại thịt ngon. Bữa chiêu đãi của Kha Diệc Từ thực sự rất có thành ý.

"Tôi không rành về bò bít tết, nhờ bạn mua giúp đấy." Kha Diệc Từ kéo ghế ngồi xuống, nâng ly rượu lên và nói: "Bữa này chủ yếu để chúc mừng Tiểu Vũ chia tay thành công, thoát khỏi biển khổ."

Lời mở đầu của Kha Diệc Từ quá mức chính thức khiến Ôn Linh ngơ ngác nâng ly chạm với anh. Ôn Linh nhấp một ngụm rượu, rồi cầm dao nĩa bắt đầu cắt miếng bò bít tết. Động tác của cậu vô cùng tao nhã, từng miếng thịt được cắt gọn gàng, nhai kỹ lưỡng, thể hiện lễ nghi ăn uống rất lịch sự.

Bữa ăn trôi qua trong yên tĩnh, không lãng mạn như Kha Diệc Từ tưởng tượng, mà thay vào đó là sự ấm áp và thoải mái. Ôn Linh chủ động nhận việc rửa bát. Cậu mặc chiếc tạp dề hình gấu xanh, đứng bên bồn rửa, bóp một chút nước rửa chén, khuấy nhẹ nước trong bát, rồi dùng ngón tay cái và ngón trỏ tạo thành một vòng tròn thổi ra một bong bóng màu sắc sặc sỡ.

Kha Diệc Từ bật cười trước hành động trẻ con của Ôn Linh. Anh cũng bóp một chút nước rửa chén ra tay, xoa đều và thổi một bong bóng.

Trong mười phút mà Ôn Linh cúi người rửa bát, những bong bóng Kha Diệc Từ tạo ra đã lấp đầy căn bếp. Ôn Linh vẩy nước trên tay chọc vỡ quả bong bóng đang bay gần mũi. Kha Diệc Từ tiến tới, giúp cậu tháo dây buộc tạp dề, rồi nói: "Bọn mình đi xem phim thôi."

Ôn Linh gật đầu, ra dấu: [Tôi muốn xem Ringu.]

Da đầu Kha Diệc Từ căng lên, nhưng anh vẫn cố gắng giữ vẻ bình tĩnh đáp: "Được, tất cả theo ý cậu."

-

Phim kinh dị không dám lên mò poster luôn.. Quý vị ai có hứng thú thì lên google xem nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play