Kinh thành phồn hoa náo nhiệt, dù có giới nghiêm cũng chẳng thấy ảnh hưởng. Ta hỏi thăm người dân vị trí của tiệm cầm đồ rồi nhanh chóng đi đến, trong lòng tính toán đổi tiền xong sẽ mua ít thuốc bồi bổ cho cơ thể sau mấy ngày đường mệt mỏi.
Tiệm cầm đồ rất lớn, nằm ngay đầu phố. Trên đường đi qua, ta cảm thấy dường như ai cũng đang nhìn mình, thậm chí còn có người chỉ trỏ về phía ta.
Ta chỉ nghĩ chắc là bộ dạng ăn xin của mình khiến họ chú ý, cũng không nghĩ nhiều.
Cho đến khi ta bước vào tiệm cầm đồ.
Gã tiểu nhị đang uể oải bỗng chốc giật mình, không nói gì mà vội vã chạy vào trong. Ta còn đang thắc mắc thì hắn đã kéo theo chưởng quầy ra ngoài.
Chưởng quầy nhìn thấy ta cũng hít vào một hơi, rồi vội vàng ấn tiểu nhị xuống, cúi rạp người, lớn tiếng hô: “Tham kiến thiếu phu nhân!!!”
"Vậy là, hắn vừa trở về liền phát hình bức họa của ta cho các ngươi sao?"
Ta cầm bức chân dung của mình tại tiệm cầm đồ, cảm thấy như đang nằm mơ.
Chưởng quỹ gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, Thế tử không hài lòng với hôn sự do lão phu nhân định ra cho ngài ấy, ngài ấy nói rằng đã sớm có thê tử rồi. Ngài ấy còn thức đêm vẽ rất nhiều bức chân dung của cô nương giao cho chúng ta và dặn rằng, dù gặp ở đâu, cũng phải đối đãi với cô như phu nhân của Thế tử."
Thế là, trước khi ta đến kinh thành, danh tiếng của ta đã lan khắp nơi. Giờ đây, ai cũng biết Thế tử của Trấn Nam Vương phủ– Trầm Thời Vi – bị một nữ tử tên là Kiều Hoàng Liên mê hoặc đến mức phản kháng lại cả hôn ước với nhà họ Tạ.
Chưởng quầy nói, các trà lâu và thư quán nổi tiếng ở kinh thành đều tranh nhau xuất bản câu chuyện của ta và Trầm Thời Vi, hiện nay đang rất thịnh hành. Những thiếu nữ thầm yêu Trầm Thời Vi ngồi nghe chuyện trong trà lâu mà vừa nghe vừa khóc, ngày nào cũng có mấy người ngất xỉu vì đau lòng, nhưng lại không kìm nén được tò mò. Thậm chí, số khăn tay bán ra cũng tăng đáng kể.
Chưởng quầy liền sai tiểu nhị lập tức đến báo cho chủ nhân, sau đó mời ta lên xe ngựa.
Chiếc xe ngựa rẽ qua nhiều khúc đường, đi một lúc lâu mới dừng lại.
Ta vén rèm xe nhìn ra ngoài, chỉ thấy một phủ đệ to lớn uy nghi đứng sừng sững trước mắt, tường đỏ ngói xanh, những thanh đỡ mái xếp chồng tinh xảo, trên tường có khắc bốn chữ "Tam Thiện Thanh Liêm" đầy khí thế hùng tráng.
Ta vừa bước xuống xe ngựa, liền nghe thấy âm thanh nhộn nhịp vang lên trong phủ đệ vốn yên tĩnh, dường như có người đang gấp gáp bước ra.
Theo tiếng mở cửa gỗ đỏ, từ trong cửa bước ra một nam tử vóc dáng cao gầy.
Mái tóc đen được buộc gọn bởi một chiếc mũ miện có dây tua rủ xuống vai, y phục cổ tròn màu trắng ngà khiến gương mặt của hắn càng thêm như ngọc sáng. Ta sững sờ một lúc mới nhận ra người này chính là Trầm Thời Vi.
Hắn vẫn là hắn, nhưng y phục thay đổi khiến khí chất của hắn khác hẳn, tăng thêm vài phần khí phách và lạnh lùng. Sau lưng hắn còn có vài tên gia nhân đi theo, ai nấy đều cúi đầu đứng sang hai bên.
Trầm Thời Vi vén vạt áo bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt gấp gáp nhìn khắp xung quanh. Hắn lướt qua chưởng quỹ đang cúi chào, ánh mắt dừng ngay trên người ta.
Ta bị hắn ôm vào trong lòng, mùi mực thơm quen thuộc tràn ngập.
Đúng rồi, chính là hắn.
Sợi dây căng thẳng trong đầu ta cuối cùng cũng thả lỏng, chân mềm nhũn, mắt tối sầm lại và ngã vào vòng tay hắn.
“Thế tử, lang trung đã đến.”
“Thế tử, thân thể của thiếu phu nhân không có gì đáng ngại, các vết thương đã được xử lý tốt và hồi phục khá nhanh. Chỉ là do những ngày qua phải di chuyển liên tục, lo nghĩ nhiều mà tổn hại sức khỏe. Chỉ cần nghỉ ngơi thêm vài ngày, dùng thuốc bổ điều dưỡng sẽ hồi phục hoàn toàn.”
Trong cơn mê man, ta có thể cảm nhận được xung quanh có rất nhiều người qua lại. Nào là lang trung, nha hoàn, tiểu tư, và một người luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, không hề rời khỏi.
Ta cố gắng mở mắt nhìn, nhưng mi mắt nặng trĩu, không sao nhấc lên được.
“Món ăn đã chuẩn bị xong chưa?”
Có tiếng người cung kính đáp: “Bẩm Thế tử, sườn xào chua ngọt, khoai tây xào thịt bò vàng, cá quế sốt chua ngọt, canh đậu Hà Lan, rau cải xanh xào và canh trứng gà đã được dọn lên. Còn có bánh ngọt hoa quế và dưa chuột trộn lạnh đang được chuẩn bị.”
Nghe đến đó, đột nhiên ta cảm thấy có thể mở mắt được rồi.
Ta khẽ động đậy, người nắm tay ta lập tức cảm nhận được, hắn nắm chặt hơn, nhẹ giọng nói: “Nương tử, nàng đã tỉnh rồi.”
Là Trầm Thời Vi.
Ta khó nhọc xoay đầu lại, môi run run, khẽ thì thầm: “…”
Thấy ta có vẻ muốn nói điều gì quan trọng, hắn ân cần ghé sát tai lại: “Nàng muốn nói gì?”
Ta khó khăn mở lời, giọng run rẩy: “Khát rồi, mang cho ta bát kem đá, nhớ thêm chút mật ong, nho khô, đậu phộng, sữa bò, cùng với hoa quế khô…”
Trầm Thời Vi: “…”
Nha hoàn: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT