Khi người hầu phát hiện ra Tôn Khuê đột tử thì đã là một canh giờ sau, thi thể của gã đã lạnh ngắt. Tôn Khuê vốn là võ quan, lại là con nuôi của Nội Xu mật sứ, thế mà lại bị ám sát trong đêm thanh vắng, sự việc ngay lập tức được báo lên quan phủ, ngay cả Kinh Triệu Doãn cũng đến hiện trường điều tra. Nhân chứng là nhóm công tử ăn chơi, người say quắc, kẻ bị tác động của thuốc, khai báo lung tung, sau cùng họ cũng chỉ ra được nghi phạm, quan sai lập tức đến nhà họ Tưởng tróc nã. 

Những kẻ ăn chơi kia bị dọa sợ không ít, nhanh chóng tản đi mất dạng. 

Lục Cửu lang là người cuối cùng bước ra, dáng vẻ uể oải, mắt lờ đờ không mở nổi, hắn từ từ đi dọc hành lang, băng qua khu vườn treo đèn lồng hắt bóng lên cành cây mờ nhạt. Một người hầu đi ngược chiều với hắn, ngay khi hai người lướt qua nhau, chợt có một con dao đâm tới. 

Lục Cửu lang ngay lập tức tóm lấy cổ tay của kẻ địch, bẻ gãy cánh tay đối phương, cướp dao bịt miệng đâm sâu vào bụng hắn, nội tạng nát bấy, hắn ta ngã xuống không một tiếng động.

Lục Cửu lang lau sạch máu lên xác chết, thản nhiên rời khỏi khu vườn, khi hắn định gọi người hầu dẫn ngựa đến thì bất ngờ thấy một chiếc xe trống đi tới, vừa liếc qua đã lập tức nhận ra đó là xe của nhà họ Hàn, thân hình hắn chững lại.

Bình thường Hàn Minh Tranh hay cưỡi ngựa ra ngoài, nhưng tối nay lại dùng xe ngựa của Thẩm Minh để về. Nếu đã bày tỏ rõ ràng thì cũng không nên làm phiền thêm, nhất là khi Hàn Chiêu Văn không trở về nhà, nàng bèn gọi chiếc xe ngựa đang chờ ngoài cung điện, Thẩm Minh cũng lịch thiệp không giữ nàng lại, tiễn nàng lên xe rồi tạm biệt.

Hàn Minh Tranh chỉ uống vài chén rượu, lúc này đang dựa vào thành xe, mơ màng ngả lưng nghỉ ngơi. Khi xe ngựa rẽ từ hẻm tối vào đường chính, đột nhiên nàng mở bừng mắt, đồng thời rèm xe bị vén lên, một người đàn ông lao vào.

Hàn Minh Tranh nhanh chóng né tránh, tung ra một đòn khiến người kia ngã xuống sàn xe. Tiếng va chạm vang lên trong khoang xe khiến phu xe và thân vệ hốt hoảng ghìm cương ngựa, chuẩn bị tới kiểm tra, song Hàn Minh Tranh đã nói vọng ra, “Không sao, đi tiếp đi.”

Phu xe vung roi lên, con ngựa tiếp tục bước đi. Đang giữa đêm khuya mà phố phường vẫn còn náo nhiệt, tiểu thương mời gọi, tạp kỹ thét to, người đi đường cười nói râm ran, chỉ có bên trong xe yên tĩnh đến lạ thường.

Xe lăn bánh lộc cộc, rèm xe lay động khiến luồng sáng bên ngoài theo đó hắt vào người trong xe.

Lục Cửu lang ngoan ngoãn nằm yên, cổ bị Hàn Minh Tranh ghì chặt, hắn không chống cự mà chỉ im lặng nhìn nàng. 

Hàn Minh Tranh nhận ra người tới chính là Lục Cửu lang, lập tức nổi giận, vừa định quát mắng thì thấy cơ thể hắn nóng rực bất thường, hơi thở nặng nề, làn da đỏ ửng, trên người còn thoang thoảng mùi máu, rõ ràng có sự chẳng lành.

