Trong thời gian triều nghị, Ngụy Chiêu như thường lệ đứng ở một góc, cố gắng làm cho bản thân trông không đáng chú ý, lặng lẽ lắng nghe các quần thần tấu trình, thầm ghi nhớ trong lòng.
Cậu đã giả mạo Đại Lý Tự thiếu khanh Ngụy Chiêu được một tháng, nhiệm vụ của cậu là lắng nghe các đại thần nghị sự, sau đó lặng lẽ ghi nhớ và tìm cơ hội truyền tin tức ra ngoài.
Triều đình Thanh An quốc vững chắc như thép, rất khó thâm nhập. May mắn cậu lớn lên giống hệt Ngụy Chiêu, nên mới có thể trà trộn vào triều đình.
Long An Đế cũng như thường lệ, lắng nghe các đại thần tấu trình và thảo luận từng vấn đề. Chỉ là trong lúc nói chuyện, ngài nhìn thoáng qua về phía Ngụy Chiêu.
Trong lòng nghĩ: “Toàn bộ triều đình đều bồi cái tên gián điệp này diễn kịch, thật sự rất mệt, không biết khi nào chuyện này mới kết thúc. Nhất định phải cho cái tên gián điệp này một trận mới có thể nguôi giận.”
Hoàng đế đã sớm biết Ngụy Chiêu là giả, nhưng gần đây ngài cố gắng bảo vệ an nguy cho Ngụy Chiêu thật, đồng thời cũng muốn tìm hiểu xem còn có nội tuyến nào khác hay không, nên đã nhịn một tháng. Toàn bộ triều đình diễn kịch trước mặt Ngụy Chiêu, tự nhiên những vấn đề quan trọng về quốc sự sẽ không được thảo luận vào lúc này.
Ngụy Chiêu vẫn luôn cúi đầu, lặng lẽ ghi nhớ mọi lời nói và việc làm của mọi người ở trong đầu.
Lúc này, một âm thanh kỳ quái vang lên ở trong đầu cậu.
【Đinh! Kiểm tra đo lường nằm vùng! Ký chủ có muốn trói buộc với hệ thống Thần cấp nằm vùng không? Bổn hệ thống có thể giúp ký chủ trở thành bậc thầy nằm vùng, cung cấp đủ loại thông tin cần thiết cho việc nằm vùng, giúp ký chủ dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ nằm vùng!】
Ngụy Chiêu hoảng sợ, âm thanh này tới từ chỗ nào?
Cậu liếc nhìn xung quanh, không có ai nhìn về phía cậu, không ai chú ý đến cậu.
Cho nên bọn họ không nghe được âm thanh này sao?
Các quần thần lúc này tuy không nhìn về phía Ngụy Chiêu, nhưng lại đồng loạt hướng về phía Long An Đế với ánh mắt dò hỏi.
Bọn họ được hạ lệnh, cho dù Ngụy Chiêu biểu hiện ra sao cũng đều phải giữ vững bình tĩnh. Nhưng âm thanh này quá kỳ quái, không giống như phát ra từ bên tai, mà giống như vang lên trong đầu.
Long An Đế với ánh mắt trầm tĩnh, ngài liếc nhìn Ngụy Chiêu và khẽ lắc đầu.
Quần thần hiểu ý, làm bộ không có việc gì, tiếp tục thảo luận quốc sự.
Lúc này, âm thanh của Ngụy Chiêu vang lên.
【Không trói định.】
Mọi người đều nghe thấy rõ ràng, cậu căn bản không hề nói chuyện, nhưng âm thanh lại vang lên trong đầu mỗi người, ngay cả những người ở xa nhất cũng nghe được một cách rõ ràng.
【Bổn hệ thống chính là hệ thống siêu cấp hữu dụng được chuẩn bị cho nằm vùng! Bổn hệ thống biết rất nhiều cốt truyện! Chỉ cần ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, có thể nghe được rất nhiều cốt truyện hấp dẫn!】
【Cốt truyện?】
【Bổn hệ thống biết rõ việc của quá khứ và tương lai.】
Ngụy Chiêu cúi đầu suy nghĩ sâu xa sau một lúc lâu.
【Ây ya, ngươi không tin sao? Không sao cả, ta sẽ cho ngươi nghe thử một đoạn của cốt truyện… Đêm nay, Chu Thái phi sẽ lén gặp một người nào đó! Muốn biết là ai không?】
【Chu Thái phi lén gặp... Báo lên nói không chừng sẽ hữu ích. Được rồi, nếu là sự thật, vậy thì trói định đi.】
【Đinh! Hệ thống Thần cấp nằm vùng trói định thành công!】
【Muốn biết Chu Thái phi đêm nay lén gặp ai, yêu cầu hoàn thành nhiệm vụ: Hôm nay trên triều đình được hoàng đế điểm danh một lần.】
Ngụy Chiêu giương mắt nhìn thoáng qua Long An Đế.
Long An Đế ban đầu đang dùng ánh mắt nhìn thoáng qua quan sát Ngụy Chiêu, khi chú ý đến ánh mắt của cậu thì lập tức thu lại ánh mắt, giả vờ chuyên chú cúi đầu trầm tư.
【Không được, ta là một gián điệp, không thể quá nổi bật, nếu bị phát hiện thì coi như xong.】
Long An Đế cùng nhóm quần thần lúc này trong lòng vô cùng chấn động.
Nhưng lại không thể không giả vờ như bình thường, không có gì khác biệt, từng người đều nghẹn đến vất vả.
Long An Đế nhíu mày trầm tư, làm thế nào để điểm danh mà không bị Ngụy Chiêu phát hiện đây?
Chu Thái phi sẽ lén gặp ai, Long An Đế cũng muốn biết. Người phụ nữ này không phải kẻ đơn giản, phụ thân nàng, Chu lão tướng quân, đang nắm giữ binh quyền trong tay. Sau khi Long An Đế kế vị, nàng luôn giữ khuôn phép, hắn vốn nghĩ rằng nàng sẽ không gây chuyện, nhưng xem ra tất cả chỉ là giả vờ.
Long An Đế ho nhẹ một tiếng, “Các khanh lên triều đã vất vả, nhưng không cần vì dậy sớm mà buồn ngủ đến mất tập trung chứ... Lâm Viễn, ngươi cứ nhìn chằm chằm xuống đất làm gì? Còn Lưu Hằng Chi, Tư Đồ Giản... Còn ai nữa nhỉ... Ngụy Chiêu đúng không? Các ngươi nói thật đi, có phải đang mất tập trung không?”
Bị lôi vào chuyện này một cách vô cớ, ba vị đại thần cảm thấy ấm ức trong lòng, trong tình huống như thế này ai mà dám thất thần chứ?
Ba người vội vàng nói:“Thần không dám!”
Ngụy Chiêu ngây người một chút mới nói: “Thần không dám!”
【Chúc mừng ký chủ! Nhiệm vụ đã hoàn thành! Điểm tích lũy nằm vùng tăng thêm một! Người mà Chu Thái phi lén gặp là Ngũ vương gia! Muốn biết mục đích của Ngũ vương gia là gì không?】
【Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ: Được đại thần khen ngợi!】
【Điểm tích lũy nằm vùng là cái gì? Có lợi ích gì?】
【Rất hữu ích nha, có thể dùng để thăng cấp, mở ra nhiều quyền hạn hơn, cũng có thể dùng để mua sắm đạo cụ!】
Ngụy Chiêu nhíu mày trầm tư.
【Mục đích! Nghe nói Chu Thái phi chỉ mới hơn 30 tuổi mà đã trở thành thái phi, thâm cung cô quạnh nên tìm Ngũ vương gia để tiêu khiển thôi!】
Hệ thống thần bí, hề hề mà trả lời:【Sai! Không phải như thế nha!】
【Vậy là như thế nào?】
【Xin ký chủ hãy hoàn thành nhiệm vụ!】
Long An Đế đem ánh mắt đầu hướng về phía Diệp thừa tướng.
Diệp Thừa tướng luôn duy trì mối quan hệ tốt với Ngụy gia, vì vậy lúc này ông ta nói vài câu cũng không dễ gây nghi ngờ.
Diệp Thừa tướng không ngờ lại được giao nhiệm vụ quan trọng, lập tức tỉnh táo lại, sau khi suy nghĩ một lúc lâu, ông ho một tiếng, “Bệ hạ, thật ra Ngụy Chiêu không có thất thần, hắn đang tự hỏi về vấn đề nông thuế mà Hoàng Thượng đã đề cập, đúng không?”
Ngụy Chiêu nghe Diệp Thừa tướng giúp mình nói tốt, liền vội vàng tiếp lời: “Vâng, thần đang suy nghĩ... Về chuyện nông thuế này, chỉ là vẫn chưa nghĩ ra được cách tốt để giải quyết.”
