Long An Đế không chỉ thắp sáng một chiếc đèn, mà là hàng chục chiếc đèn.

Đèn đuốc sáng trưng, chiếu rọi toàn bộ căn phòng, khiến mọi thứ sáng ngời chói mắt.

Chu thái phi cuộn chăn, co mình ở góc giường. Nàng mặt mũi tái xanh, hoảng sợ liếc mắt về phía Long An Đế, môi cắn đến chảy máu.

Ngũ vương gia Triệu Hoài Minh ôm gối đầu ngồi dưới đất, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn Long An Đế, hai mắt đỏ bừng, quát: “Ta chính là anh của ngươi! Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Long An Đế nhẹ nhàng cười, từ từ nói: “Ngươi còn biết mình là anh của trẫm? Chẳng qua chỉ vì hiếu kỳ, lại đi cùng nữ nhân của tiên đế, ngươi thật là một người con hiếu thảo.”

Hắn sờ sờ cằm, nói: “Như vậy, tử hình cũng không quá đáng nhỉ?”

"Ngươi…" Triệu Hoài Minh nghiến răng nghiến lợi: “Nếu có bản lĩnh thì giết ta đi! Lúc vừa mới lên ngôi liền giết hết các anh em, ta thật sự muốn biết thiên hạ sẽ nhìn ngươi như thế nào!”

Long An Đế cười nói: “Người trong thiên hạ nhìn trẫm như thế nào không quan trọng, dù sao cũng đã giết nhiều người như vậy rồi. Ngươi cùng lão tam cùng nhau mưu phản có phải nghĩ rằng trẫm sẽ lo về cái nhìn của thiên hạ, sẽ không  giết các ngươi đúng không? Cũng đúng, giết cả 2 ngươi cũng chỉ còn lại mỗi lão bát…”

"Cho nên? Ngươi thật sự dám giết ta cùng tam ca?” Triệu Hoài Minh ngẩng đầu, “Ta không tin ngươi dám!”

“À… Hóa ra thật sự là lão tam.” Long An Đế gật đầu, dường như đang suy tư điều gì.

Triệu Hoài Minh ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng lại, “Ngươi… Ngươi cố ý để ta nói ra? Ngươi… Ngươi thật là một kẻ ti tiện vô sỉ!”

Long An Đế đứng dậy, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: “Nếu ta là một kẻ ti tiện vô sỉ, thì cũng là do các ngươi ép ta thành như vậy. Nếu không phải như thế, ta đã sớm chết rồi trở về với tổ tiên.”

Ngài chậm rãi nói: “Tam vương gia và Ngũ vương gia có ý đồ mưu phản,đánh vào thiên lao, mãi mãi cũng không được ra!”

"Ngươi dám…… Ngươi không sợ……” Triệu Hoài Minh rốt cuộc bắt đầu sợ hãi, âm thanh cũng trở nên run rẩy, “Ngươi không sợ người trong thiên hạ sẽ chỉ trích ngươi?”

Long An Đế khẽ cười nói: “Gần đây trẫm nhận được một linh cảm, trong mấy ngày qua trẫm đã phái người đi khắp thiên hạ tìm những người giống các ngươi. Quả thật đã tìm thấy, tuy không giống hệt, nhưng cũng có tám phần tương tự. Trẫm nói bọn họ là thật, thì về sau bọn họ chính là thật. Còn hai ngươi, chỉ còn cách đến thiên lao làm đôi oan hồn vô danh!”

“Không… Không thể!” Triệu Hoài Minh tuyệt vọng thét lên chói tai, hắn đứng dậy nhào về phía Long An Đế, nhưng lại bị ám vệ đè lại, đạp xuống đất.

“Vậy ngươi…” Long An Đế chuyển hướng sang Chu thái phi, với vẻ mặt đầy ý cười, “Ngươi yêu hắn như vậy, không bằng xuống thiên lao bồi hắn đi?”

Chu thái phi nắm chặt chăn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, nàng liều mạng lắc đầu, “Ta không đi... Ta... Ta là thứ mẫu của ngươi, ngươi không thể đối xử với ta như vậy...”

Long An Đế cười lắc đầu, “Ngươi nói trẫm khắt khe với ngươi, nhưng khi cho ngươi đi bồi hắn thì ngươi lại không chịu. Thế thì ngươi hãy cho trẫm một chủ ý, phải làm thế nào thì ngươi mới hài lòng?”

“Ta... Ta rốt cuộc... cũng không dám nữa…” Chu thái phi nói, hàm răng run rẩy, “Thật sự... không dám.”

Long An Đế vẫn cười, “Ngươi chính là công thần, trẫm không phải đến để trách phạt ngươi, ngươi sợ cái gì? Nếu có yêu cầu gì, cứ việc nói với trẫm. Trẫm không phải người cổ hủ, sẽ không cưỡng bức ngươi phải giữ tiết vì một người đã chết, điều đó không cần thiết.”

Chu thái phi nâng đôi mắt đầy quyến rũ, trên môi bỗng nhiên hiện ra vài phần ý cười, “Thật sự?”

……

Ngày hôm sau lâm triều, các đại thần như thường lệ theo chỉ thị trước đó, đưa lên những tấu chương đã chuẩn bị sẵn. Long An Đế Triệu Hoài Tễ cũng làm bộ chăm chú xem sổ sách, sau đó thảo luận một vài chuyện không quan trọng.

Họ ngày hôm qua đã nhận được mật chỉ, về việc hôm qua xảy ra chuyện nghiêm trọng, phải giữ bí mật, không được phép nhắc đến với bất kỳ ai.

Ngụy Chiêu còn đang ngẩn người, âm thanh kia lại vang lên.

【Nhiệm vụ gày hôm qua vẫn chưa hoàn thành! Ký chủ thật sự quá thiếu nỗ lực.】

Ngụy Chiêu nhíu mày.

【Cái nhiệm vụ đó ta từ bỏ, ta không muốn chết.】

【Sao không nói sớm! Vậy có muốn đổi nhiệm vụ không? Để bổn hệ thống xem thử… Ừm… em gái của Ngụy Chiêu, Ngụy Nhiêu gần đây sẽ chết! Muốn biết khi nào và nguyên nhân cái chết không?】

Ngụy Chiêu đột nhiên chấn động, ngẩng đầu, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ, bật thốt lên: “Ngươi nói cái gì?”

【Ngụy Nhiêu... Dù nàng có chết thì cũng không liên quan gì đến ngươi, đúng không? Ngươi đâu phải là anh trai ruột của nàng. Nàng đã chết thì đối với ngươi lại là chuyện tốt, vợ chồng Ngụy gia sẽ càng coi trọng đứa con trai bị tước quyền kia và sẽ càng nghe lời hơn.】

Triệu Hoài Tễ không muốn giả vờ như chưa nghe thấy, tiếp lời nói: “Trẫm đang nói về việc biên soạn sử sách … Ngụy ái khanh có phải đang tự đề cử mình như Mao Toại không?”

Ngụy Chiêu thật sự học vấn uyên thâm, biên soạn văn thử thật sự là lĩnh vực mà hắn am hiểu.

Nhưng Ngụy Chiêu hiện tại chỉ biết chữ mà thôi, từ nhỏ hắn đã tập võ, việc hắn biên soạn sách sử thật sự là quá khó khăn đối với hắn.

Ngụy Chiêu vội vàng nói: “Thần cũng không ý này.”

【Nhiệm vụ hệ thống: “Cùng hoàng đế nắm tay."】

Ngụy Chiêu hỏng mất.

【Cái này tay còn có thể dùng nữa đúng không? Đúng không?】

Quần thần cùng nhìn về phía hoàng đế, ánh mắt dường như đều đang nói: “Hãy để cho hắn nắm một chút đi!”

Ngụy đại nhân thâm minh đại nghĩa, vì an nguy của triều đình mà mạo hiểm tính mạng, đã đem việc Ngụy Chiêu giả mạo tiết lộ cho hoàng đế. Điều này mọi người đều rõ ràng trong lòng và cũng vô cùng bội phục hắn.

Ngụy Chiêu chân chính hiện giờ sống chết không rõ, nếu hắn thật sự không trở về, Ngụy gia sẽ chỉ còn lại một cô con gái. Dù thế nào đi nữa, mọi người trong triều đều mong muốn giữ gìn tính mạng của cô bé này.

【Nếu không muốn vậy thì từ bỏ nhiệm vụ?】

Ngụy Chiêu cơ hồ là không chút do dự

【Không!】

【Nhưng chuyện này có chút khó, ta không có cơ hội để đến gần hoàng đế.】

【Phía trên đại điện thì chuyển giao sổ thì giao cho hai thái giám, hầu hạ trà thì là các cung nữ, ta hoàn toàn không có lý do gì để đi lên.】

【Rời khỏi đại điện thì liền càng không có cơ hội.】

【Hay muốn từ bỏ nhiệm vụ?】

【Không!】

Ngụy Chiêu suy nghĩ một chút, tiến lên một bước, “Bệ hạ, thần xin thỉnh cầu một vài ngày nghỉ.”

【Ta không cần tin tức của ngươi, mấy ngày nay ta sẽ trông chừng nàng, không cho nàng ra ngoài là được.】

Hệ thống có chút khó hiểu.

【Kỳ quái, tin tức hữu dụng mà ngươi không muốn, lại còn để tâm đến những chuyện vô dụng như vậy. Thật không hiểu nổi ngươi, ngươi nằm vùng thật sự quá thất bại.】

Triệu Hoài Tễ rũ mi suy nghĩ sâu xa. Nếu Ngụy Chiêu thật sự xin nghỉ, thì hắn sẽ không gặp được Ngụy Chiêu, nhiệm vụ này tự nhiên cũng sẽ không hoàn thành.

Hệ thống nói rằng thời gian gần nhất, thực sự không thể xác định, cũng không thể biết liệu có giải trừ được nguy cơ hay không. Hiện tại, Ngụy đại nhân bị ép phải giả bệnh ở nhà, hắn chỉ còn lại một cô con gái này, không thể để Ngụy Nhiêu xảy ra chuyện.

Hắn sau một lúc lâu mới mở miệng, “Tại sao xin nghỉ?”

Ngụy Chiêu nói: “Thần… cảm thấy sức khỏe không tốt.”

Triệu Hoài Tễ nói: “Vậy trẫm sẽ cho thái y đến chẩn bệnh cho ngươi một chút.”

Ngụy Chiêu vội vàng nói: “Không cần phiền toái như vậy.”

Triệu Hoài Tễ nhẹ nhàng cười: “Thật ra trẫm gần đây cũng học một chút y thuật, đang lo không có người để luyện tập… Không bằng như vậy, để trẫm khám cho ngươi một chút, coi như là để trẫm luyện tay?”

Lời này vừa nói ra, quần thần tức khắc thở phào nhẹ nhõm.

Hoàng đế quả thật thông minh, nhanh như vậy đã nghĩ ra biện pháp.

Ngụy Chiêu trong lòng cũng vui vẻ, hắn đang suy nghĩ cách để tiếp cận hoàng đế, cơ hội này không phải đã đến sao?

Vội vàng nói: “Đó là vinh hạnh của thần!

Triệu Hoài Tễ gật đầu, “Vậy Ngụy ái khanh hãy tiến lại đây!”

Ngụy Chiêu từ góc của mình bước ra, đi lên bậc thang hướng về phía điện.

Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hắn, nếu không phải nghe được những lời vừa rồi, họ sẽ không bao giờ tin rằng nằm vùng của quốc gia kẻ địch lại có thể đứng gần hoàng đế như vậy. Mọi người đều hiểu rõ rằng Ngụy Chiêu giả biết võ công và rất mạnh, nếu được cho cơ hội tiếp cận hoàng đế, hắn có thể ra tay trước khi kịp cứu giá.

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, Ngụy Chiêu tiến đến trước mặt Triệu Hoài Tễ, quỳ một gối, vươn tay phải và từ từ kéo ống tay áo xuống, để lộ ra cánh tay.

Triệu Hoài Tễ liếc nhìn cánh tay Ngụy Chiêu, làn da có vài vết sẹo mờ ẩn hiện. Những vết sẹo này rất cũ, dù được ống tay áo che kín nhưng vẫn có thể nhìn thấy một phần dấu vết.

Ngụy Chiêu chân chính là một quan văn, làm sao lại có những vết sẹo này trên người? Quả thực là trăm ngàn chỗ hở, nhưng kẻ nằm vùng này lại cảm thấy mình ngụy trang rất tốt.

Triệu Hoài Tễ làm bộ như không nhìn thấy, ngón tay chạm vào cổ tay hơi lạnh của Ngụy Chiêu, rồi lén nhìn tay hắn, rõ ràng đang tự hỏi làm sao có thể kéo lên một cách tự nhiên mà không sợ bị phát hiện.

Lúc này, quần thần đều đang chăm chú nhìn tay của Triệu Hoài Tễ. Cái tay ấy thon dài, trắng nõn, khớp xương rõ ràng, vô cùng đẹp đẽ. Ngày thường, mọi người không dám nhìn chằm chằm vào tay của ngài, nhưng giờ đây lại không ai không nhận ra rằng tay của bệ hạ cũng đẹp đến như vậy.

Triệu Hoài Tễ không phải là nói dối, hắn đúng là hiểu một chút về y thuật, nhưng không nhiều lắm.

Nhưng khi đặt ngón tay lên mạch đập của Ngụy Chiêu, hắn có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của đối phương, đây rõ ràng là dấu hiệu của một người đã được rèn luyện qua.

Hắn thật sự một chút đều không sợ bại lộ.

Sau một lúc lâu, Triệu Hoài Tễ chậm rãi thu hồi tay.

Ngay lúc này, Ngụy Chiêu cũng rút tay về, thời điểm khi đầu ngón tay của Triệu Hoài Tễ vừa chạm vào, cậu nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, khiến cho tay của hai người chạm vào nhau trong chốc lát rồi lập tức rút lại.

Ngụy Chiêu nhịn không được đã ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Hoài Tễ, Triệu Hoài Tễ cũng đang nhìn lại hắn.

Triệu Hoài Tễ cũng ngay sau đó cúi mắt xuống.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn vào mắt Ngụy Chiêu, tuy chỉ trong chớp mắt, nhưng hắn cảm nhận được đôi mắt màu đen của Ngụy Chiêu rất sáng, rất đẹp, mang lại một cảm giác quen thuộc mơ hồ.

【Chúc mừng ký chủ! Nhiệm vụ đã hoàn thành! Điểm tích phân nằm vùng được cộng thêm một! Ngụy Nhiêu sẽ bị té gãy cổ trong lúc chơi đánh đu vào sáng nay!】

【A, còn mười lăm phút nữa, ký chủ có muốn quay về xem không?】

“Bệ hạ, thần…… Đột nhiên đau bụng, bệ hạ thứ lỗi!”

Ngụy Chiêu không đợi hoàng đế đáp lại, lập tức xoay người chạy ra đại điện.

Cậu chạy trốn cực nhanh, căn bản không phải tốc độ của một người không biết võ công có thể đạt được.Cận vệ bên cạnh hoàng đế cùng vài vị tướng quân đều là người có võ công, vừa thấy đã biết hắn đang dùng khinh công.

Triệu Hoài Tễ từ từ mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu, “Phái hắn làm người nằm vùng... Hẳn là có chút lòng tin.”

Diệp thừa tướng nói: “Còn có một loại khả năng khác, ngoài hắn ra không chọn được ai nữa?”

“Đúng vậy, lớn lên giống Ngụy Chiêu như đúc, nhưng thật sự rất kỳ lạ, nếu đổi thành người khác cũng không thể hòa nhập được.” Một người khác đồng tình nói.

Triệu Hoài Tễ trầm ngâm sau một lúc lâu, bỗng nhiên nói: “Giống sao?”

……

Ngụy Chiêu ra khỏi đại điện, nhìn thấy có người dẫn ngựa trên đường, không cần biết là của ai, cậu liền nhảy lên ngựa, nói: “Mượn một chút, đa tạ!”

Ngay sau đó phóng ngựa ra cửa cung.

Mã phu mặt mũi trắng bệch, ở hắn phía sau đuổi theo kêu: “Đó là ngựa của bệ hạ! Ngươi có biết đây là tội chết không?”

Hắn còn chưa nói xong, thì Ngụy Chiêu đã xoay người ra cửa cung, rồi nhanh chóng biến mất, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play