Lâm Ngọc Trúc chớp chớp mắt, bày ra biểu cảm sao có thể như thế nói: “Bác à, bác như vậy oan cho cháu quá, nếu như cháu có thể làm ra nhiều lương thực như vậy nhất định đem tới đây bán cho bác mà, ai lại chê việc kiếm tiền chứ, chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, không cho người ta thì cũng phải cho bác chứ.”
Bác gái Trịnh nghe nói vậy thì thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, thấy lời nói của Lâm Ngọc Trúc không giống như giả dối liền yên tâm.
Lúc này Vương Quyên rót một cốc nước nóng bưng qua đây, thuận tiện đặt lên trên bàn bên cạnh Lâm Ngọc Trúc.
Lâm Ngọc Trúc đáp lại một tiếng cảm ơn.
Vương Quyên ngại ngùng khẽ cười, thầm nghĩ anh Mộc Đầu này thật lễ phép, nói chuyện cũng dịu dàng, tốt hơn nhiều so với đàn ông trong thôn, dì cả của cô ta nói không sai, chỉ biết làm ruộng thì có tác dụng gì, có thể kiếm tiền mới là quan trọng nhất.
Trong lòng lại càng thêm động lòng hơn nữa.
Bác gái Trịnh nhìn cháu gái nhà mình một cái, vỗ đùi nói: “Ây dô, vẫn là Quyên Tử nhà bác cẩn thận, cháu ngồi cả nửa ngày rồi, bác còn quên rót cho cháu cốc nước để uống, may là Quyên Tử nhớ ra. Nói ra thì vẫn là sinh con gái tốt hơn, đứa cháu gái này còn biết quan tâm hơn thằng con trai kia của bác, là một người biết nóng biết lạnh, trước đây bác chỉ hắt hơi thôi là đã lập tức nấu một bát nước gừng cho bác, khiến cho bác đây vô cùng yên lòng, nếu như trông đợi vào thằng con nhà bác, hừ, ngay cả bát nước nóng bác cũng không được uống.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT