Bác gái Trịnh trừng mắt nhìn cô ta một cái, lòng thầm nghĩ, đúng là giống như em gái của bà, đầu óc không linh hoạt chút nào.
“Cháu cái đồ ngốc này, dì hỏi cháu cậu ta kết hôn chưa?”
Vương Quyên nhìn vào dì cả nhà mình, có chút không thể tin được nói: “Dì cả, đây là dì muốn cháu đi đào góc tường sao?” Điều này làm sao có thể, nếu bị đồn ra ngoài thì đâu còn mặt mũi nữa.
Bác gái Trịnh nhíu chặt mi, sao đứa cháu gái này lại thật thà như vậy, bà cũng ngồi lên giường, rì rầm nói: “Cái đứa nhỏ này, cháu đi giành người về đây, sau này sống tốt là một mình cháu, cháu quan tâm người ta sống tốt hay không tốt làm gì, sao lại thật thà vậy chứ.”
Vương Quyên có hơi do dự, lại cảm thấy dì cả nói cũng khá đúng, ai mà chẳng sống vì mình, liền có chút lo sợ nói: “Dì cả, vậy phải làm thế nào.”
Bác gái Trịnh nắm chặt lấy tay cô ta nói: “Chuyện này không dễ làm, để dì nói cho cháu lần sau cậu ta đến thì cháu liền...”
Bên này hai dì cháu đang tính kế người ta, còn Lâm Ngọc Trúc đang bước đi trên tuyết không khỏi hắt hơi một cái, cảm thấy sau lưng có hơi lạnh lẽo.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT