Chiến tranh vẫn chưa kết thúc, tro tàn của nó đã lan tràn khắp cả vũ trụ rộng lớn. Ở nơi xa xôi những ánh sao nhấp nháy, một chiếc cơ giáp lặng lẽ nhìn về những ngôi sao đó rồi nói: “Chúng ta đã thoát ra rồi.”
Khi câu nói đó vang lên, một nửa thân cơ giáp đã rách nát, những góc cạnh cứng nhắc đầy vết đạn, thậm chí cả khoang điều khiển kiên cố nhất cũng đã bị móp méo, những dòng máu lạnh lẽo chảy ra.
Bên trong khoang điều khiển, một người đàn ông đang nhắm mắt. Máu đỏ tươi thấm vào bộ quân phục của anh, từ từ loang ra.
Lưới tinh thần nhẹ nhàng bao bọc lấy anh, giọng Thao Thiết vang lên trầm thấp: "Xin lỗi, thuốc dự trữ đã hết, tôi không thể chữa trị cho ngài được nữa."
Người đàn ông ho một tiếng, máu chảy ra từ kẽ tay tái nhợt của anh. Anh xua tay, ra hiệu rằng không sao cả.
"Không sao, trước khi chết mà vẫn có thể nhìn thấy cảnh sắc thế này thì cũng không tệ." Ánh sao ngoài cửa sổ chiếu lên khuôn mặt Cố Hằng, đôi mắt anh đã bắt đầu mờ dần nhưng vẫn mang theo một nụ cười. "Chỉ là không biết hai đứa con của ta giờ này đang làm gì, chắc là chúng khóc mất rồi."
Thao Thiết nói: “Ta sẽ đưa ngài về.”
“Cậu cũng hết năng lượng rồi, nói thế chỉ để ta vui thôi.” Cố Hằng nói, “Chẳng mấy chốc, bọn chúng sẽ đuổi kịp. Nếu chúng bắt được, chắc chắn sẽ đưa chúng ta về để nghiên cứu.”
“Không thể nào,” giọng Thao Thiết trở nên nghiêm trọng, “Tôi sẽ không để chúng chạm vào ngài.”
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT