Phụ thân ta đưa ra quyết định này cũng là bất đắc dĩ mà thôi.

Cái gọi là có khuynh hướng bạo lực thực ra đã mỹ hóa ta quá mức. Thân phận thật của ta chính là một sát thủ tàn nhẫn, một khi đã rút đao thì phải đổ m.á.u, ngày nào không giết người là trong lòng bứt rứt, chẳng còn cách nào khác, thôi thì giết gà cũng được.

Vừa hay, nhà của kẻ câm ấy nuôi rất nhiều gà.

Phụ thân ta khuyên nhủ hết lời: "Con gái à, đừng làm việc bẩn thỉu nữa, với tài đao kiếm của con, giết gà chẳng phải dễ như chơi sao? Mở một quán gà nướng, sau này lo gì không kiếm được bạc? Con sống cùng hắn, hắn thì cày ruộng, con thì vừa dệt vải, vừa giết gà rồi bán kiếm tiền, chẳng phải rất hạnh phúc sao?"

Ta lườm phụ thân một cái, hỏi: "Hạnh phúc ở chỗ nào?"

Phụ thân ngập ngừng một lúc, mang theo chút ngượng ngùng, đẩy nhẹ ta một cái: "Con nha đầu này, đừng tưởng ta không biết nửa đêm nửa hôm con lén chạy đi nhìn hắn. Cái dáng dấp của A Uy đó, mười dặm tám thôn chẳng tìm đâu ra người thứ hai! Nếu hắn không phải là một người câm, làm sao tới lượt con dính vào hắn?"

Phụ thân ta quả thật luôn là nhân tài trong việc dùng từ ngữ.

A Uy chính là vị phu quân câm của ta. Chẳng ai biết tên thật của hắn, cũng không ai rõ hắn đến từ đâu.

Ba năm trước, hắn xuất hiện ở trấn Kiều cùng với cơn mưa xuân bất chợt.

Người đầu tiên phát hiện ra hắn là một vị đại thẩm đang giặt y phục bên bờ sông, bà ấy nhìn thấy hắn nằm trên một tảng đá. Sau đó, dân chúng trong trấn đều bị gọi đến, không phải vì chuyện gì khác, mà bởi hắn quá đẹp trai.

Lúc ta nghe nói có một nam tử tuấn tú vừa tới, đao giết người trong tay ta còn chưa kịp lau, ta đã vội khoác một chiếc áo ngoài che đi y phục dạ hành, hối hả đến xem.

Khi ta đến, đã thấy một hàng cô nương che mặt đỏ bừng, lén nhìn hắn qua kẽ ngón tay. Có vài người trông như thể sắp ngất đi ngay tại chỗ.

Trong trấn Kiều, các thanh niên trẻ có người thì cơ bắp như thợ rèn, có người nhanh nhẹn như thợ săn, lại có người khờ khạo như đồ tể.

Nhưng tuyệt nhiên không có ai giống như A Uy, chỉ nhìn một lần đã khiến người ta phải choáng váng.

Ta còn nhớ rõ ngày hôm đó, ta chen qua đám đông nhìn vào, liền thấy một nam tử thanh tú, trên người đầy vết m.á.u, tựa lưng vào tảng đá lớn bên bờ sông, đang chăm chú quan sát vết thương trên tay mình.

Rõ ràng xung quanh đầy người vây quanh, nhưng hắn chẳng màng đến những ánh mắt chăm chăm nhìn mình.

Lông mày, ánh mắt của hắn trong làn sương mờ buổi sớm tựa như ngọn núi xa thoáng ẩn thoáng hiện, khiến người ta không phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ. Chỉ cần hắn khẽ nâng mắt liếc nhìn, tim ngươi sẽ đập loạn nhịp, như rơi vào giấc mộng, chẳng muốn tỉnh lại.

Thế nhưng, một nam nhân như vậy lại là người câm.

Có người hỏi họ tên hắn, hắn mở miệng nhưng không thốt ra được lời nào, mãi mới phát ra được một âm thanh từ cổ họng: "Uy——".

Lúc đó, ngón tay hắn chạm nhẹ vào cổ mình, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc, nhưng rồi lại trở về bình thản.

Bà con dân làng hỏi thêm điều gì, hắn chỉ lắc đầu, khiến mọi người chẳng hiểu gì, muốn giúp mà cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Sau đó, trưởng trấn của trấn Kiều đã đứng ra làm chủ, cho hắn ở tạm một ngôi nhà nhỏ bỏ hoang ở phía Tây trấn, còn tự bỏ tiền túi mua sắm vài vật dụng trong nhà, lại mời thầy thuốc đến xem vết thương cho hắn.

Trưởng trấn vốn là người keo kiệt, việc ông đối xử đặc biệt với nam nhân này khiến mọi người vô cùng khó hiểu. Phụ thân ta, một người ham thích chuyện phiếm, đã đích thân đi hỏi trưởng trấn.

Trưởng trấn tự tin tuyên bố rằng, trong các câu chuyện kể, những người như thế này đều là vương tôn quý tộc bị thất lạc, dù có kém hơn thì cũng là công tử nhà giàu, bây giờ ông chỉ việc chờ gia đình của công tử tìm tới, đem vàng bạc châu báu đến tạ ơn cứu mạng mà thôi.

Phụ thân ta vừa nghe xong, hối hận đến mức ruột gan xoắn lại. Tối hôm đó, ông làm một cây chày cán bột rồi bảo ta đem sang cho công tử, nói rằng không thể để trưởng trấn một mình hưởng lợi. Ông còn dặn kỹ, phải nói rõ cho công tử biết cây chày này là do chính tay ông, Kiều lão Tam, tự đốn chân giường của con gái mình mà làm, tấm lòng này trời đất cũng phải cảm động.

Ta chẳng buồn nghe theo.

Nếu đã tặng thì tặng luôn bốn cái, không thì buổi tối ta làm sao ngủ được trên cái giường không cân bằng?

Tóm lại, dưới bao nhiêu tính toán của các phe phái, nam tử đó cuối cùng cũng định cư lại ở trấn Kiều. Vì hắn chỉ phát âm được chữ "Uy", nên mọi người đều gọi hắn là A Uy.

A Uy ở lại trấn Kiều suốt ba năm, cũng là ba năm giấc mơ phát tài của trưởng trấn dần dần tan biến. Suốt ba năm chẳng ai đến tìm hắn, lại càng không có ai mang bạc đến tạ ơn.

Trưởng trấn cạn hết kiên nhẫn, một hôm sau khi uống say đã lớn tiếng tuyên bố rằng, từ nay sẽ không mang đồ đến cho A Uy nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play