Trầm Thời Vi khẽ mỉm cười, liền phân phó: “Mang chút hoa quả đến đây.”

Sau đó, hắn nhẹ nhàng nói với ta: “Hiện tại nàng không nên ăn đồ lạnh, bát kem đá để mấy ngày nữa hãy dùng.”

Ta ngơ ngác một chút, rồi không biết sao lại buột miệng hỏi: “Ta...ta mang thai rồi sao?”

Không thể nào, chúng ta chỉ mới có một lần...

Nhưng... ta chăm chú nhìn Trầm Thời Vi, mặc dù thường ngày hắn có vẻ yếu ớt, nhưng trong chuyện trên giường thì quả thật rất giỏi, nên cũng không chừng...

Gương mặt Trầm Thời Vi đỏ bừng: “Chưa đến mức đó đâu.”

Sau đó, hắn cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Nếu nàng muốn, sau này chúng ta sẽ sinh một tiểu cô nương giống hệt nàng, vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp.”

Hắn cười, ta cũng không nhịn được cười theo.

Sư phụ cũng từng hết sức tự hào khen ngợi ta như vậy, nói rằng đồ đệ của người giống như cây bạch dương, vừa cao lớn, vừa khỏe mạnh.

Thế nhân thường bảo nữ tử cần phải dịu dàng mềm mại, nhưng người yêu ta nhất định sẽ yêu con người chân thực của ta.

Tuy nhiên, trong lòng ta vẫn có chút tủi thân, lại thêm việc sư phụ đang tìm cách giết hắn, ta quyết định lên tiếng trách mắng trước để che giấu tội lỗi của mình, bèn trừng mắt nhìn Trầm Thời Vi, nghiêm giọng hỏi:

“Tại sao chàng không nói rõ thân phận với ta? Lại còn không từ mà biệt?”

Trầm Thời Vi thở dài bất lực, dịu dàng xoa mặt ta: “Không nói với nàng thân phận của ta, quả thật là có chút khó nói. Nhưng còn chuyện không từ mà biệt…

“Có vẻ như lúc đó có ai đó không cho ta lên tiếng mà một mực đòi bỏ ta, bắt ta phải rời đi, nương tử nói xem có phải không?”

Chết rồi, ta quên mất chuyện này. Tự thấy mình sai, ta vội chuyển chủ đề:

“Chàng về kinh đã lâu chưa? Cổ họng chàng đã chữa thế nào rồi?”

Đôi mắt Trầm Thời Vi sáng rực: “Cảm tạ nương tử quan tâm, ta vừa trở về liền tìm thần y chữa trị.”

Ta liền hỏi vào trọng tâm: “Hắn lấy của chàng bao nhiêu bạc?”

“Thần y là bạn tri kỷ với gia phụ, không lấy một xu.”

Ta thở phào nhẹ nhõm, không tốn tiền, thật tốt.

Lúc này, nha hoàn đã bưng món ăn lên, Trầm Thời Vi tự tay dọn thức ăn cho ta: “Nương tử còn muốn hỏi gì nữa không?”

Đương nhiên là còn, ta liền kéo hắn lại và bảo hắn kể hết mọi sự từ đầu đến cuối cho ta nghe. Hắn như đã chuẩn bị sẵn từ trước, vừa để ý xem ta ăn có ngon miệng không, vừa từ tốn giải thích.

Trầm Thời Vi kể rằng, An Vương từ lâu đã có lòng phản nghịch, ba năm trước, khi hắn đi du ngoạn thì bị An Vương tập kích, muốn bắt sống hắn để uy h.i.ế.p Trấn Nam Vương đầu hàng. Nhưng hắn liều chết nhảy xuống sông trốn thoát, trôi dạt theo dòng nước đến trấn Kiều, rồi gặp ta.

Vì Trầm Thời Vi mất tích, nhà họ Trầm bị ảnh hưởng nặng nề, An Vương không còn chú ý đến họ nữa.

Lúc đầu, Trầm Thời Vi không nhớ gì về thân phận của mình, mãi đến khi theo ta về nhà gặp phụ thân, ông ấy trao cho hắn nửa mảnh ngọc bội còn lại. Khi hai mảnh ngọc hợp lại thành một, ký ức của hắn mới trở lại, rồi hắn liền liên lạc với những người thuộc hạ của mình.

Những việc sau đó, ta đều đã biết.

Ta hỏi: “Nhưng làm sao phụ thân ta lại có nửa mảnh ngọc của chàng?”

Trầm Thời Vi xoa đầu ta, mỉm cười nói: “Việc này phải để sau này hỏi lại nhạc phụ đại nhân rồi.”

Phụ thân ta luôn muốn tìm một thiên lý mã, ông đã không ngừng tìm kiếm mấy chục năm nay, đến nỗi ta cũng ngán ngẩm. Không ngờ lần này ông ấy vớ được một con thật to, đến mức Thế tử của Trấn Nam Vương phủ trở thành con rể của mình.

Ta cắn một miếng sườn, liếc nhìn thẻ bài treo bên hông Trầm Thời Vi.

Nghe nói nhà họ Trầm được hoàng ân đặc biệt, bệ hạ cho phép họ có thể nuôi tư binh, mà ám vệ của Trấn Nam Vương phủ lại rất nổi danh.

Bất chợt một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta, ta liền hỏi: “Vậy những sát thủ truy sát ta…?”

Trầm Thời Vi gật đầu: “Là ta phái người giải quyết rồi.”

Nói rồi, hắn dùng khăn lau miệng cho ta, vẻ mặt vô tội, ánh mắt dịu dàng nhìn ta: “Nương tử... có trách vi phu nhiều chuyện không?”

Mặt ta lại đỏ lên.

Chắc là do ớt xanh trong món thịt bò xào khoai tây cay quá mà thôi.

Bởi vì ta bị thương, Trầm Thời Vi đến ba ngày sau mới cho phép ta xuống giường đi lại.

“Gia phụ được lệnh dẫn binh xuất chinh, hiện không ở kinh thành, đợi người hồi triều, ta sẽ dẫn nàng đi gặp.”

Trầm Thời Vi nói rằng, trong Trấn Nam Vương phủ hiện không có trưởng bối, mẫu thân hắn đã qua đời từ lâu, phụ thân cũng không tái giá, trong phủ chỉ còn lại một vị tổ mẫu.

Vị tổ mẫu này không phải là chính thất của Vương gia, mà là một người thiếp thất. Năm xưa, sau khi Vương phi mất, Vương gia không cưới ai khác, trước khi lâm chung đã lập người thiếp này làm chính thê, trong phủ gọi bà là lão phu nhân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play