"Chuyện gì thế, cô yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác đâu." Lâm Ngọc Trúc cũng học theo Vương Tiểu Mai, nhỏ giọng nói.

Vương Tiểu Mai bật cười khanh khách, cứ cảm thấy hai người nói như vậy thật buồn cười.

"Nói đi!"

Vương Tiểu Mai khẽ hừ một tiếng, vươn tay khoác tay Lâm Ngọc Trúc, nói nhỏ: "Tôi nói cô biết, năm ngoái có lãnh đạo đến khảo sát thôn, tôi nghe trộm được có lãnh đạo ở huyện muốn xây trường tiểu học ở mấy thôn xung quanh, ý của lãnh đạo là thôn chúng ta có khả năng nhất."

Lâm Ngọc Trúc chớp mắt, cúi đầu suy nghĩ một lát rồi hỏi: "Nếu thật sự sẽ xây trường tiểu học trong thôn thì có phải sẽ ưu tiên chọn giáo viên ở trong thôn không."

"Chắc chắn rồi, cô nghĩ mà xem, suất của Đại học Công Nông Binh mà trưởng thôn cũng có thể kiếm được cho con rể ông ta, suất làm giáo viên chẳng phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao." Vương Tiểu Mai phân tích đâu ra đấy.

Lâm Ngọc Trúc hiểu ý của Vương Tiểu Mai, trưởng thôn đã kiếm được một suất vào đại học cho con rể của ông ta, vì vậy có thể thấy trong tay ông ta có mạng lưới quan hệ rất rộng.

Kiếm một suất làm giáo viên quả thực không phải là chuyện khó.

Đây lại là một chuyện thoát ly khỏi nguyên tác.

Đối với việc oán giận trưởng thôn vì chuyện nhỏ này, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy cũng có thể được coi là tai bay vạ gió.

Ai có thể ngờ lão già này đột nhiên nóng đầu, muốn bắt họ nhường ra căn nhà tự mình xây dựng nên?

Đây là việc mà một người bình thường nên làm ư?

Lâm Ngọc Trúc nghĩ như vậy, cảm thấy mặc dù trưởng thôn không phải là cực phẩm trong những kẻ kì lạ, nhưng ông ta vẫn là một kẻ kì lạ, còn là một kẻ kì lạ hữu dụng.

"Vậy thì thật sự phải lưu tâm một chút rồi." Lâm Ngọc Trúc lẩm bẩm.

"Đúng vậy, tôi đã nghe ngóng rồi, điểm chấm công cho giáo viên mà thôn tuyển dụng được tính theo tháng, một tháng những ba trăm công cơ."

Đôi mắt Lâm Ngọc Trúc lập tức sáng lên, cô hỏi: "Cô có biết những thôn cũng có hi vọng xây trường tiểu học khác không?"

Vương Tiểu Mai lắc đầu, khẽ nói: "Đây đều là tôi tình cờ nghe được."

Lâm Ngọc Trúc tặc lưỡi một tiếng, vậy thì trước tiên cứ nắm được lão trưởng thôn đã, chuyện hôm nay thật sự chưa được coi là chuyện gì to tát, cùng lắm chỉ là ăn nói đắc tội một chút. Cô bị thím Lý Tứ đụng bị thương, kết quả cuối cùng mới được bồi thường có hai quả trứng gà.

Lâm Ngọc Trúc cảm thấy tặng ít trứng gà là được, không thể no bụng ngay được, nhưng tránh được việc trở thành cừu béo trong mắt người ta.

"Tôi thấy hai chúng ta mỗi người góp năm quả trứng gà rồi đem qua đó cũng được rồi!"

Vương Tiểu Mai suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Tôi thấy cũng được, lúc đó hai chúng ta sang tìm thím Trần hàng xóm đổi ít trứng gà?"

Lâm Ngọc Trúc vốn định lấy từ trong không gian của mình, nhưng suy nghĩ một chút lại thôi, có thể nói như thế này, từ thị trấn cho tới thôn chỉ có nhà nuôi gà mới có trứng gà thôi!

Trứng gà có thể gọi là có giá mà không có thị trường, Lâm Ngọc Trúc tự dưng lấy ra trứng gà rất dễ bị lộ tẩy, không giải thích rõ được nguồn gốc, lại không thể nói là mua của nhà ai, càng không thể nói là mua từ chợ đen, thời nay mua đồ ở chợ đen cũng là sai trái!

Hai người thỏa thuận xong, đợi đến khi họ về tới nhà ăn trí thức, thay quần áo, lau rửa đơn giản xong mới sang nhà thím Trần kế bên.

Trời đã vào thu, ban ngày càng ngày càng ngắn, nếu đã quyết định đi tặng quà thì nhất định phải nhân lúc trời chưa tối hoàn toàn mà qua, hai cô gái đi đường đêm cũng không an toàn.

Ban đầu thím Trần nhìn thấy hai người đi vào sân nhà mình thì vẻ mặt trở nên đề phòng, vừa nghe họ nói muốn đổi trứng gà thì lập tức tươi cười nghênh đón.

Ngoài miệng nói là đổi nhưng thực ra vẫn là mua. Trong tình huống không có cân, đều tính là mười trứng tương đương một cân, chuyện này Lâm Ngọc Trúc có kinh nghiệm, cô và Vương Tiểu Mai mỗi người đưa cho thím Trần hai hào rưỡi đổi lấy mười quả trứng gà.

Thím Trần cười ha hả tiễn hai người ra cửa, trong lòng thầm nghĩ nếu như tất cả mọi người ở nhà ăn trí thức này đều đến chỗ bà ta đổi trứng gà thì tốt, Cung Tiêu Xã trên thị trấn mới thu có ba hào tám một cân!

Đổi trứng gà xong, hai người thương lượng bây giờ sẽ đến luôn nhà trưởng thôn, có thể vừa kịp giờ cơm, nhưng vẫn tốt hơn là mạo hiểm đi đường đêm!

Cũng may là khi hai người đến nhà trưởng thôn, người ta còn chưa bắt đầu ăn, vợ trưởng thôn đang ngồi trong sân quát con dâu nấu cơm!

Vợ trưởng thôn trông thấy hai người bước vào thì trong lòng lập tức căng thẳng, nghĩ thầm: Hai người này tới làm gì đây? Nhưng đều không phải là đèn cạn dầu, sẽ không đến để bắt lỗi đấy chứ!

Vừa nghĩ như vậy, trong lòng bà ta lập tức trở nên hồi hộp, nhìn hai người với vẻ nghiêm túc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play