Từ ngày vùng Hà Tây bị ngoại tộc xâm chiếm, thành Thiên Đức biến thành biên thành cách xa triều đình Trung Nguyên nhất.
Vốn nó chỉ là một trấn nhỏ trong sa mạc đất Bắc, sau này hòng phòng thủ lũ Hồi Hột hùng mạnh mà mười vạn đại quân từ Trung Nguyên đã đến, vô số dân phu xới đất xếp đá dựng nên một tòa thành xám vàng giữa hoang mạc, bầu bạn cùng trăng lạnh và tiếng sáo.
Chốn này bão cát triền miên, hiếm khi đổ mưa, đến loài hồ dương giỏi chịu hạn nhất cũng chẳng mọc nổi, thế mà quân đội vẫn trú đóng không rời.
Năm này qua tháng nọ, Hãn quốc Hồi Hột hùng mạnh dần suy tàn, đám Thổ Phồn phía Tây rục rịch trỗi dậy. Nhân lúc Trung Nguyên lâm vào cảnh rối ren, chúng bắt đầu tham lam cướp đoạt, từ mấy mươi năm trước đã chiếm được 12 châu Hà Tây, chặt phăng cánh tay dài của một triều đại phồn thịnh.
Bị triều đình lãng quên, thành Thiên Đức trơ trọi đứng bên mà nhìn, dần trở nên lơi là uể oải trước cảnh hòa bình kéo dài. Giờ đây nó thay thế Hà Tây trở thành con đường chính để các nước Tây Vực tiến vào Trung Nguyên. Các thương đoàn và sứ giả lui tới không ngớt, biến tòa thành quân sự này trở thành một thị trấn buôn bán, thậm chí những toán hàng rong trên phố cũng quen rao bán bằng các thứ tiếng của người Hồ.
Cái nắng tháng Năm hun nóng những bờ tường bằng đất, bất chợt cuồng phong ập đến, mấy lá cờ cắm trước quán rượu rung lắc dữ dội, chỉ chớp mắt bụi vàng bay mịt mù, đất cát hất tứ tung. Chúng tiểu thương hớt hải che giữ gian hàng, người qua đường vội vã bịt miệng song vẫn bị cát phủ đầy đầu.
Cơn gió điên cuồng xé toạc tán lá, cuốn lấy quần áo phơi ngoài sân, thổi chúng bay khắp thành, rồi cuối cùng khi gió đã lặng, khắp nơi là cảnh hỗn loạn tàn tạ.
Sâu trong một căn nhà nội thành, một gã đàn ông ục ịch ngửa mặt lên trời chửi xối xả.
Gã ục ịch này như một cục bột phết dầu, mắt hẹp tựa hai sợi chỉ, chửi rủa um sùm ai nghe cũng phát sợ. Đơn giản là vì gã suýt bắt được đồ khốn lẻn vào nhưng bị gió lớn làm mờ mắt, đến lúc cát lặng thì thằng ôn kia đã biến mất không tăm hơi, thử hỏi sao gã không tức.
Lầu trên có cô nàng đứng tựa khung cửa sổ, gương mặt hao hao gã đàn ông bên dưới. Gò má rộng điểm hồng, môi dày thoa son đỏ rực, đầu cài chi chít trang sức lấp lánh, đôi mắt híp đong đầy nét dịu dàng vô hạn, nhìn theo một thiếu niên đang len lén chuồn đi từ phía sau hòn non bộ.
Thiếu niên ấy có nước da trắng nõn, mặt mũi tuấn tú phi thường, toát lên vẻ phong lưu ngông cuồng, dù đang trốn chạy vẫn không chút hoảng loạn. Trước khi rời khỏi viện, hắn còn ngoái đầu gửi một nụ hôn gió về phía người trên lầu.
Cô gái càng bị hấp dẫn, cười khúc khích đầy say đắm.
Gã ục ịch nổi xung, quát cô gái, “Thằng chó đó là cái giống ôn gì, một thằng vô lại chuyên lừa tiền phụ nữ, mày bị mỡ heo che mắt hả mà đi tin lời nó!”
Tình lang đã bình an rời đi, cô gái thở phào, đứng trên lầu ương bướng cãi, “Cửu lang vừa tuấn tú lại ân cần, ca chê huynh ấy nghèo thì có, ca mà ức hiếp huynh ấy lần nữa là muội quyết không để ca yên!”
Gã ục ịch giận tím người, nhưng cũng bất lực vì cô em quen được bà mẹ góa phụ của họ nuông chiều, hoàn toàn không chịu nghe lời. Gã giận chó đánh mèo, quát tháo bà ở, “Sắp tới ta bận công sự, bà trông chừng cho cẩn thận, thằng chó kia mà đến phải báo ngay, ta sẽ tự tay xé xác hắn!”
Bà ở khúm núm dạ vâng, gã tức giận bỏ đi.
Về phần cậu thiếu niên chuồn đi từ cửa sau, thấy không có người đuổi theo thì từ tốn chỉnh lại quần áo, rồi ung dung đi ra khỏi con hẻm.
Một tên lưu manh mặt tròn mũi tẹt ngồi xổm chờ bên đường đã lâu, thấy hắn tới bèn vội vã hỏi, “Cửu lang, có thành công không?”
Lục cửu lang nom thì lười biếng, phong thái ngả ngớn nhưng trời sinh cho diện mạo sắc sảo, đuôi mắt hẹp dài, những khi liếc nhìn trông rất thu hút. Hắn liếc đối phương, xòe tay ra để lộ chiếc túi thêu màu hồng phấn giữa lòng bàn tay, “Thạch Đầu ơi là Thạch Đầu, ngươi hỏi câu gì mà ngu vậy, ta đây đã ra tay có bao giờ thất bại?”
Thạch Đầu mừng rơn, “Quả đúng là Cửu lang, lừa được cả em gái của Trần Bán Phường.”
Lục cửu lang cười đểu, “Trần Kiều vừa xấu vừa đần, ta ham gì cô ta, chơi dăm ba bữa cho vui thôi.”
Thạch Đầu ra chiều hâm mộ, “Cửu lang làm cách nào mà lừa được đám đàn bà hay thế, chỉ ta vài chiêu hưởng lợi được không?”
Hắn khẩn khoản năn nỉ nhưng quên mất cả hai dẫu cùng phường đê tiện, song Lục cửu lang lại có vẻ ngoài khôi ngô, biết ăn mặc sạch sẽ, dáng vẻ tao nhã không khác gì thiếu gia tử tế, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh lôi thôi lếch thếch của mình.
Lục cửu lang tuy đắc chí nhưng cũng thấy phiền, “Đàn bà con gái trên đường thiếu chi, nếu ngươi biết chọn người để ra tay thì ta sẽ chỉ ngươi.”
Trên phố có không ít các bà các cô qua lại, Thạch Đầu ngó nghiêng một hồi, chần chừ chọn, “Cô gái mặc áo hồng nhìn khá trẻ, chắc sẽ dễ lừa.”
Lục cửu lang cười khẩy, “Lừa một con nhóc con thì ngươi lấy được bao nhiêu đồng?”
Thạch Đầu á khẩu, vội sửa lời, “Ta nhìn nhầm, cái cô đeo vòng vàng kia chắc chắn gia thế khá giả.”
Lục cửu lang lại cười nhạo, “Lá gan lớn nhỉ, đó là bà lớn nhà quan, biết bao nhiêu người hầu kẻ hạ, ai thèm đếm xỉa cái loại nghèo hèn như ngươi, có cố công tiếp cận thì một khi sự việc vỡ lở, kiểu gì họ cũng coi ngươi là trộm mà đánh chết ngay.”
Thạch Đầu cứng họng, chán nản nói, “Không có tiền không được mà có tiền cũng không được, Cửu lang đang đùa ta hả?”
Lục cửu lang đang độ vui vẻ, bèn nhàn nhã chỉ dẫn, “Đồ đần, có hai loại dễ xơi nhất: một là thiếp của các thương gia lớn tuổi, không có con trai càng tốt, bọn họ thường cảm thấy cô đơn và có chút của nả, khá dễ dụ. Hai là mấy nàng trong lầu xanh, họ phải chiều chuộng khách hàng mà còn hay bị ma ma mắng mỏ, chỉ cần buông vài lời dỗ dành là lừa được ngay.”
Thạch Đầu nghe đến ngẩn ngơ, thật lòng khen ngợi, “Có lý nha, Cửu lang thông minh thật.”
Lục cửu lang thêm phần đắc ý, “Cái hay là hai kiểu người này đều có thân phận thấp kém, bị quản lý nghiêm ngặt, dù biết bị lừa cũng không dám tố cáo, phải ngậm bồ hòn làm ngọt, sẽ không để lại hậu họa.”
Thạch Đầu cảm thấy không ổn, “Nhưng Trần Kiều đâu phải, Bán Phường anh trai ả là cường bá trong thành, vô cùng hung dữ, cậu không sợ chuốc rắc rối à?”
Lục cửu lang bĩu môi, “Ai bảo sòng bạc của gã ép ta vào cảnh nợ nần, đương nhiên phải tìm người đòi lại rồi, chưa kể giờ gã không có tâm tư lo mấy chuyện này đâu, gần đây Phùng công – thương gia lớn từ Linh Châu sắp đến, gã đang bận đi nịnh người ta rồi.”
Thạch Đầu vỡ lẽ, kích động nói, “Đúng đúng, Phùng công hào phóng lắm, một sợi lông của ông ta còn hơn cái vòng eo của Bán Phường, chắc chắn gã phải cố gắng lấy lòng, có đếch thời gian quan tâm chuyện khác, mà đợi đến khi gã để ý thì Cửu lang đã thu tay rồi.”
Trong lúc tán gẫu, cả hai đã đến Bách Vị Lâu trong thành, Lục cửu lang ném cho tên gia nô một khối bạc: “Cho ta một chân giò đông, cật chiên giòn, vịt bát bảo nhồi gạo nếp, đuôi hổ xào do đích thân đầu bếp Triệu nấu, thêm một bình rượu nữa.”
Gia nô cười nửa miệng, “Ây dà, cậu Lục mới kiếm được tiền à, chi bằng thanh toán nợ cũ đi?”
Lục cửu lang không đáp mà bảo, “Tôn tam, nhà ngươi đâu phải chủ quán, vội cái gì, nợ cũ tính vào cuối năm, tiền hôm nay trả đủ rồi.”
Tôn tam cạn lời, đi vào bếp báo món, “Thằng họ Lục mới lừa được tiền, mò đến ăn uống.”
Đầu bếp Triệu đang nghỉ tay, nghe vậy liền đứng lên, “Tiểu tử đó kén chọn, nêm nếm nhớ cẩn thận.”
Tôn tam bực bội, “Chú nói xem sao đàn bà cứ sẵn lòng chi tiền cho hắn thế, nhờ cái mã ngoài đó hả?”
Đầu bếp Triệu lên lửa, thuần thục lắc chảo xào nấu, “Mẹ hắn là kỹ nữ, hắn sống ở lầu xanh từ nhỏ nên đâm quen mấy ngón trò đó. Thà đi làm kỹ nam còn hơn sống bằng cái kiểu lừa tình lừa tiền phụ nữ.”
Tôn tam chửi thề, “Nghe bảo mẹ hắn còn từng chi bạc khủng mời người đến dạy hắn học, chả học được cái mẹ gì tốt lành, suốt ngày ăn không ngồi rồi, nợ nần cờ bạc, kiểu gì cũng có ngày bị đánh chết.”
Hai người trong bếp miệt thị không ngớt, hai người trước sảnh hoàn toàn không hay biết, mà dù Lục cửu lang có nghe được cũng chẳng buồn để bụng, vì hắn không có ý định thưởng cho Tôn tam cắc bạc nào.
Người kể chuyện ở trên bục đang hăng say kể về Hàn Nhung Thu – hào kiệt Hà Tây mấy năm gần đây, người đứng lên chỉ huy quân đội đuổi lũ người Phồn giành lại Sa Châu đã bị chiếm đoạt gần trăm năm.
Đang vào hồi kịch tính nhất, tất cả thực khách nín thở lắng nghe, Thạch Đầu lại càng tập trung. Cho đến khi Lục cửu lang đã uống hết ba cốc trà, người kể chuyện mới nghỉ giải lao, khách trong quán bắt đầu trò chuyện.
