Hai chị em Đổng Điềm Điềm và Đổng Mật Mật vừa nghĩ đến thái độ buổi trưa của Lý Hướng Bắc thì trong lòng lại xuất hiện chút bối rối mà từ trước đến nay bọn họ đều không cảm nhận được, bọn họ đúng là nên nghe lời trưởng bối trong nhà nói, không nên đến một nơi đến phân chim cũng không có như này, vì thế một loại cảm xúc gọi là hối hận cứ thế tự nhiên sinh ra trong lòng hai người Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật.
Cả buổi chiều, trên cánh đồng đều là âm thanh ồn ào, tiếng oán hận vang dậy đất trời, không có một ai làm việc chăm chỉ cả. Đại đội trưởng tức giận đến mức mắng thẳng trưởng thôn là một tên hồ đồ, không được việc, thôn bọn họ không nên có người trưởng thôn như thế nữa ở trong lòng.
Điều đó dẫn đến nhóm thanh niên trí thức cũ cũng phải chịu vạ lây theo, chờ sau khi tan tầm, Vương Tiểu Mai chờ Lâm Ngọc Trúc ở ven đường để đi về.
Điều này làm cho Lâm Ngọc Trúc có ảo giác cô được trở về thời sinh viên, mọi người tan học cùng nhau về nhà...
Vương Tiểu Mai nghe xong châm chọc ám chỉ cả một buổi chiều, lúc này có một bụng lời muốn nói, nhìn thấy Lâm Ngọc Trúc liền vừa đi vừa nói, "Buổi trưa ngày hôm nay còn không có suy nghĩ nhiều, cô nói lúc này đây lại có nhiều thanh niên trí thức tới như vậy, đợi sau khi hết mùa thu hoạch, đến lúc phân lương thực trưởng thôn có muốn nhóm thanh niên trí thức cũ chúng ta tiếp tế lương thực cho nhóm thanh niên trí thức mới hay không?”
Cái này thật đúng là có khả năng, chỉ cần trưởng thôn nói kho lương thực không đủ thì nhóm thanh niên trí thức cũng không mượn được lương thực nữa, dựa vào một phần hiểu biết từ buổi trưa hôm nay của cô đối với trưởng thôn mà nói thì, ông già kia nói không chừng còn có thể làm ra được việc như thế đâu.
Thấy Lâm Ngọc Trúc trầm mặc, Vương Tiểu Mai lập tức luống cuống, tức giận nói: "Sẽ không phải là thật như vậy chứ? Lương thực của chúng ta cũng không đủ ăn, làm sao còn có thể phân lương thực cho người khác nữa chứ, trong thôn cũng không thể làm bọn họ c.h.ế.t đói đúng không?”
Lâm Ngọc Trúc cảm thấy lời này không phải là không có đạo lý, Lâm Ngọc Trúc an ủi Vương Tiểu Mai nói: "Đừng suy nghĩ lung tung, trời sụp xuống còn có phía trên lo mà.”
Lâm Ngọc Trúc luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, cô cũng không hiểu về tình huống xuống nông thôn của nhóm thanh niên trí thức trong những năm bảy mươi cho lắm, nhưng nếu là phía trên phân bọn họ đến vào lúc trước mùa thu hoạch thì công xã chắc hẳn cũng phải an bài lương thực chứ hả?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT