“Hóa ra là Lăng sư tỷ, xin hỏi sư tỷ có chuyện gì?”

Lăng Kiều Kiều đánh giá Tạ Vân Hạc từ trên xuống dưới, khinh thường hừ một tiếng.

“Ta không biết ngươi dùng chiêu số gì mê hoặc Tần sư huynh để ngươi vào được động phủ, ta cảnh cáo ngươi, không được có ý nghĩ bất chính nào với Tần sư huynh!”

Lăng Kiều Kiều oán hận nói.

“Sao ta lại có ý nghĩ bất chính với Tần sư huynh chứ?”

Tạ Vân Hạc có chút buồn bực, sao ngày thường mọi người đều bình thường, chỉ cần dính đến Tần Dục, ai nấy đều hồ đồ thế này.

Vạn người mê cũng không phải là thuật vạn người mê chứ.

Lợi hại như vậy, chi bằng phái Tần Dục đi thống nhất giới Tu Tiên luôn đi.

“Hừ, người đã gặp Tần sư huynh, không ai không bị phong thái của huynh ấy thuyết phục, loại người nói một đằng làm một nẻo như ngươi ta đã gặp nhiều rồi, sau lưng không biết còn đang nghĩ gì về Tần sư huynh đấy!”

Lăng Kiều Kiều hiển nhiên không tin lời Tạ Vân Hạc.

Tạ Vân Hạc cạn lời.

“Phong thái của Tần sư huynh không bằng một phần mười Lăng sư tỷ, nếu ta muốn cảm mến cũng chỉ cảm mến Lăng sư tỷ mà thôi, huống chi Tạ mỗ không có ham mê đoạn tụ, Lăng sư tỷ mới hợp ý ta hơn.”

Lăng Kiều Kiều nghe Tạ Vân Hạc nói phong thái của Tần Dục không bằng một phần mười nàng, giật mình trợn tròn mắt.

Lại nghe y nói cảm mến mình, thanh kiếm dẻo trên tay sợ đến mức rơi xuống đất.

Cảm mến Lăng sư tỷ, cảm mến Lăng sư tỷ…

Lăng Kiều Kiều lớn đến giờ chưa từng có ai nói với nàng như vậy.

Ban đầu còn tức giận đến đây, định dạy dỗ tên đệ tử tạp dịch trong truyền thuyết này một trận.

Nhưng giờ phút này, trong đầu nàng chỉ còn lại câu nói đó.

Đợi đến khi phản ứng lại Tạ Vân Hạc nói gì, Lăng Kiều Kiều tức giận đến mặt đỏ bừng.

Thật là… thật sự là tên lỗ mãng!

Tạ Vân Hạc chỉ thấy, một trận ửng đỏ từ cổ lan lên khuôn mặt người đối diện, nửa khuôn mặt lộ ra đỏ bừng, cả tai cũng đỏ lên.

“Trước mặt mọi người nói những lời lỗ mãng này, ngươi… ngươi không biết xấu hổ!”

Lăng Kiều Kiều vội vàng nhặt thanh kiếm dẻo dưới đất lên, giận dữ liếc Tạ Vân Hạc một cái.

Sau đó, xoay người bỏ chạy.

Chạy mất rồi.

Như thể phía sau có mãnh thú đuổi theo, vài giây đã biến mất không còn tăm hơi.

Những người vây xem gần đó lén lút thò đầu ra nhìn.

Ai ngờ một trận đánh sắp xảy ra lại tan biến không dấu vết.

Để lại Tạ Vân Hạc cô đơn đứng giữa viện.

“Lăng sư tỷ cứ thế mà đi rồi?”

Khương Minh cũng từ sau cửa thò đầu ra.

“Sao nàng cứ thế mà đi vậy?”

Tạ Vân Hạc cũng bị thiếu nữ làm cho khó hiểu, nàng đến đây làm gì? Dọa người sao?

“Trước đây bị Lăng sư tỷ gây phiền toái, đều bị nàng gọi lên đài đấu kiếm, không bị đánh cho đầy mình lỗ thủng thì không dễ dàng tha cho.”

Khương Minh nhớ đến lời đồn, sợ hãi nói.

“Nhiều người cảm mến Tần sư huynh, không dám đến gần hắn, đều là vì có Lăng sư tỷ.”

“Nàng đến đây chắc chắn là muốn đánh ngươi một trận rồi!”

Khương Minh tiếp tục giải thích.

Tạ Vân Hạc nhớ lại khuôn mặt đỏ bừng lúc nãy, lẩm bẩm:

“Ta thấy, nàng khá đáng yêu mà.”

Ánh mắt Khương Minh quái dị nhìn Tạ Vân Hạc.

“Tiểu Hạc, ta xác định, ngươi đúng là không phân biệt được đẹp xấu, ngươi… ngươi lại thích Lăng sư tỷ như vậy, còn nói Tần sư huynh không bằng một phần mười nàng?”

Những người vây xem đều gật đầu, thương hại nhìn Tạ Vân Hạc, mắt của tên này có vấn đề rồi.

