Ngụy Chiêu vội vàng trở về Ngụy phủ, vừa nhảy xuống ngựa đã lập tức đi thẳng đến hậu hoa viên. Cậu nhớ rõ trong nhà chỉ có nơi này là có chiếc bàn đu dây.

Quả nhiên, chưa đến hậu hoa viên, cậu đã nghe thấy tiếng cười của Ngụy Nhiêu. Nàng đang kêu lên: “Cao hơn nữa! Cao hơn nữa!”

Vừa bước vào hậu hoa viên, Ngụy Chiêu lập tức nghe thấy tiếng hét chói tai của Ngụy Nhiêu. Do tay không nắm chặt, cả thân thể nàng bị hất văng ra khỏi chiếc đu dây, bay về phía trước.

Ngụy Chiêu đột nhiên đạp mạnh hai chân xuống đất, thân thể bật lên không trung như tia chớp. Cậu nhanh chóng lao tới, ôm lấy Ngụy Nhiêu giữa không trung, vươn một cánh tay che chở nàng trong lòng, rồi vững vàng đáp xuống mặt đất.

Ngụy Nhiêu vẫn còn bàng hoàng, sau một lúc lâu mới phản ứng lại, đột nhiên hét lớn: “Anh! Anh vậy mà có thể bay được!”

Ngay cả nha hoàn bên cạnh nàng cũng xem mà ngây người, nước mắt của nha hoàn rơi xuống vì sợ hãi, vừa rồi cô ấy nghĩ rằng mình đã hại chết tiểu thư, chắc chắn sẽ không tránh khỏi cái chết. Không ngờ, thiếu gia lại có thể bay ra để cứu tiểu thư kịp thời.

Ngụy Chiêu hơi lúng túng, khẽ ho hai tiếng rồi đặt Ngụy Nhiêu xuống. Sau một lúc lâu, cậu mới nói: “Đây là bí mật, không được nói với ai khác, biết chưa?”

Ngụy Nhiêu tự mình bổ não một lúc lâu, rồi bất ngờ vỗ tay reo lên: “Em hiểu rồi! Anh thật ra là một đại hiệp ẩn giấu, đúng không? Giả vờ không biết võ công, nhưng thực chất là cao thủ... Anh nửa đêm sẽ ra ngoài hành hiệp trượng nghĩa, đúng không? A Nhiêu biết mà, A Nhiêu sẽ không nói ra đâu!”

Nàng chỉ vào nha hoàn của mình: “Cẩm Nhi, ngươi cũng không được nói!”

Cẩm Nhi gật đầu liên tục: “Được! Không nói... Không nói...”

Ngụy Chiêu: “......”

Cậu nửa đêm xác thật sẽ đi ra ngoài, nhưng không phải đi hành hiệp trượng nghĩa, mà là đi giết người.

Cậu là một sát thủ thuộc tổ chức bí mật mang tên “Thiên Dạ,” nơi các sát thủ được bồi dưỡng tỉ mỉ chuyên thực hiện những nhiệm vụ ám sát. Nếu không phải vì lớn lên giống Ngụy Chiêu, nên bị cử tới để giả trang thành Ngụy Chiêu, thì hiện giờ cậu vẫn đang ở tổ chức để tiếp tục nhận nhiệm vụ ám sát.

Cậu liếc mắt một cái, trước mặt là ánh mắt đơn thuần của nữ hài tử, khẽ thở dài, xoay người bước vào nhà.

……

Về chuyện Ngụy Chiêu ở ngoài đại điện đoạt ngựa của hoàng đế, Triệu Hoài Tễ cũng không thể giả vờ không biết. Trong lúc đang suy nghĩ cách xử lý tình huống, Ngụy Chiêu chủ động tiến cung để lãnh phạt.

Ngụy Chiêu không biện minh cho bản thân, cậu quỳ gối trước mặt Triệu Hoài Tễ và nói: “Thần nguyện lãnh phạt!”

Triệu Hoài Tễ ngược lại có chút khó xử. Vấn đề này, nếu nói lớn thì đủ để xử án tử, nhưng hiện tại hắn không thể giết Ngụy Chiêu. Nếu nhẹ nhàng buông tha, đối phương sẽ nghi ngờ, như vậy Ngụy Chiêu chân chính sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn từ trước đến nay quyết đoán, sau một chút trầm ngâm, liền nói: “Kéo ra ngoài, đánh 50 gậy.”

Vừa mới dứt lời, thì có một thái giám đến báo rằng Ngụy Tập Thanh cầu kiến.

Triệu Hoài Tễ nhíu mày, Ngụy Tập Thanh là phụ thân của Ngụy Chiêu, trước mắt bị uy hiếp ở trong nhà giả bệnh, bây giờ đột ngột xuất hiện sẽ không sợ bị lộ tẩy sao?

Ngụy Tập Thanh đi lại rất run rẩy, thực sự giống như một lão nhân đang bệnh tật ở nhà tĩnh dưỡng. Tiểu thái giám vội vàng chạy tới đỡ ông, sợ rằng ông không cẩn thận sẽ ngã chết tại Ngự Thư Phòng.

“Lão thần tham kiến bệ hạ!” Ngụy Tập Thanh run rẩy muốn quỳ xuống, nhưng Triệu Hoài Tễ vẫy tay, “Miễn lễ, đứng lên đi.”

Tiểu thái giám vội vàng dọn ghế, giúp Ngụy Tập Thanh ngồi xuống.

“Ngụy ái khanh thân thể ôm bệnh nhẹ, có việc có thể nhờ người truyền tin, không cần tự mình vào cung.” Triệu Hoài Tễ nói với giọng điệu bình thản, trong lòng nghĩ thầm, ngươi giả bệnh đến mức này cũng thật mệt, trẫm nhìn mà cũng thấy mệt mỏi.

Tình huống trước mắt là Triệu Hoài Tễ muốn giả vờ không biết Ngụy Tập Thanh đang giả bệnh, trong khi Ngụy Tập Thanh không chỉ phải giả bệnh mà còn phải làm bộ không biết hoàng đế đã nhận ra ông đang giả bệnh.

Cảnh tượng này khiến Triệu Hoài Tễ chỉ cần nhìn thôi cũng đã cảm thấy mệt mỏi.

Ngụy Tập Thanh ôm quyền nói: “Lão thần cả gan, muốn cầu xin cho đứa con trai này. Nó không cố ý đoạt ngự mã của bệ hạ, chỉ là... đột nhiên nhớ ra dây thừng của cái bàn đu dây ở nhà buộc không chắc, mà con gái của thần lại thích chơi, nên nó mới vội vàng quay về. May mắn là về kịp, mới cứu được tính mạng của con gái thần.”

Triệu Hoài Tễ làm bộ kinh ngạc, nói: “Lại có việc này?”

Ngụy Chiêu dưới quỳ ở phía dưới, quay đầu lại nhìn Ngụy Tập Thanh một cái, trong mắt hơi có kinh ngạc, ông căn bản không cố ý tới cầu tình.

Triệu Hoài Tễ trầm ngâm một lát, nói: “Nếu đã vậy, hình phạt sẽ được miễn. Thay vào đó, trẫm phạt ngươi giáng chức một bậc……”

Ngụy Chiêu vội la lên: “Thần không cần cầu tình, thần tình nguyện bị trượng đánh!”

Triệu Hoài Tễ liếc mắt nhìn cậu, thầm hiểu rằng theo quy định của triều đình Thanh An quốc, muốn lên Kim Điện nghị sự thì quan chức phải ít nhất từ tứ phẩm trở lên. Ngụy Chiêu hiện tại vừa đúng là tứ phẩm, nếu bị giáng một bậc, hắn sẽ không còn đủ tư cách để bước vào Kim Điện.

Hắn thản nhiên nói: “Vậy thì theo ý ngươi, nhưng vì Ngụy ái khanh đã cầu tình, ta sẽ giảm nhẹ hình phạt. Thay vì vậy... chỉ phạt 20 gậy thôi.”

Ngụy Chiêu cúi đầu lạy nói: “Tạ bệ hạ.”

Thị vệ đưa Ngụy Chiêu ra ngoài, ngay sau đó, từ bên ngoài liền vang lên những âm thanh nặng nề của bản tử đánh vào người.

Ngụy Tập Thanh thấp giọng nói: “Bệ hạ, hắn là vì cứu con gái của thần nên mới……”

Triệu Hoài Tễ gật đầu, “Nhưng nếu không làm vậy, khó tránh khỏi khiến hắn sinh nghi. Hắn là thám tử do nước địch phái tới, ngươi còn thương xót hắn làm gì?”

Hắn nhìn ra ngoài điện, thấy Ngụy Chiêu vẫn quỳ thẳng người ở ngoài, 20 gậy đã đánh xong, lưng của cậu đã đỏ tươi cả một mảng.

Hắn chỉ liếc nhìn một cái rồi thu ánh mắt lại, tùy tay lấy từ trong ngăn kéo ra một lọ thuốc và đưa cho Ngụy Tập Thanh, nói: “Đây là kim sang dược đặc chế của ngự y, hiệu quả rất tốt, ngươi mang về cho hắn dùng.”

Ngụy Tập Thanh hơi sững lại, ngạc nhiên nhận lấy bình thuốc, định nói gì đó nhưng môi chỉ khẽ động, cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Triệu Hoài Tễ nhìn thấy vẻ mặt của Ngụy Tập Thanh liền hiểu ngay ý định trong đầu hắn, khẽ nhíu mày nói: “Ngươi đừng suy nghĩ linh tinh, trẫm không phải loại người nhân từ nương tay như ngươi. Chẳng qua muốn ngươi đi lôi kéo hắn, biết đâu hắn sẽ cảm động mà tự nguyện thú nhận... Ngươi cứ nói rằng thuốc này là của ngươi.”

Ngụy Tập Thanh vội vàng nói: “Thần cái gì cũng không nghĩ……”

……

Ngụy Chiêu về đến nhà liền nhốt mình trong phòng, đóng cửa lại. Cậu tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, cởi bỏ quần áo. Phía sau lưng cậu bị thương không thể bôi thuốc, chỉ có thể tùy ý rắc thuốc bột lên.

Cửa đột nhiên bị gõ, Ngụy Chiêu trầm giọng hỏi: “Ai?”

“Ta!”

Là tiếng của Ngụy Tập Thanh.

Ngụy Chiêu mặc quần áo vào, đi đến mở cửa, nói: “Ngụy đại nhân, có chuyện gì không?”

Ngụy Tập Thanh bước vào phòng, quay lại đóng cửa lại, sau đó lấy ra một bình thuốc từ trong ngực, nói: “Để ta giúp ngươi bôi thuốc.”

Ngụy Chiêu đột ngột ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Ngụy Tập Thanh, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Ngụy Tập Thanh không biểu lộ cảm xúc trên gương mặt, chỉ nhàn nhạt nói: “Ngồi xuống đi, còn sợ ta hạ độc ngươi sao?”

Ngụy Chiêu thấp giọng nói: “Ông không dám”

Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn nghe theo mà ngồi xuống, chậm rãi kéo quần áo xuống, lộ ra vết thương ở lưng.

Ngụy Tập Thanh không nói gì, chỉ chậm rãi cầm thuốc trong tay, nhẹ nhàng thoa lên vết thương của cậu.

Thuốc bột chạm vào miệng vết thương khiến Ngụy Chiêu không khỏi nhíu mày. Ngụy Tập Thanh bỗng lên tiếng: “Sao trên người ngươi lại có nhiều vết thương cũ như vậy? Ta nhớ rõ ngươi là một sát thủ, đúng không?”

Ngụy Chiêu chỉ cúi đầu, lạnh lùng đáp: “Không liên quan đến ngươi.”

Ngụy Tập Thanh thở dài, quay người bước về phía cửa, khi đến cửa ông dừng lại và quay đầu nói: “Cảm ơn ngươi đã cứu A Nhiêu.”

Ngụy Chiêu quay đầu đi, không nói gì.

……

Hai ngày sau, vì vết thương, Ngụy Chiêu không thể lên triều, triều đình hiếm khi trở lại dáng vẻ bình thường như trước.

Hạ triều, Diệp Thừa tướng tiến vào thư phòng của Triệu Hoài Tễ.

Diệp Thừa tướng nói: “Bệ hạ đánh có phần hơi nặng tay rồi phải không? Dù sao Ngụy Chiêu cũng chỉ vì cứu người mới giành lấy ngựa, nếu là vào ngày thường, bệ hạ chắc chắn sẽ chẳng để tâm đến chuyện này.”

Triệu Hoài Tễ nói: “Nếu không phạt nặng, để hắn phát hiện ra manh mối, thì Ngụy Chiêu thật sự sẽ càng nguy hiểm hơn.”

Diệp thừa tướng lắc đầu cười nói: “Thần lại nghĩ rằng nội tâm của tên nằm vùng này không phức tạp đến vậy. Nói sao nhỉ... Hắn từ nhỏ đã luyện võ, lớn lên trong môi trường sát thủ, không ai dạy hắn cách đối nhân xử thế, nên cách hắn suy nghĩ vấn đề khá đơn giản. Không giống bệ hạ, nội tâm suy tính quá nhiều...”

Nói đến đây, hắn cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của Triệu Hoài Tễ, liền vội vàng giải thích: “Thần không có ý nói bệ hạ không tốt đâu…”

Triệu Hoài Tễ lãnh đạm nói: “Đối với kẻ địch thì không thể mềm lòng, dù sao hắn cũng là nằm vùng của nước địch.”

Diệp thừa tướng khẽ ho một tiếng, chuyển chủ đề: “Thần đến đây là muốn thưa rằng... Truyền quốc ngọc tỷ đến giờ vẫn chưa tìm được. Thần luôn không ngừng tìm kiếm, nhưng dù huy động nhiều nhân lực thì vẫn không có kết quả. Bệ hạ, có nên tiếp tục tìm không?”

*Truyền quốc ngọc tỷ là một con dấu ngọc quyền lực của hoàng đế Trung Quốc, biểu tượng tối cao của quyền lực hoàng gia và tính hợp pháp của người trị vì. Nó được truyền từ đời vua này sang đời vua khác, tượng trưng cho quyền lực chính thống của triều đại. Theo truyền thuyết, con dấu này do Hoàng đế nhà Tần là Tần Thủy Hoàng chế tác từ một miếng ngọc quý, và nó đóng vai trò quan trọng trong việc khẳng định quyền lực và thừa kế ngai vàng.

“Tìm!”

“Vâng!”

Ra khỏi Ngự Thư Phòng, thừa tướng Diệp Thành Đức đi đến Ngụy phủ. Hắn và Ngụy gia luôn có mối quan hệ tốt, vì vậy việc đến Ngụy phủ không khiến ai cảm thấy kỳ lạ. Đây cũng là cơ hội tốt để hắn tìm hiểu một chút tin tức về Ngụy Chiêu. Đối với cái hệ thống thần kỳ của Ngụy Chiêu, Diệp Thành Đức vẫn luôn rất tò mò. Mấy ngày nay không nghe thấy âm thanh của hệ thống, khiến hắn cảm thấy hơi sốt ruột.

Ngụy Tập Thanh và Diệp Thành Đức là bạn tốt nhiều năm. Khi nhìn thấy Diệp Thành Đức đến, ông liền ra hiệu cho người gọi Ngụy Chiêu.

Ngụy Chiêu cúi người chào: “Diệp thế bá.”

Diệp Thành Đức vội vàng đỡ lấy, “Cháu trai, trên người ngươi có thương tích, không cần phải khách sáo. Ngươi cứ ngồi ở đây là được, đừng có nhúc nhích.”

Ngụy Chiêu liền ngồi xuống, không nói lời nào.

Ngụy Chiêu thật cũng là một người có tính cách khép kín, nên cậu làm như vậy cũng không có gì là không đúng.

Diệp Thành Đức quay đầu nói với Ngụy Tập Thanh: "Sức khỏe của ngươi thế nào? Hoàng thượng vẫn luôn lo lắng cho ngươi.”

Tuy biết rằng ông ấy đang giả bệnh, nhưng để tránh làm Ngụy Chiêu nghi ngờ, tốt nhất vẫn nên hỏi thăm một câu.

Ngụy Tập Thanh cười nói: “Đã khỏe hơn nhiều, chỉ là toàn thân mệt mỏi. Đa tạ bệ hạ quan tâm, thần thật sự cực kỳ sợ hãi.”

【Thật sự không nhận nhiệm vụ này sao? Hiện tại tạm thời không có nhiệm vụ mới nha!】

【Không nhận, không thú vị.】

Hệ thống tức đến sắp điên.

【Ngươi thật sự không muốn biết truyền quốc ngọc tỷ ở đâu sao? Ngươi chính là nằm vùng mà! Nếu ngươi tìm được truyền quốc ngọc tỷ và giao nộp, chẳng phải đó sẽ là một công lớn sao? Sao lại không có động thái gì vậy?】

Ngụy Chiêu cúi đầu.

【Ta định lấy, nhưng tại sao lại muốn nắm tay hoàng đế? Có phải ngươi có chấp niệm gì với việc nắm tay không? Không thể nắm tay với người khác sao? Ví dụ như… Diệp thừa tướng chẳng hạn?】

Diệp Thành Đức đang uống nước, không nhịn được bị sặc, ho khan kịch liệt.

Ngụy Tập Thanh run rẩy đi tới giúp hắn vỗ lưng, “Như thế nào lại còn sặc nước?”

Diệp Thành Đức ngước mắt nhìn Ngụy Tập Thanh, thấy ông vẻ mặt bình thản, không có gì khác thường, có lẽ ông không nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó.

Chẳng lẽ chỉ có những người lúc đó ở đại điện mới có thể nghe thấy âm thanh kỳ lạ đó sao?

Diệp Thành Đức lại nói chuyện với Ngụy Tập Thanh một lúc rồi cáo từ rời đi.

Vừa ra khỏi Ngụy gia, ông liền lập tức tiến cung.

Ngự Thư Phòng.

Triệu Hoài Tễ im lặng, cúi đầu nhìn tay mình.

Diệp Thành Đức cúi đầu không dám hé răng.

Hai người cứ như vậy im lặng, khi lư hương đã châm hết, Triệu Hoài Tễ mới mở miệng hỏi: “Vậy lần này ngươi dự định làm gì tiếp theo?”

“Muốn xem…… Bệ hạ.”

“Có cách?”

“Không có.”

Triệu Hoài Tễ hận không thể lấy lư hương đánh vào đầu hắn.

“Vậy cần ngươi có tác dụng gì?”

“Là…… Thần là vô dụng.”

Suy nghĩ một lúc lâu, Triệu Hoài Tễ nói: “Gọi hắn đến thư phòng của trẫm, dạy trẫm luyện chữ. Hắn năm đó chính là Trạng Nguyên, lý do này thật sự không có gì bất thường đâu!”

“Nhưng nếu hắn viết chữ thì không phải sẽ bị lộ sao? Hắn có lẽ chỉ biết viết chữ, chắc chắn viết cũng không ra gì cả?”

“Vậy ngươi nghĩ ra cách nào tốt hơn không?”

“Ách... Bệ hạ anh minh, thần sẽ đi truyền chỉ ngay.”

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play