Diệp Thừa tướng vội vàng nhân cơ hội khen ngợi: “Bệ hạ, thần nói thật, Ngụy Chiêu rất nỗ lực và nghiêm túc, thật sự không phải đang thất thần.”
【Chúc mừng ký chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành! Điểm tích lũy nằm vùng tăng thêm một! Ngũ vương gia thực chất muốn lợi dụng Chu Thái phi để thám thính bí mật của Tiên hoàng, hắn đang âm thầm mưu phản với một Vương gia khác nha!】
【Muốn biết đó là Vương gia nào không? Xin hãy hoàn thành nhiệm vụ: Cùng Hoàng đế nắm tay!】
Long An Đế: “……”
Các đại thần: “……”
Cái thứ gọi là “Hệ thống” này, có phải là không muốn sống nữa không?
Vì không muốn gây nghi ngờ, Long An Đế cũng không thể luôn giúp hắn hoàn thành nhiệm vụ của hệ thống, hơn nữa nhiệm vụ này cũng có phần…
Hắn ho một tiếng, “Nếu không có bản tấu nào khác, thì bãi triều.”
Tiểu thái giám lên tiếng hô: “Bãi triều!”
Ngụy Chiêu đi theo các đại thần rời khỏi Kim Điện, dọc đường oán giận.
【Cùng Hoàng đế nắm tay? Mạo phạm long thể là tội chết, ngươi có biết không?】
【Cái hệ thống hỏng gì đây?】
【Không hoàn thành nhiệm vụ thì sẽ không biết ai mới là đồng lõa của Ngũ vương gia.】
【Ngươi có phải không hiểu không? Ngoài Ngũ vương gia ra, còn có các Vương gia khác, không phải là Tam vương, Bát vương sao? Chọn một trong hai là được rồi! Hiện giờ Hoàng đế là một bạo quân, hắn năm đó vì đoạt vị mà giết hầu hết những huynh đệ của mình, chỉ còn lại ba người này. Giờ đây, trong ba người ấy lại có hai người liên hợp muốn phản hắn, thật sự là không được lòng người mà!】
Dọc đường đi, nghe những lời này, các đại thần hận không thể mất trí nhớ ngay lập tức .
Loại lời nói đại nghịch bất đạo này họ có thể nghe được sao?
Long An Đế sắc mặt không thay đổi, chỉ là trong ánh mắt ẩn chứa thêm một chút sắc thái u ám khó lường.
Mưu phản? Ha…
…….
Sau khi bãi triều, Ngụy Chiêu trở về Ngụy phủ, các nha hoàn trong phủ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cậu.
Em gái Ngụy Nhiêu vừa mới thức dậy, thấy Ngụy Chiêu trở về liền ngọt ngào gọi: “Anh! Anh về rồi!”
Ngụy Chiêu "Ừ" một tiếng, rồi trở về phòng mình để ăn sáng.
Ngụy lão gia và Ngụy phu nhân biết rõ thân phận của Ngụy Chiêu, nhưng vì lo sợ cho an nguy của con trai, họ không dám hé răng. Họ còn cẩn thận thay toàn bộ người hầu bên cạnh Ngụy Chiêu, sợ rằng thân phận của hắn sẽ bị lộ, ảnh hưởng đến tính mạng của Ngụy Chiêu thật sự. Ngụy lão gia thậm chí còn giả bệnh để không lên triều, chỉ vì sợ lỡ miệng nói hớ.
Nhưng Ngụy Nhiêu không biết chuyện này, tiểu nha đầu năm nay mới 12 tuổi, Ngụy lão gia lo sợ con bé vô tình tiết lộ bí mật, nên đã giấu kín mọi chuyện.
Cũng may Ngụy Chiêu thật sự vốn là người ít nói, không có việc gì thì đọc sách, không thích trò chuyện với người khác, nên việc giả mạo cũng dễ dàng. Sống chung một tháng, Ngụy Nhiêu hoàn toàn không có chút nghi ngờ nào.
Ngụy gia chuẩn bị bữa sáng rất phong phú, có bánh nhân thịt, bắp, cháo cùng đậu nành. Ngụy Chiêu vừa mới ăn được một lúc thì nghe Ngụy Nhiêu ở bên ngoài kêu lên: “Anh không thể ăn đậu nành, các ngươi không biết sao? Sao lại cho đậu nành vào cháo chứ!”
Nàng chạy vào phòng Ngụy Chiêu, “Anh, bọn họ thế mà lại…… A?”
Nàng thấy Ngụy Chiêu đã uống gần hết bát cháo, lập tức lo lắng, “Anh, có phải không thoải mái? Có phải cả người phát ngứa không? Đáng ghét, đầu bếp mới này không biết anh bị dị ứng với đậu nành!”
Nàng nói liền hấp tấp mà chạy đi, “Em đi tìm đại phu!”
Ngụy Chiêu: “……”
Kết quả là sau khi hắn ăn sáng xong, không thể không giả vờ mình bị ngứa khắp người, còn bị ép uống một chén lớn thuốc.
……
Vào ban đêm, mấy chục tên ám vệ ẩn nấp ở các góc xung quanh cung Ngưng Hương Viên. Họ đã trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, rất giỏi trong việc ẩn mình và tấn công bất ngờ trong bóng tối.
Bóng đêm mờ ảo, gió nhẹ thổi qua, mang theo hương vị của mùa xuân. Trên không trung, những cánh hoa đào nhẹ nhàng rơi xuống, làm cho cả cung Ngưng Hương Viên ngập tràn hương thơm dễ chịu.
Chu Thái Phi mở một cánh cửa sổ, dựa nghiêng vào khung cửa. Tóc nàng rối bù, đôi mày thanh tú như vẽ, tạo cho người khác cảm giác vừa lười biếng lại vừa quyến rũ. Nàng vốn là người cực kỳ xinh đẹp, hơn 30 tuổi nhưng vẫn giữ được nét trẻ trung, chiếc váy hồng phấn càng làm tôn lên vẻ kiều diễm của nàng, thật sự rất hút hồn.
Vào lúc này, một cung nữ và một thái giám từ bên ngoài cổng cung chậm rãi tiến đến.
Người thái giám vẫn luôn cúi đầu đi, khi đến gần mới ngẩng đầu lên.
Dưới ánh trăng, có thể thấy rõ ràng, người thái giám đó rõ ràng có râu.
Chu thái phi mỉm cười kiều mị, nhẹ nhàng đặt tay lên cổ của thái giám, “Ủy khuất cho chàng rồi, Ngũ vương gia, còn phải giả dạng làm thái giám mới có thể tiến vào. Chàng cũng thật là, không nỡ cạo bộ râu này sao? Nếu bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây?”
Ngũ vương gia si ngốc cười nói: “Đã muộn thế này rồi, không có ai chú ý đâu. Người ủy khuất thật sự chính là nàng mới đúng, ở trong vườn hoa này cả đời không được đi ra ngoài. Hoàng đế có khắt khe với nàng không?”
"Có chứ!” Chu thái phi ánh mắt quyến rũ mềm mại như tơ, cười duyên nói, “Hắn không cho chàng tới bồi ta, chính là khắt khe với ta……”
“Bổn vương sớm muộn gì cũng sẽ băm hắn thành trăm mảnh, cho bảo bối của ta hết giận.”
Hai người lại trò chuyện một lúc, Ngũ vương gia cúi người bế bổng Chu thái phi lên. Chu thái phi cười khanh khách, ôm lấy cổ Ngũ vương gia, rồi cả hai cùng vào trong phòng.
Không lâu sau, trong phòng liền truyền đến những tiếng rên rỉ.
Cửa phòng để lại một cung nữ canh gác. Cung nữ này hiển nhiên đã quen với điều đó, không tỏ ra bất kỳ sắc thái kinh ngạc nào, chỉ là nghe thấy âm thanh ấy thì khó tránh khỏi có chút đỏ mặt.
Lúc này, một bóng người từ nóc nhà lao xuống, sau khi hạ xuống thì một đao nhằm vào ngay sau cổ cung nữ, cung nữ ngã xuống đất một cách im lặng.
Ngay sau đó, vài tên ám vệ từ chỗ tối lao ra, một chân đá văng cửa phòng, xông vào bên trong.
Tiếng thét chói tai của nữ nhân vang lên, cùng với tiếng gầm phẫn nộ của nam nhân.
Long An Đế chậm rãi bước vào từ bên ngoài, đến khi đến cửa thì có một ám vệ tiến lên báo cáo: “Bệ hạ, bên trong có khả năng xảy ra tình huống hơi…… Nếu bệ hạ không có thể chờ một lát, để cho bọn họ mặc quần áo vào?”
Long An Đế nheo mắt lại, nở một nụ cười không như cười, “Ngươi nghĩ rằng trẫm ra lệnh cho các ngươi xông vào lúc này là vì lý do gì?”