Nàng thả tay ra, cố gắng kiềm chế cơn giận, hạ giọng hỏi, “Sao lại thế này?”

Lục Cửu lang không trả lời, bò dậy dựa vào vách xe, lặng lẽ nhìn về phía sau qua khe rèm.

Thấy hắn như vậy, Hàn Minh Tranh cau mày, “Lại có người muốn giết ngươi?”

Lục Cửu lang vẫn không trả lời, chỉ đưa tay nới lỏng cổ áo, dường như đang cố chịu đựng cơn đau nào đó. Thân nhiệt của hắn chẳng khác nào lò lửa, khiến không khí trong xe cũng trở nên ngột ngạt. 

Hàn Minh Tranh không hỏi thêm nữa, chỉ cho rằng hắn lại hành sự lén lút, dẫu sao hai nhà cũng ở sát nhau, nàng có thể đưa hắn về rồi bỏ lại trước cửa là xong.

Nàng im lặng, Lục Cửu lang nhìn nàng chăm chú. Đôi mắt sáng của hắn vừa phóng đãng vừa khát khao, hơi thở mãnh liệt, nàng cụp mắt vờ không hay biết, song toàn thân chẳng thoải mái chút nào.

Lục Cửu lang càng lúc càng tỏ ra khó chịu, cơ thể bắt đầu nghiêng ngả. Khoang xe quá nhỏ, Hàn Minh Tranh không thể để hắn ngã vào mình, đành phải đỡ lấy hắn, cơ thể nóng bỏng của hắn khiến nàng sợ hãi, không nhịn nổi hỏi, “Rốt cuộc ngươi đã dùng thứ gì?”

Lục Cửu lang cúi đầu bên tai nàng, khàn giọng trả lời, “Hồng hoàn, không sao, chỉ cần chờ thuốc tan là được.”

Hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào bên tai, giọng nói trầm khàn khiến tai nàng ngứa ngáy. Cảm nhận hắn không còn sức lực, nàng nhẹ nhàng đặt hắn nằm xuống để tránh chạm vào nhau, trách nhẹ, “Ta nghe nói đó là thứ không tốt, ngươi biết không thể để Tư Trạm dính vào mà còn tự dùng nó?”

Lục Cửu lang dựa vào đầu gối nàng, trả lời chẳng liên quan, “Nàng đến Trường An sớm quá, chưa phải lúc.”

Lời nói lạ lùng nhưng Hàn Minh Tranh vẫn nghe rõ, nàng thản nhiên đáp, “Ta cũng không muốn đến.”

Lục Cửu lang như đang lẩm bẩm với chính mình, tay hắn xoắn lấy mép váy nàng, “Đáng lẽ phải đến muộn hơn, đợi ta trở thành nhất phẩm đương triều, đứng trên vạn người…”

Lời lẽ trẻ con ấy khiến Hàn Minh Tranh bật cười, nhưng hành động của hắn làm nàng khó chịu, lập tức kéo váy lại, miệng châm chọc, “Để chứng kiến Lục tướng quân phong quang đến mức nào ư? Để bị ngươi làm nhục rồi ăn năn hối hận?”

Lục Cửu lang im lặng một lúc lâu, khẽ nói, “Đến lúc đó ta sẽ cầu hôn Hàn gia, nàng có đồng ý không?”

Hàn Minh Tranh ngẩn người, lòng dâng lên cảm giác chua xót, nàng quay đầu đi, “Không.”

Lục Cửu lang nắm lấy tay nàng, ánh mắt phức tạp u tối, như thể không nghe thấy lời từ chối, “Nếu ta không rời Sa Châu, nàng đã là của ta rồi.”

Năm xưa bốc đồng, lòng đầy tuyệt vọng, đâu ngờ Bùi Hành Ngạn đoản mệnh, cuộc hôn nhân sắp đặt giữa hai nhà chợt hoá thành ảo ảnh.

Hàn Minh Tranh kéo tay ra, ép bản thân bình tĩnh, “Nói mấy chuyện này để làm gì? Ta chỉ đưa ngươi đến cửa thôi, tự gọi người hầu mở cửa đi.”

Lục Cửu lang tiu nghỉu, “Ta không về được, người hầu đều do bên ngoài đưa vào, sau lưng còn có chủ khác, mà Thạch Đầu vẫn đang dưỡng thương.”

Hàn Minh Tranh không hỏi thêm, “Có người bạn nào đáng tin không? Ta sẽ đưa ngươi đến đó.”

Lục Cửu lang lắc đầu, cuộn người lại, giọng mệt mỏi yếu ớt, “Toàn là bọn uống rượu vui chơi cùng nhau, chẳng một ai đáng tin, nàng cứ để ta lại ven đường là được rồi.”

Hàn Minh Tranh định hỏi tiếp nhưng hắn không trả lời nữa. Nhìn hắn thở dốc, trán nóng rực, nàng chẳng thể bỏ mặc hắn, đành phải mang hắn về nhà.

***

May mà tối ấy Hàn Chiêu Văn không có ở nhà, chứ nhỡ mà biết chuyện, kiểu gì cũng trách mắng một hồi.

Hàn Minh Tranh không muốn gây thêm phiền phức, hạ lệnh cho xe ngựa dừng trước tiểu lầu ở hậu viện, cho toàn bộ gia nhân lui xuống. Do tay chân của anh trai bất tiện nên trong phủ đã dỡ hết bậc cửa, khiến việc đi lại vô cùng thuận tiện.

Tiểu lầu đã được sửa sang để nghênh đón chủ nhân mới. Trong lầu, rèm lụa chạm đất, bình phong mây lại lư hương vàng, bàn trang điểm bày sẵn hộp trang sức, trên giá đàn hương treo bộ áo choàng đã được xông hương, bên cạnh là chiếc rương sơn mài bóng loáng, hương thơm tỏa thoang thoảng nhẹ nhàng.

Lục Cửu lang lúc nằm trên xe thì tỏ vẻ ốm yếu sắp chết, nhưng khi được dìu vào lầu lại vô cùng phối hợp, sải từng bước lên lầu hai rồi nằm dài trên giường của Hàn Minh Tranh. Nếu không phải thấy người hắn nóng hầm hập, môi khô nứt nẻ, nàng đã tưởng hắn đang giả bệnh.

Lục Cửu lang trở mình, mơ hồ gọi một tiếng “nước”.

Hàn Minh Tranh rót nước, đỡ hắn dậy. Lục Cửu lang tựa vào bờ vai mà hắn hằng mong nhớ, cảm nhận bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán, hương thơm dịu ngọt quanh quẩn kề bên, máu nóng trong người hắn sôi sục, cơ thể căng cứng đau nhức, khát khao muốn kéo nàng xuống giường.

Nhưng nàng đã sinh lòng nghi hoặc, chỉ cần hành động bất cẩn sẽ bị đuổi ra ngoài. Lục Cửu lang cố kìm nén, ngoan ngoãn uống nước, để mặc nàng đặt mình xuống giường. Qua kẽ mắt, hắn len lén ngắm nhìn thân hình kiều diễm của nàng, lòng càng thêm xốn xang, cơn nóng càng lúc càng khó chịu.

Âu cũng do hắn tự mình chuốc lấy, nếu khi ẩn náu dưới gầm xe không nuốt hồng hoàn thì sao có cơ hội gần gũi nàng. Hắn cắn răng chịu đựng dược lực, thấy nàng chần chừ toan gọi đại phu, lập tức than thở, “Không cần lo cho ta, chỉ cần qua một thời gian, dược lực sẽ tự tiêu tán.”

Chuyện liên quan đến việc riêng tư quả thực không tiện kinh động người ngoài. Hàn Minh Tranh vắt khăn lạnh đắp lên trán hắn, Lục Cửu lang tựa hồ sốt cao đến mê man, đầu khẽ cọ vào tay nàng, giữ chặt cổ tay nàng không buông.

Hàn Minh Tranh định rút tay về, Lục Cửu lang chợt mở mắt, ánh nhìn mê mang đầy oán trách, “Hàn Minh Tranh, ngay đến Thạch Đầu nàng cũng đối xử dịu dàng, vậy mà chưa từng nể tình với ta.”

Hàn Minh Tranh khựng lại, lòng không khỏi bối rối, chẳng biết nghĩ ngợi điều gì.

Lục Cửu lang bình thường mạnh mẽ kiêu hùng, vào lúc này lại như một đứa trẻ, mồ hôi tuôn không ngừng, lăn lộn trên giường xém ngã xuống đất. Hàn Minh Tranh toan đưa tay đỡ, chẳng ngờ bị hắn kéo ngã xuống, đầu lưỡi nóng bỏng lướt qua tai nàng, cả người nàng bỗng chốc tê dại, biết có điều không ổn liền lớn tiếng quát, “Lục Cửu lang!”

Lục Cửu lang lập tức dừng lại, để mặc nàng đẩy ra, đập đầu vào thành giường.

Hàn Minh Tranh cắn chặt răng, vừa giận vừa xấu hổ, “Sao ta lại quên chứ, ngươi luôn giỏi lợi dụng lòng mềm yếu của phụ nữ!”

Lục Cửu lang đột nhiên thu lại dáng vẻ giả vờ, ánh mắt trở nên tối tăm, hắn thừa nhận, “Đúng thế, thật ra không cần phải chăm sóc ta, chỉ là ta không nỡ rời xa nàng. Hồng hoàn không đáng sợ, chỉ cần cho người đem một thùng nước lạnh đến ngâm mình là được.”

Mới đầu Hàn Minh Tranh định đuổi hắn ra ngoài, nhưng nghe vậy nàng đành nén giận, kéo tấm màn xuống, rung chuông gọi người mang nước.

Thùng nước lạnh được đưa lên, Hàn Minh Tranh đóng cửa lại, vén màn lạnh lùng nói, “Ta sẽ đến nơi khác nghỉ ngơi, ngươi tự lo liệu đi, xong rồi thì trèo tường mà về, từ nay chớ có qua lại nữa.”

Lục Cửu lang nhìn nàng, lặng thinh không nói.

Hàn Minh Tranh xoay gót rời đi, song vẫn không kìm được nói, “Bây giờ ngươi đã là quan lớn, về sau bớt dùng mưu kế liều lĩnh, kẻo có ngày họa lớn giáng xuống đầu.”

Lục Cửu lang cũng không giả vờ, bình thản đáp, “Không mưu kế sao được, ta không quyền không thế, ngay cả thứ đáng ra thuộc về ta cũng bị người khác tước đoạt, muốn chạm vào nàng cũng trở thành vọng tưởng, ta thà chết chứ không chịu nỗi nhục này thêm lần nữa.”

Hàn Minh Tranh đờ người, không nói lời nào rời khỏi phòng.

Dù nàng rất giận Lục Cửu lang xảo quyệt nhưng vẫn không yên tâm, một lúc sau trở lại ngoài cửa, nghe thấy tiếng động bên trong, là tiếng thở dồn dập lạ lẫm xen lẫn tiếng gọi tên nàng.

Hàn Minh Tranh lớn lên giữa đàn ông, không phải không hiểu chuyện, khi đoán được hắn đang làm gì, mặt nàng bỗng chốc đỏ lựng, vội vã bước đi.

Quả là một đêm mất ngủ, đến khi trời sáng, Lục Cửu lang đã mất dạng, cả phòng lộn xộn, chăn nệm còn ngâm trong thùng nước, may mắn là không đến nỗi bẽ mặt.

Hàn Minh Tranh thở phào, gọi người hầu mang thùng nước ra ngoài. Các thị nữ vào dọn dẹp, trải lại chăn nệm, chọn bộ y phục mới từ rương để chủ nhân thay.

Một nhóm thị nữ bỗng thì thầm to nhỏ, không khỏi lấy làm lạ khi phát hiện trong rương đã mất hai chiếc áo lót.

Hàn Minh Tranh nghe thế, chợt cảm thấy có kim đâm vào lưng, lập tức đoán được tình hình, trong lòng vừa thẹn vừa giận, chỉ muốn đánh cho Lục Cửu lang một trận mới hả.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play