Thạch Đầu nghe xong mới cảm thấy khô miệng, xách ấm trà lên tu liền một hơi, Lục Cửu lang tỏ vẻ khó chịu, sai tiểu nhị đem lên một bình trà khác.
Thạch Đầu chùi mép, vẫn chưa thấy thỏa mãn, “Cửu lang này, lúc nãy vừa kể hai vai Hàn tiểu tướng quân có sức mạnh bằng cả ngàn quân, một cây thương bạc có thể đánh bại mấy nghìn lũ quân Phồn, quả là oai phong lẫm liệt!”
Nghe mấy lần rồi mà vẫn say mê đến thế, Lục cửu lang cười nhạo, “Lấy một địch ngàn ấy chính là thần tiên trên mặt đất, lúc gặp ngươi nhớ lạy vài lần, có khi người ta sẽ phù hộ ngươi kiếp sau thành người giàu.”
Thạch Đầu lớn hơn Lục cửu lang hai tuổi, rất ngưỡng mộ nhân vật anh hùng, bày ra vẻ mặt khát khao, “Ta cũng mong mình có cái số ấy, chỉ tiếc Sa Châu cách đây ngàn dặm, làm gì có chuyện Hàn tiểu tướng quân chạy đến thành Thiên Đức. Cậu xem, giờ mà ta đi lính liệu có làm nên cơm cháo gì không?”
Lục cửu lang không hề che giấu sự khinh miệt, “Đi lính có gì hay, ăn cát bò đất, cúi đầu cho bên trên giẫm, chưa kể còn bị nợ lương bổng. Ngươi đã thấy quân đội Thiên Đức như thế nào chưa? Thế mà còn mơ mộng.”
Thạch Đầu vặc lại ngay, “Quân đội Hà Tây khác xa nhé, đó là đội quân thần thánh, chắc chắn khác biệt!”
Mấy năm gần đây Hà Tây có động thái không nhỏ, uy doanh của năm quân Hà Tây vang rộng, bảo sao Thạch Đầu ngưỡng mộ đến vậy.
Năm xưa Trung Nguyên lâm vào cảnh loạn lạc, triều đình điều quân từ Lũng Hữu và Hà Tây gấp rút chi viện, lũ phiên bang nhân lúc đó xâm lược 12 châu, gần trăm năm qua Trung Nguyên vẫn chẳng thể lấy lại, đành mặc cho man di chiếm cứ. Mãi tới khi xuất hiện một Hàn Nhung Thu xuất thân từ vọng tộc Sa Châu của Hà Tây, tiêu tán hết gia sản chiêu mộ nghĩa binh, liên minh với các đại gia tộc như Bùi thị hay Triệu thị, trải qua nhiều trận chiến đẫm máu, hiện tại đã lấy lại năm châu từ tay lũ người Phồn. Các quán rượu ở thành Thiên Đức ngày ngày ca ngợi vị anh hùng này, ngay cả trẻ con cũng biết.
Lục cửu lang chẳng màng quan tâm, cầm đũa lên, anh hùng cách quá xa thành Thiên Đức mà mỹ thực đã bày ra trước mặt, Thạch Đầu ngửi thấy mùi thơm thì hồn phách cũng bay đi, đâu còn tâm tư nói chuyện.
Đột nhiên Lục cửu lang giơ đũa cản lại, “Đừng động vào đuôi hổ xào.”
Thạch Đầu nuốt nước bọt đầy thất vọng, “Vì sao?”
Đuôi hổ xào là đặc sản của Bách Vị Lâu, xuất xứ từ Hoài Dương, được chế biến từ phần thịt lưng ở đuôi lươn, khi nấu chín có màu vàng rực, tươi ngon béo ngậy, được bày trí trông như đuôi hổ, là món độc quyền của đầu bếp Triệu.
Những lúc ăn uống Lục cửu lang trông rất phong độ rất tao nhã, nhìn như công tử nhà giàu, nhưng khi mở miệng lại thốt ra lời thô tục, “Ta còn phải đến Tây Đường Các một chuyến, nếu không để lại chút mồi thì làm sao kiếm tiền?”
Thạch Đầu cạn lời, chỉ biết nuốt nước bọt, tức tối cắn một miếng vịt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT