Khi ngọn lửa lớn cháy lan khắp nơi, chẳng ai ngờ khởi phát ban đầu chỉ từ một tia lửa nhỏ, cũng như vụ án xung đột ngộ sát trong đêm lễ Vu Lan lại dẫn đến vụ án lớn chấn động cả triều đình lẫn dân gian.

Vừa bị bắt giữ, Tưởng Hiên thẳng thắn nhận tội giết Tôn Khuê, thậm chí còn khai ra Nội Xu mật sứ Mã An Nam đã chỉ thị con nuôi lừa dối chiếm dụng binh khí, đem bán nhằm trục lợi, lời khai này khiến quan viên thẩm vấn kinh hoàng. Mã An Nam có địa vị ngang với Trung uý Tả Hữu hộ quân, thường ngày tiếp nhận chiếu chỉ, mệnh lệnh từ hoàng đế, quyền lực lớn đến mức có thể lấn át cả Tể tướng, là nhân vật vô cùng quan trọng trong triều.

Tin tức vừa lan ra, Tưởng Hiên ở trong ngục một đêm đã chết bất đắc kỳ tử. Toàn bộ văn thần triều đình không khỏi rúng động, dâng tấu chương dồn dập như bão tuyết, yêu cầu điều tra kỹ càng vụ án.

Mã An Nam nổi giận lôi đình, tất nhiên không chịu nhận tội, lão lập tức cho điều tra Quân Giới Giám, phát hiện nhiều năm qua sổ sách đều bị làm giả, một lượng lớn vũ khí đã bị chuyển đi đâu không biết. Lão cười lạnh ba tiếng, ra lệnh phong kho niêm sổ, nhưng không ngờ đêm đó kho vũ khí Trường An bị cháy lớn, báo rằng có đến bốn mươi vạn vũ khí bị thiêu trụi, mọi chứng cứ bị hủy sạch.

Mã An Nam tức sôi gan, đập bàn làm chén trà đổ lăn lóc, gằn giọng nói, “Giỏi lắm, định đổ cả bô phân lên đầu ta, cho rằng đốt kho là có thể che giấu được mọi chuyện? Tưởng ta là kẻ dễ bị lừa hả?!”

Lão bắt đầu ra tay từ Vệ úy tự cai quản kho vũ khí, bắt giữ Tự khanh, Thiếu khanh cho đến Giám tư, Thiếu thừa, Chủ bạc và Lục sự của Quân Giới Giám, thậm chí thợ thủ công và người làm ở Nỗ phường lẫn Giáp phường cũng bị tra hỏi, điều tra kỹ lưỡng mọi gốc rễ, đồng thời cũng kiểm tra mỗi quân đội đã chi dùng, điều động bao nhiêu vũ khí trong các năm qua.

Trong lúc lão mạnh tay điều tra, đối thủ của lão cũng chẳng ngồi yên, liên tục có kẻ tố giác Mã An Nam chiếm đoạt đất đai tài sản tại Trường An, ngay cả hoàng thân quốc thích cũng là nạn nhân, con nuôi còn ngang nhiên lấy danh nghĩa tìm đạo cho Thiên tử để vơ vét của cải, chiếm đoạt thê thiếp, thậm chí còn tống tiền quan lại ở ngoại thành kinh đô, tàn ác hơn cả giặc cướp.

Những hành vi tội ác liên tục bị phơi bày khiến quần thần càng thêm phẫn nộ. Trong khi Mã An Nam bị công kích dữ dội, việc điều tra về vụ hoả hoạn trước đó cũng có manh mối vô cùng đáng sợ. Lửa cháy ở kho vũ khí là do có người cố ý phá hoại ống nước dập hoả, lấp kín con đường lấy nước, khi kiểm tra phát hiện trong kho chỉ còn vài vạn vũ khí, hoàn toàn không đủ so với báo cáo, chưa kể trong suốt mười năm qua đã có hơn trăm vạn vũ khí bị tuồn ra ngoài, bán cho quân Hồi Hột và Thổ Phồn. Ngay cả các quân đội Hà Đông, Sóc Phương, Thiên Đức và Trấn Tây cũng bị cuốn vào vụ việc.

Thiên tử nổi trận lôi đình, hạ lệnh cho Tể tướng cùng Đại lý tự khanh, Hình bộ Thượng thư và Ngự sử Trung thừa hợp lực điều tra, bóc tách tầng tầng lớp lớp, cuối cùng lần tới trên đầu Trung uý Tả quân quyền cao chức trọng Đinh Lương.

Tội ác của hai vị quyền thần ngày càng lộ rõ, trên buổi chầu mỗi ngày các quan cãi nhau om sòm, Mã An Nam ngang ngược lạm quyền, cưỡng đoạt tài sản đã đủ làm người ta phẫn nộ, còn Đinh Lương nắm trong tay mấy chục vạn đại quân, án vũ khí lại ảnh hưởng đến mệnh mạch của triều đình, khiến ai nấy đều kinh hãi.

