Tạ Vân Hạc chủ yếu để mắt đến những sạp hàng bày bán linh thảo.
Vấn đề là những linh thảo ấy trông hết sức bình thường, y cũng không biết đâu mới là Lôi Nguyên Thảo mà nguyên chủ nhặt được.
Sớm biết vậy, ta đã đến Tàng Thư các tìm hiểu đặc tính của linh thảo rồi mới đến đây đào bảo vật rồi.
Tạ Vân Hạc hơi bực mình.
【Hệ thống, cậu có cách tìm ra Lôi Nguyên Thảo đó không?】
【Ký chủ, tôi cũng không biết. Nguyên tác không viết, đều do ý thức thế giới tự động bổ sung, cụ thể ra sao thì tôi cũng không rõ.】
【Vậy Lôi Nguyên Thảo nguyên chủ thu được cứ thế không còn sao?】
【Yên tâm, ký chủ. Thuộc về anh thì sẽ không chạy mất. Hay là mỗi ngày ký chủ cứ đến đây dạo một vòng?】
【Tôi thấy cậu là tự muốn đi dạo thôi…】
【…】
Tạ Vân Hạc không xem nhẹ tiếng reo hò của hệ thống trong đầu khi bước vào phiên chợ tông môn, không khỏi bật cười.
Chẳng lẽ hệ thống trong đầu mình còn nhỏ tuổi sao?
Nhưng rất nhanh, sự chú ý của Tạ Vân Hạc bị một sạp hàng nhỏ bên cạnh thu hút.
Đó là một sạp hàng tạp hóa, bày bán đủ thứ: phù lục, linh thảo, đan dược, mảnh vỡ pháp khí…
Tạ Vân Hạc bị một cây gậy gỗ đen thu hút.
Không hiểu sao, nhìn thấy cây gậy đó, y có cảm giác rất mạnh mẽ.
Mua nó! Mua nó! Mua nó!
Tạ Vân Hạc kinh ngạc, chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện?
Trong lòng y đã tin chắc bảy tám phần, đây chắc là Lôi Nguyên Thảo mà nguyên chủ tìm được. Còn tại sao Lôi Nguyên Thảo lại là một cây gậy gỗ thì không cần phải suy nghĩ nữa.
Nguyên tác cũng có nói, Lôi Nguyên Thảo có hình dạng độc đáo.
Đồng thời, Tạ Vân Hạc còn bị một hòn đá đen trên sạp hàng thu hút, hòn đá mang lại cho y cảm giác tương tự như cây gậy gỗ.
‘’Đồ trên sạp của ngươi bán thế nào?”
‘’Phù lục ba linh thạch một lá, đan dược có ghi giá, linh thảo đều một linh thạch một cây…”
Thấy Tạ Vân Hạc vẫn nhìn chằm chằm đống gậy gỗ đen và hòn đá đen, chủ sạp vội vàng giới thiệu.
‘’Còn đống này là ta nhặt được trên đường tu luyện, đạo hữu cứ tùy ý xem cho cũng được, hoặc mua đồ trên sạp của ta, ta tặng một món, đạo hữu thấy sao?”
Chỉ mua cây gậy gỗ đen và hòn đá đen thì quá lộ liễu.
Cuối cùng, Tạ Vân Hạc bỏ ra chín linh thạch mua một tấm phù ẩn hơi thở, hai tấm phù nổ.
Rồi chọn trong đống đồ tạp một cây gậy gỗ đen, một hòn đá đen và một tấm gương nhỏ.
Phù lục là đồ dùng được, có thể dùng trong quá trình tu luyện hoặc chiến đấu sau này.
Mà trong đống quà tặng thực sự chẳng có giá trị gì, để mục đích không quá lộ liễu, y tiện tay lấy thêm một tấm gương nhỏ.
Lúc đưa linh thạch, tim Tạ Vân Hạc như chảy máu, đây là tiền lương cả tháng của y đấy!
Chủ sạp rất vui vẻ, bảo Tạ Vân Hạc lần sau ghé lại.
Tạ Vân Hạc: Sẽ không đến nữa.
Mua được thứ mình muốn, Tạ Vân Hạc liền trở về.
Sờ vào những thứ vừa mua trong ngực, y yên tâm hơn một chút.
Đã có đan Trúc Cơ rồi.
Khoảng nửa canh giờ sau, Tạ Vân Hạc trở về đỉnh Tiểu Dao.
Lúc này, động phủ vẫn yên tĩnh.
Xem ra Tần Dục vẫn chưa kết thúc tu luyện.
Tạ Vân Hạc mang hành lý vào, dọn dẹp phòng xong thì liền mang theo dụng cụ và hạt giống linh cốc ra ruộng.
Y cũng muốn tận dụng ba mươi linh thạch tiền lương cả tháng.
Việc lớn việc nhỏ trong động phủ y đều phải để ý, trong đó có cả việc khai khẩn ruộng hoang.
Trước tiên dùng dụng cụ xới đất, rồi gieo hạt giống linh cốc xuống.
Cuối cùng, Tạ Vân Hạc niệm một câu quyết Tiểu Linh Vũ cho những hạt giống đã gieo.
Đám mây quen thuộc lại bay đến.
Hơn nữa, có lẽ do linh khí đỉnh Tiểu Dao dồi dào, đám mây này trông cũng dày đặc hơn trước.
Mưa nhỏ rơi xuống đất, hạt giống được tưới tắm, rất nhanh sẽ nảy mầm lớn lên.
Tạ Vân Hạc quen rồi, ngày mai có lẽ sẽ thấy hạt giống nhú lên, chỉ cần tưới nước mỗi ngày, một tháng có thể thu hoạch linh cốcba lần.
Lúc đầu, Tạ Vân Hạc cũng khá ngạc nhiên về tần suất thu hoạch này.
Nhìn nhiều rồi cũng quen, dù sao nơi này có tiên nhân một ngày đi ngàn dặm, lúa chín nhanh hơn thì đã sao chứ?
Thu hoạch nhanh hơn thì sao chứ?
Rất bình thường.
Ba ngày sau.
Vừa tu luyện vừa chăm sóc ruộng, linh cốc đã mọc lên.
Tạ Vân Hạc cuối cùng cũng đợi được Tần Dục xuất quan.
Tu vi Tần Dục cao hơn, cho nên Tạ Vân Hạc chỉ cần bế quan một ngày, còn hắn có thể bế quan lâu hơn.
Tần Dục xuất quan liền bị Tạ Vân Hạc ngăn lại.
Tần Dục nghi hoặc: “Chuyện gì?”
Tạ Vân Hạc đã quen với ‘’Bộ lọc ánh sáng thần thánh” của đối phương, vội vàng đưa cây gậy gỗ đen cho Tần Dục.
‘’Đây là ta tình cờ thu được, ta thấy nó hơi giống Lôi Nguyên Thảo trong sách, không biết Tần sư huynh có muốn mua không?”
Những ngày qua, Tạ Vân Hạc cũng đến Tàng Thư các tra cứu cổ tịch, Lôi Nguyên Thảo tuy gọi là thảo nhưng cũng có thể là cành cây hay thực vật khác, không nhất thiết phải có hình dạng của cỏ, lại giấu đi nội tình, rất dễ lẫn với thực vật bình thường.
Tần Dục cầm cây gậy gỗ đen lên xem xét.
Hắn suy nghĩ một lát, đột nhiên linh khí phun trào, làm vỡ lớp vỏ ngoài của cây gậy.
Vỏ ngoài cháy đen vỡ ra, lộ ra ánh lôi bên trong.
Bên trong là một cành cây màu trắng ngọc, quấn quanh tia chớp lam tím.
‘’Quả nhiên là Lôi Nguyên Thảo!” Tần Dục kinh ngạc.
Gần đây hắn đang tìm Lôi Nguyên Thảo, nó rất tốt cho việc Kết Đan của hắn, nhờ nó mà xác suất kết thành kim đan Cửu Văn tăng cao, nhưng Lôi Nguyên Thảo rất khó tìm.
Không ngờ hôm nay lại có được từ một đệ tử tạp dịch.
Tần Dục hỏi: “Ngươi muốn đổi bằng gì? Linh thạch hay thứ khác?”
Tạ Vân Hạc mừng thầm.
‘’Đệ tử muốn một viên đan Trúc Cơ.”
Tần Dục không nói gì, lấy một hộp gỗ, còn có một bình đan dược ra.
Một viên đan Trúc Cơ giá trị hơi thấp, không bằng Lôi Nguyên Thảo, hắn không thích nợ người khác.
‘’Đây là một viên đan Trúc Cơ, cùng với một bình đan Bồi Nguyên nhị phẩm, đan Bồi Nguyên có thể nhanh chóng khôi phục linh khí.”
Hai thứ này cộng lại đã vượt quá giá trị của Lôi Nguyên Thảo.
Tạ Vân Hạc rất hài lòng, giao dịch với nhân vật chính quả nhiên không thiệt.
‘’Tạ ơn Tần sư huynh, Lôi Nguyên Thảo này thuộc về sư huynh.”
Tạ Vân Hạc chắp tay.
Một cuộc giao dịch, cả hai đều có được thứ mình cần.
Nhìn thấy những cây linh cốc tươi tốt ngoài ruộng.
Tần Dục càng thấy thuận mắt đệ tử tạp dịch này.
Hắn mỉm cười nhìn Tạ Vân Hạc, muốn nói chuyện phiếm.
‘’Trúc Cơ rồi thì có thể vào đệ tử ngoại môn, ngươi muốn vào ngoại môn hay ở lại đây làm quản sự? Ta có thể cho ngươi lương tháng cao hơn.”
Tạ Vân Hạc không thấy được nụ cười của Tần Dục, nếu có người khác ở đây, chắc đã bị nụ cười của Tần Dục làm cho ngất ngây.
Đó thực sự là vẻ đẹp rực rỡ, như ánh mặt trời xuyên qua mây mù, huống chi Tần Dục rất ít khi cười, thái độ tự nhiên như vậy, ngay cả sư huynh và sư phụ của hắn cũng ít khi thấy.
Đáng tiếc trước mặt là Tạ Vân Hạc, y không biết Tần Dục đang là biểu cảm gì, trong mắt y chỉ toàn là ánh sáng thần thánh.
Chẳng khác gì cười cho người mù xem vậy.