Tạ Vân Hạc cũng lười giải thích, y thật lòng thấy đại tiểu thư không tệ, lộ ra nửa khuôn mặt đã rất đẹp rồi, huống chi, ở giới Tu Tiên nam nhiều nữ ít này, đây là tiên nữ chính hiệu đấy.

Những fan cuồng của Tần Dục kia biết cái gì về sở thích của trai thẳng chứ?

Một trận sóng gió nhỏ trôi qua, nhưng lời đồn Tạ Vân Hạc không phân biệt được đẹp xấu, lại lấy xấu làm đẹp lan truyền ra ngoài.

……

Tạ Vân Hạc thu dọn hành lý ở Đệ Tử Đường, gồm vài bộ quần áo, bồ đoàn tu luyện, hơn mười khối linh thạch tích góp của nguyên chủ, vài hạt giống linh cốc linh tinh...

Trước đây Tạ Vân Hạc ở cùng phòng với Khương Minh.

Thấy bạn cùng phòng sắp đi, Khương Minh rất không nỡ, lại tặng không ít hạt giống linh cốc cho Tạ Vân Hạc.

Tạ Vân Hạc biết đây là tấm lòng của Khương Minh, liền nhận lấy.

Hai người tạm biệt, Tạ Vân Hạc mang hành lý rời đi.

Trước khi về đỉnh Tiểu Dao, Tạ Vân Hạc muốn tiện đường ghé qua chợ tông môn.

Đến chợ tông môn mất nửa canh giờ của Tạ Vân Hạc.

Thiên Kiếm Tông gồm nhiều ngọn núi, đệ tử dưới kỳ Trúc Cơ muốn đi nơi khác phải tự mình đi bộ.

Cũng là rèn luyện thân thể, có lợi vô hại.

Chỉ khổ là đệ tử dưới kỳ Trúc Cơ, không thể đi quá xa.

Chợ tông môn nằm trên sườn núi.

Khác với chợ trấn dưới chân núi, chợ tông môn chỉ có đệ tử Thiên Kiếm Tông bày bán.

Nhưng sự náo nhiệt không thua chợ trấn bên ngoài.

“Mời xem, bảo vật bí cảnh mới khai quật~”

“Trên đường làm nhiệm vụ tông môn đào được linh thảo, một linh thạch một cây, mau xem!”

“Chợ dưới núi Nghê Thường Các có tiên y mới, các tiên tử mau đến, nhanh tay là còn chậm tay thì hết!”

“Bồi Nguyên Đan, Kiện Thể Hoàn, mười linh thạch một lọ…”

Tạ Vân Hạc đi trong chợ tông môn, cảm giác như ở chợ thực phẩm.

Y đến đây chủ yếu tìm cơ duyên của nguyên chủ.

Theo cốt truyện, nguyên chủ nhặt được Lôi Nguyên Thảo ở chợ tông môn, dâng cho Tần Dục mới trở thành đệ tử của hắn.

Lôi Nguyên Thảo mọc gần nơi bị lôi kiếp đánh trúng, hơn nữa phải là lôi kiếp của kỳ Nguyên Anh trở lên mới có.

Giới Tu Tiên phân cấp tài nguyên như linh thảo, thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là cửu phẩm chỉ có trong truyền thuyết, đã biến mất lâu rồi, hiện tại cao nhất là bát phẩm.

Lôi Nguyên Thảo vì hiếm nên là linh thảo tam phẩm.

Nguyên chủ Tạ Vân Hạc tìm được, quả là may mắn.

Lôi Nguyên Thảo đối với tu sĩ bình thường không tác dụng lớn, nhưng với Tần Dục linh căn Lôi thì rất tốt, tăng xác suất kết đan thànhCửu Văn Kim Đan.

Cho nên nguyên chủ dâng Lôi Nguyên Thảo giúp Tần Dục rất nhiều, Tần Dục đáp lễ bằng một viên đan trúc Cơ.

Đây cũng là đan dược Tạ Vân Hạc muốn nhất.

Tuy đan Trúc Cơ chỉ là nhị phẩm, nhưng giúp tu sĩ đột phá từ kỳ Luyện Khí lên kỳ Trúc Cơ, cho nên ở giới Tu Tiên rất khan hiếm.

Dù sao số lượng tu luyện đặt ở đó, nhu cầu đan Trúc Cơ chắc chắn lớn hơn đan dược đột phá cảnh giới khác.

Điều này khiến tu sĩ tầng dưới khó có được đan Trúc Cơ.

Tạ Vân Hạc định đi theo con đường của nguyên chủ, tìm Lôi Nguyên Thảo, đổi  đan Trúc Cơ với Tần Dục, sớm ngày đột phá đến kỳ Trúc Cơ.

Y cẩn thận nhớ lại một cái, y vẫn có ấn tượng với pháo hôi cùng tên này, trong sách chỉ sơ lược việc hắn tìm được Lôi Nguyên Thảo.

Nói hắn thấy một loại cỏ rất đặc biệt ở chợ tông môn, người xung quanh không biết đó là loại cỏ gì, cho nên mua với giá rẻ.

Không nói đặc biệt ở đâu, xem ra chỉ có thể dựa vào vận may.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play