Một tiếng sấm vang rền, chớp rạch ngang bầu trời, mưa ào ào trút xuống.

Hàn Chiêu Văn đứng dưới hiên nhìn màn mưa xối xả, quật gãy lá cành trong sân, nước ngập sân vườn.

Tư Trạm bước tới, cảm nhận cái mát lạnh do gió lớn thổi qua, “Thì ra Trường An cũng có mưa lớn, sảng khoái ghê.”

Hai người nghĩ suy khác nhau, Hàn Chiêu Văn bỗng cảm thán, “Đệ thấy sảng khoái nhưng có kẻ lại sợ hãi, không rõ cơn mưa này sẽ cuốn trôi bao nhiêu mũ ô sa.”

Gần đây tin đồn bay tứ phía, Tư Trạm cũng nghe được phong thanh, nghĩ đến mà không khỏi sợ hãi, cảm thấy may mắn vì mình đã về sớm vào cái đêm Tưởng Hiên giết người, bằng không nhà họ Hàn vừa được sắc phong mà lại dính vào vụ án lớn như vậy, bị mắng chửi thôi đã là nhẹ.

Cậu gãi đầu thắc mắc, “Kể cũng lạ thật, dù gì Tôn đại nhân cũng là quan võ, sao lại chết trong tay một quan văn? Chẳng lẽ là do hồng hoàn gây nên?”

Hàn Chiêu Văn hiểu được khuất tất phía sau, cái chết của Tưởng Hiên còn kỳ quái hơn nhưng chẳng ai quan tâm đến hai quân cờ ấy, giờ đây phe phái của Mã An Nam và Đinh Lương đang run cầm cập, trong thành liên tục có nhà bị tịch biên, ngay cả đại lao cũng kín chỗ.

Nghĩ đến đây, y liếc nhìn tòa lầu bên kia bức tường, ẩn hiện trong mưa gió như cái bóng mờ mịt. Thế cục triều đình đã thay đổi, kẻ thất thế, người bay cao, Lục Cửu lang hẳn đang cưỡi ngựa trong gió lớn, bận rộn vô cùng.

Y đoán không sai, lúc này Lục Cửu lang đang cầm danh sách trong tay, dẫn theo Cấm quân hung hãn đi tịch thu gia sản, điểm đủ nhân số, một nét bút phết đậm, tất cả đều bị bắt trói mang đi. Còn số phận của họ là vào đại lao hay bị đưa đến kỹ viện, tất cả đều tùy thuộc vào phán quyết của các quan.

Ngoài trời sấm chớp ầm ầm, trong nhà tiếng khóc thất thanh. Những công khanh thường ngày vênh váo nay mặt mày tái mét, đôi chân run rẩy, Lục Cửu lang chỉ thản nhiên ngoáy tai như đang xem vở tuồng, đám Cấm quân lục soát khắp nơi, hễ gặp thứ tốt là đút vào túi trước.

Sau một hồi ầm ĩ ồn ào, hào trạch bị lục soát sạch sẽ. Khi thấy mưa đã ngớt, Lục Cửu lang bước ra khỏi cửa, cọ bùn dưới đế giày lên bậc thềm, chợt thấy một kỵ binh cưỡi ngựa chạy tới, hắn hiểu ý hô lên, “Mọi người theo ta, sắp bắt được cá lớn rồi.”

Cá lớn lần này không ai khác ngoài thống lĩnh Tả quân Đinh Lương.

Địa vị của Đinh Lương quả thật không tầm thường, dù bị chỉ trích suốt nhiều ngày nhưng ông ta vẫn chưa bị giam cầm, chỉ bị quản thúc tại phủ chờ xử lý. Đến hôm nay thánh ý đã rõ, Quý Xương đích thân mang thánh chỉ tới bắt người.

Lục Cửu lang đến đúng lúc, kịp đón xe của Quý Xương đậu gần phủ đệ của Đinh Lương.

Phủ Đinh Lương nằm ở góc đông bắc Trường An, là ngõ phường phồn hoa nhất ngoài hoàng thành với những toà lầu nguy nga san sát, mái cong nối liền, là nơi ở của các thân vương hoàng tộc khi trưởng thành, được gọi chung là Thập Lục Vương Trạch. Việc Đinh Lương có thể ung dung sống ở đây cho thấy quyền lực của ông ta lớn đến nhường nào, đám tôi tớ trong phủ hếch mũi lên trời, luôn to tiếng quát tháo các quan lại, nhận hối lộ mới chịu thông báo.

Thời thế đổi thay, hôm nay phủ Đinh vắng tanh vắng ngắt, Cấm quân đằng đằng sát khí đạp cửa xông vào, nô bộc cùng tì nữ trong phủ như gà gặp chồn nhanh chóng chạy trốn, nào còn dáng vẻ ngang ngược khi xưa.

