Ba nam thanh niên trí thức mới tới, tuổi cũng không tính là lớn, nhỏ nhất mới mười lăm tuổi, còn chưa học xong đã về nông thôn, tên là Tống Chí Cao.

Người lớn tuổi nhất trong ba người bọn họ cũng mới mười tám tuổi, tên là Triệu Ái Đảng.

Còn lại một người thì mười bảy tuổi rưỡi, tên là Trương Ái Quốc.

Đúng thế, những cái tên được đặt trong những năm này đều là đặc trưng của thời đại này đâu.

Chính là trong thôn Thiện Thủy cũng đã có mấy người tên Ái Quốc, Ái Đảng rồi.

Ba nam thanh niên trí thức mới tới ngũ quan đoan chính, gương mặt đại chúng, lúc lâm Ngọc Trúc nhìn thấy, cô liền cảm thấy đây mới là bình thường đi, làm sao có thể khắp nơi đều là soái ca được chứ!

Lại đến thêm một soái ca nữa, những cô gái trong nhóm thanh niên trí thức này kiểu gì cũng phải đấu đến cô c.h.ế.t tôi sống đi đâu!

Còn nhân phẩm của nhóm nam thanh niên trí thức mới tới này như thế nào thì cũng chỉ có thể chờ quan sát thêm mới biết được!

Trùng hợp là Trương Ái Quốc và Triệu Ái Đảng đều là người trong huyện thành của các cô, mà Tống Chí Cao thì đến từ một thị trấn giáp núi, có thể nói là ba người này mà muốn về nhà thì sẽ dễ dàng hơn nhiều so với nhóm thanh niên trí thức cũ bọn cô.

Có thể phân đến chỗ gần nhà, phía trên nhất định có người, như vậy thì không thể xem nhẹ ba người này được.

Dù sao thì cường long cũng không áp lại được địa đầu xà* mà, Lâm Ngọc Trúc cảm thấy có thể kết bạn với ba người này thì là tốt nhất, không kết bạn được thì cũng không cần trở mặt với bọn họ, bình thường không can thiệp lẫn nhau cũng rất tốt!

*Cường long cũng không áp lại được địa đầu xà: nghĩa đen là Rồng mạnh cũng không thể đàn áp được rắn trong hang ổ của nó. Tương đương với câu "Lệnh vua thua lệ làng" của chúng ta.

Nhà ở ngay bên cạnh cũng có chỗ tốt, ba người bọn họ có thể mang theo một ít khẩu phần ăn, ăn hai ba ngày là không thành vấn đề.

Lương thực chung quy vẫn là một vấn đề, trước kia trưởng thôn còn lên tiếng nói, nhưng lúc này trưởng thôn nhìn qua có chút ý tứ giống như mặc kệ. Vương Dương trở về nhìn đến một phòng thanh niên trí thức mới đến, được rồi, anh ta phải đi tìm trưởng thôn nói chuyện mới được, cũng không thể thật sự để nhóm thanh niên trí thức cũ bọn họ cho nhóm thanh niên trí thức mới lương thực đi, nếu thật sự là như vậy thì cái phòng ở của thanh niên trí thức này đều có thể ầm ĩ đến mức bị sụp đổ mất thôi!

Nhóm thanh niên trí thức mới tới làm cho cả dân làng sôi trào lên, nghe kỹ đại bộ phận đều là các loại lên án, sắp đến mùa thu hoạch này mới đến đây thì có thể kiếm được bao nhiêu công điểm chứ? Nhóm thanh niên trí thức cứ dứt khoát để cho bọn họ thu hoạch xong thì lại đến thì có phải là tốt rồi hay không!

Đây chẳng phải là muốn bọn họ trực tiếp nuôi nhóm thanh niên trí thức hay sao hả!

Trưởng thôn lúc này muốn áp người dân trong thôn xuống nhưng cũng không áp được.

Đại đội trưởng sắc mặt tái mét, oán giận trưởng thôn nói: "Sao ông lại lập tức dẫn năm người về vậy?”

Nghe đại đội trưởng nói vậy, sắc mặt trưởng thôn lập tức không tốt, trưởng thôn cảm thấy đại đội trưởng đây là đang tính kế ông ta, muốn làm người tốt ở trước mặt người dân trong thôn.

"Những thôn khác còn dẫn sáu người về đâu, nếu ông cảm thấy ông giỏi thì lần sau ông đi tiếp người về đi."

Bên này đại đội trưởng tranh cãi cùng với trưởng thôn, mấy người tiểu đội trưởng bên kia cũng đang tranh cãi với nhau, năm thanh niên trí thức này phân phối như thế nào cũng là vấn đề.

Tiểu đội trưởng bên Lâm Ngọc Trúc chỉ thiếu bước khóc lóc om sòm lăn lộn nữa thôi, sống c.h.ế.t không muốn cho nữ thanh niên trí thức vào tổ mình, đúng là làm khó một ông già như ông ta đâu.

Hai tiểu đội trưởng còn lại cũng không còn cách nào khác, mỗi tiểu đội đều thu một nam, một nữ thanh niên trí thức, Tống Chí Cao nhỏ nhất được phân vào tổ Lâm Ngọc Trúc.

Ông già họm hẹm tiểu đội trưởng này thế nhưng lại muốn đùn đẩy tới chỗ Lâm Ngọc Trúc, muốn Lâm Ngọc Trúc mang theo Tống Chí Cao.

Lâm Ngọc Trúc lập tức xấu hổ đỏ mặt, tỏ vẻ cô là một đồng chí nữ, thanh danh của nữ đồng chí rất quan trọng đó

Tiểu đội trưởng thiếu chút nữa thì chửi tục ra miệng, sau đó lại nhanh chóng đùn đẩy đến chỗ thím Vương.

Thím Vương: ... Bà ta còn có thể nói bà ta vẫn còn là một bà già không?

Thím Vương trợn trắng mắt, vô cùng ghét bỏ.

Năm vị thanh niên trí thức cùng nhau bị dân làng ghét bỏ thậm chí có chút tẩy chay đứng ở trên cánh đồng lạnh run, thành thành thật thật khiêm tốn làm người!

Lúc này hai chị em Đổng Điềm Điềm, Đổng Mật Mật cũng không dám tỏ ra yếu đuối chút nào, đến giờ phút này hai người bọn họ mới thật sự ý thức được là bọn họ đã về nông thôn, đã không còn là cô con gái nhỏ bé trốn sau lưng cha mẹ ẩn trú tránh mưa tránh gió nữa!

Mà từ hôm nay trở đi hai người bọn họ cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play