Đinh Lương ngồi nghiêm chỉnh trong chính đường, trên người mặc triều phục màu tím vàng, tóc tai gọn gàng, vẫn một vẻ uy phong lẫm liệt.

Quý Xương chắp tay sau lưng đủng đỉnh bước vào, quan sát kẻ thù nhiều năm của mình, “Ta phụng mệnh Bệ hạ đến mời Đinh đại nhân.”

Đinh Lương khẽ nhướng lông mày, biểu cảm không thay đổi, “Quý đại nhân hẳn vui vẻ lắm nhỉ, tự dưng được xem một vở kịch hay, ta và Mã An Nam bị người khác xúi giục đấu qua đấu lại, cuối cùng chẳng ai được lợi.”

Quý Xương nheo mắt, cười như không cười, “Xem ông nói kìa, ta nào biết rõ nội tình, Mã đại nhân hiện đang ngồi chờ trong lao ngục, còn Đinh đại nhân cũng xin mời dời bước, chuyện đúng sai đã có Đại lý tự xét xử, chắc chắn sẽ không để ai phải chịu oan.”

Đinh Lương cười lạnh ba tiếng, đột nhiên trong sảnh vang lên tiếng dây cung bắn, một mũi tên lao thẳng về phía Quý Xương.

Quý Xương không chút sợ hãi, thuộc hạ hai bên lập tức giương khiên đỡ tên, Lục Cửu lang lao nhanh tới trước, vung thương đánh rơi mũi tên.

Hai bên chính đường xuất hiện một nhóm tử sĩ mặc giáp, Quý Xương chậc chậc lắc đầu, “Tàng trữ binh khí cũng là tội mưu phản, Đinh đại nhân muốn tội chồng tội ư, hà tất phải vậy.”

Đinh Lương thống lĩnh Tả quân mấy chục năm, trong phủ nuôi gần ngàn tử sĩ, sao có thể dễ dàng bị người xâu xé. Lục Cửu lang dẫn Cấm quân tinh nhuệ xông lên, hai bên lập tức lao vào chém giết.

Đám tử sĩ trang bị đầy đủ, kẻ nào cũng hung hãn, nhưng Lục Cửu lang không phải hạng tầm thường. Cây thương trong tay hắn như rồng như hổ, lực đạo mạnh mẽ, xuyên thủng cả giáp trụ, liên tiếp hạ gục nhiều người, máu đỏ bắn khắp nơi.

Quý Xương không khỏi thầm tán dương, đấy là còn chưa phải cưỡi trên lưng ngựa, nếu ra trận thì quả thật vạn người khó địch.

Cấm quân càng lúc càng thắt chặt vòng vây, số lượng tử sĩ dần thưa thớt, Cấm quân vây kín, sắp bắt được Đinh Lương.

Đinh Lương tức giận trừng mắt, gầm lớn, “Ta là trọng thần của Thiên tử, kẻ nào dám động đến ta!”

Ông ta đã có ảnh hưởng nhiều năm, một tiếng quát khiến các binh sĩ chùn bước, nhất thời không dám ra tay.

Lục Cửu lang chửi thầm một tiếng, vung thương bước lên, đập gãy chân Đinh Lương làm ông ta ngã xuống, sau đó dẫm mạnh lên người ông ta, giật chiếc mão vàng trên đầu, lột luôn triều phục thêu rồng bốn móng.

Đinh Lương sống nhiều năm trong nhung lụa, chưa từng bị sỉ nhục như thế bao giờ, ông ta đau đớn mở miệng mắng chửi nhưng bị Lục Cửu lang tát mạnh một cái, răng văng ra, máu mũi chảy ròng, chẳng hề còn chút uy nghiêm.

Quý Xương rất hài lòng trước sự tàn nhẫn dứt khoát ấy, “Không hổ danh là Thương Lang, các ngươi nhìn đó mà học hỏi, phụng chỉ hành sự lại để người ta dọa nạt, còn trông cậy các ngươi làm được trò trống gì?”

Các binh sĩ tự hiểu bản thân đã chùn chân trước phạm nhân, bấy giờ lập tức tiến lên trói gô Đinh Lương.

Đinh Lương căm hận trợn mắt nhìn Quý Xương, nghiến răng nguyền rủa, “Ta ngã ngựa, ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm. Rồi sẽ đến lượt ngươi có kết cục giống ta!”

Quý Xương cười khẩy, ghét bỏ phất tay, binh sĩ lôi Đinh Lương ra ngoài.

Mấy con lừa kéo theo một cỗ xe lồng gỗ, người trong lồng máu me bê bết, co quắp thành đống. Dân chúng ven đường vừa cười nhạo vừa ném đá và lá vụn, đuổi theo cỗ xe lắc lư ngang qua dinh thự lộng lẫy của Đại Hoàng tử.

Trong tòa phủ rộng lớn, Lý Phù đứng trên lầu cao nhìn ra xa, mặt mày xanh mét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play