Tề Doanh không hề biết những chuyện xảy ra sau đó, cô đã dùng tốc độ cực nhanh lặng yên không một tiếng động chuồn ra công trường.
Nhưng khi cô chạy đến gần chỗ bệnh viện thú cưng Ái Manh, một loại cảm giác bị nhìn chằm chằm rất kỳ quái khiến cô cảnh giác dừng bước chân.
Nhìn kỹ lại, ở trong góc tối có một đôi mắt màu xanh lá đang nổi lơ lửng.
- Meo~
Tiếng mèo kêu êm ái truyền đến, từ đâu chạy ra một con mèo mướp lông xù.
Mèo mướp không hề có chút gì gọi là sợ người.
Nó đi tới không ngừng xoay quanh Tề Doanh, nhẹ nhàng cọ cọ vào ống quần của cô, đôi mắt màu xanh lá tròn trịa nhìn chăm chú vào Tề Doanh, liên tục phát ra tiếng kêu lấy lòng.
Tề Doanh híp mắt lại, ngồi xổm người xuống cẩn thận quan sát mèo nhỏ.
Con mèo này có bộ dạng rất giống với mèo hoang làm mồi nhử trong ký ức, chỉ là trên người nó thiếu mấy vết thương chảy máu dầm dề.
Thấy Tề Doanh ngồi xổm người xuống, mèo mướp liền bắt đầu dùng cằm cọ vào ngón tay cô, còn phát ra âm thanh gừ gừ.
Sau đó ăn vạ nằm trên mặt đất phơi cái bụng ra, dường như đã ỷ lại vào Tề Doanh.
- Mày muốn đi theo tao? Nếu đúng là vậy thì đứng lên.
Tựa như nghe hiểu lời nói của Tề Doanh, mèo mướp mới vừa nằm xuống liền gừ gừ đứng lên, cặp mắt sáng ngời nhìn cô.
Cô nắm lấy cái gáy bé mèo, nó giãy giụa hai cái liền bất động.
Tề Doanh hài lòng đối với sự thức thời của bé mèo nhỏ, tiếp đó cứ như thế xách nó theo.
Về đến bệnh viện, Tề Doanh cẩn thận né qua người gác cổng.
Một tay xách bé mèo nhỏ nhẹ nhàng leo vào phòng bệnh ở tầng bốn từ cửa sổ.
Lúc này đã qua nửa tiếng đồng hồ kể từ khi cô rời đi.
Lý Hàng Vũ bất chợt giật mình tỉnh giấc bởi một tiếng mèo kêu, anh xoa cái đầu choáng choáng rồi ngồi dậy từ trên ghế dài.
Vỗ vỗ Tiểu Trần cũng đang ngủ ở bên cạnh, Lý Hàng Vũ đứng lên đẩy cửa đi vào.
- Từ đâu lòi ra con mèo hoang này thế?
Trong phòng bệnh, cô gái với mái tóc dài đang ngồi xổm trên mặt đất, trong tay cầm một cái ly giấy.
Một con mèo mướp với bộ lông lộn xộn đang duỗi cái đầu nhỏ liếm láp bánh kem bên trong ly giấy.
Ánh trăng từ cửa sổ rộng mở chiếu vào, dát lên người cô gái và mèo nhỏ một lớp viền bạc.
Lý Hàng Vũ dụi dụi con mắt, cảm giác khoảnh khắc này hơi không chân thật.
- ...Mèo không thể uống sữa bò, chúng không thể hấp thụ lactose.
- Thật sao?
Tề Doanh quay đầu nhìn anh.
- Nhưng cái này hình như là sữa dê, mẹ tôi mua cho tôi uống.
- À, là sữa dê thì không sao đâu.
Lý Hàng Vũ sững sờ nhìn đôi mắt của Tề Doanh, giây sau liền gãi đầu đi đến bên cửa sổ, không nhìn cô nữa.
- Ủa, sao cái cửa sổ này lại mở thế?
- Tôi mở cho thoáng khí ấy mà, chắc nó nhảy vào từ cửa sổ.
Lý Hàng Vũ nhìn bên ngoài cửa sổ, đây là tòa kiến trúc theo kiểu cũ, phía dưới cửa sổ còn có một bồn hoa, quả thật bé mèo có thể từ bồn hoa nhảy qua đây.
- Nhưng bình thường thì cửa sổ bệnh viện đều bị cố định lại, chỉ có thể mở ra một kẽ hở.
Anh có chút nghi ngờ đụng vào khung cửa sổ:
- Ớ, cơ quan cố định bị hư sao?
Tề Doanh không trả lời mấy câu độc thoại của anh, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu của mèo nhỏ.
Nhưng cơ quan cố định đúng là đã bị hư, là bị chính mình nhẹ nhàng bóp một cái vỡ ra.
Nghiên cứu một lúc nhưng không thể cho ra kết luận gì, Lý Hàng Vũ liền đi tìm một cái hộp bằng giấy tạm thời làm ổ cho mèo nhỏ.
Chẳng qua con mèo mướp này hình như không mấy ưa anh, luôn nhe răng trợn mắt gầm gừ với anh.
Lý Hàng Vũ cảm thấy có chút tổn thương, không khỏi sinh ra hoài nghi về thể chất hút mèo của mình.
- Bây giờ vẫn còn sớm, cô ngủ tiếp đi, thầy tôi nói khoảng 10 giờ sẽ có chuyên gia đánh giá tâm lý qua đây, cô cứ ngủ bù trước đi.
Giọng điệu của anh không khỏi dịu dàng hơn một chút.
Tề Doanh gật đầu:
- Cảnh sát Tiểu Lý, chiều hôm nay tôi có thể xuất viện không? Bác sĩ đã nói tôi chỉ mất máu nhẹ, trở về bồi bổ thân thể là được.
- Việc này... có lẽ phải đợi kết luận của chuyên gia đánh giá tâm lý, nếu có thể xuất viện thì tôi sẽ lập tức nói cho cô biết.
- Ừm, vậy thì cám ơn cảnh sát Tiểu Lý nhé.
Tề Doanh lộ ra nụ cười cảm kích với Lý Hàng Vũ.
Lý Hàng Vũ đầu óc choáng váng đi ra phòng bệnh, mà Tề Doanh sau khi lên giường thì ôm bụng ngẩn ra.
Vừa rồi trước khi đi ra ngoài, Tề Doanh nhớ lại mấy quyển tiểu thuyết trinh thám mà mình đã từng xem, trong số đó có mấy quyển tiểu thuyết như Pháp Y Tần Minh, Tâm Lý Phạm Tội,... khiến cô vô cùng cảnh giác đối với công nghệ điều tra tội phạm đang phát triển nhanh chóng của con người
Vì để tránh bị phát hiện, cô đã khống chế dị năng thay đổi bộ dạng thành nam, còn xóa đi tất cả vân tay và chỉ tay trên tay chân.
Nhưng may mà kể từ khi xuyên tới thế giới này, dị năng của mình đã xảy ra biến hóa vô cùng lớn.
Năng lực khống chế thân thể của cô đang từng bước tăng mạnh, hiện tại chỉ cần cô muốn, bất kỳ một cọng tóc nào, mồ hôi hoặc là vảy da đều không thể rời khỏi thân thể của chính mình.
Chỉ là chuyến đi này tiêu hao khá lớn, chính mình lại bắt đầu đói bụng nữa rồi...
...
12 giờ trưa, Chu Hồng chạy tới bệnh viện, vừa lúc thấy bác sĩ Triệu mới vừa hoàn thành đánh giá tâm lý cho Tề Doanh.
Bác sĩ Triệu đeo một bộ mắt kính viền bạc, mấy lọn tóc rũ xuống hai bên má, trông dịu dàng và giỏi giang.
- Đội trưởng Chu, đã lâu không gặp.
- Lâu không gặp.
Chu Hồng gật đầu, hiếm khi nở nụ cười:
- Ăn cơm chưa, chúng ta đi ra ngoài ngồi một lát nhé?
- Không cần, mới vừa làm xong đánh giá tâm lý cho cô bé này, còn phải trở về đưa báo cáo.
- Được rồi, lần sau nhất định phải nể mặt tôi đấy. Nhưng nói đến đánh giá tâm lý...
Sắc mặt của Chu Hồng không khỏi nghiêm túc lên:
- Kết quả thế nào?
- Ừm... dựa theo phán đoán ban đầu của tôi, nạn nhân có khuynh hướng mắc chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương nghiêm trọng.
Bác sĩ Triệu khẽ thở dài.
- Trong quá trình phỏng vấn, nạn nhân biểu hiện ra cảnh giác quá độ đối với bên ngoài, và tính công kích khá cao, vẫn luôn ở trong trạng thái căng thẳng cực độ.
- Hơn nữa, dựa vào phản ứng của cô ấy để phân tích, từ sâu trong nội tâm của cô cho rằng mình cần thông qua việc uống máu để bổ sung năng lượng đã mất đi, điều này cho thấy, có lẽ cô ấy còn gặp phải rối loạn về mặt nhận thức.
- PTSD, quả thật là gặp phải loại mức độ chấn thương này...
Chu Hồng thở dài.
- Vậy phải chăng sự bình tĩnh quá mức của cô ấy đối với việc giết người và thi thể của Dương Tuyết cũng là bởi vì cái này?
- Quả thật có khả năng này, một số người sau khi trải qua sự kiện mang tính chấn thương sẽ sản sinh ra triệu chứng tách rời, phân tách cảm xúc chân thật của chính mình, bộc lộ ra sự vô cảm hoặc quá bình tĩnh.
- Thêm một điều nữa, tôi phát hiện cô bé có mức độ mất lòng tin nhất định đối với nghề cảnh sát này, loại cảm giác không tin tưởng này hình như xuất phát từ thời thơ ấu.
- Không nên thế chứ, căn cứ vào tư liệu bối cảnh của cô ấy, ba của cô là một cảnh sát hình sự, còn vì bắt tội phạm mà anh dũng hy sinh.
Chu Hồng nhíu mày.
Nhưng anh ta đã từng nỗ lực tuần tra tư liệu cụ thể của ba cô, kết quả phát hiện thế mà là thông tin tuyệt mật, ngay cả cục trưởng cũng không có quyền hạn tuần tra.
- Có thể đây là nguyên nhân cô bé không tín nhiệm cảnh sát.
...
Trong phòng bệnh, mẹ của Tề Doanh đang cố gắng nhét con mèo nhỏ vào trong túi đựng mèo mà bà mang tới, kết quả mèo mướp liều mạng giãy giụa không chịu chui vào.
- Đừng lộn xộn nữa, còn cử động là ném mày đi đấy.
Tề Doanh đang ở mép giường ăn cơm trừng mèo mướp một cái.
Không ngờ mèo nhỏ lúc đầu dựng lông khắp người trong nháy mắt vô cùng thành thật, ngoan ngoãn bị mẹ Tề thu vào trong túi đựng mèo.
- Ài, đừng dữ với meo meo chứ, con xem meo meo đáng thương chưa kìa.
Mẹ Tề không đồng tình nhìn con gái, sau đó quay sang bắt đầu nựng mèo, dùng tiếng meo meo gọi nó.
Tề Doanh nghẹn họng, quả nhiên tiếng mèo kêu trong nhà đều không phải là do mèo phát ra.
Lúc này Chu Hồng đi đến, báo cho bọn họ biết có thể xuất viện về nhà.
- Sau khi hai người xuất viện, cần thường xuyên giữ liên lạc với chúng tôi, tuy dựa vào chứng cứ hiện có, hành vi của Tề Doanh là quy về tự vệ, nhưng bởi vì là án hình sự, nhất định phải do viện kiểm soát khởi kiện, tiến hành tuyên án bởi pháp viện, cho nên các người còn cần phối hợp với chúng tôi thu thập chứng cứ.
Trên thực tế, bởi vì vụ án lần này liên quan đến Thánh Đình, nên sau khi được Tổ Hành Động Đặc Biệt tiếp nhận thì đã không còn thuộc về án hình sự bình thường nữa.
Cục thành phố bên này chỉ giúp đỡ điều tra, trước mắt nội bộ đã phán định hành vi phòng vệ chính đáng của Tề Doanh được thành lập, các thủ tục tiếp theo chỉ mang tính hình thức.
Đương nhiên, Chu Hồng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho hai người.
Mẹ Tề nghiêm túc nói:
- Được, đội trưởng Chu, chúng tôi nhất định sẽ tích cực phối hợp.
Chu Hồng gật đầu:
- Phải rồi, con mèo này là sao đây?
Lý Hàng Vũ bước tới gần giải thích:
- Nửa đêm hôm qua nó chạy vào từ cửa sổ, hình như cơ quan cố định của cánh cửa này bị hư rồi, cửa sổ có thể mở ra.
Chu Hồng nhíu mày, anh ta bất giác nhìn về phía Tề Doanh.
Lúc này Tề Doanh đang thu dọn đồ đạc với mẹ Tề, cô mặc một chiếc váy dài, mang một đôi giày da nhỏ, đôi giầy thoạt nhìn cỡ 37.
Cả người toát lên vẻ tươi trẻ, không khác gì sinh viên đại học bình thường.
Ngày hôm qua, lần đầu tiên chứng kiến sự tồn tại của Đọa Chủng, Chu Hồng chưa kịp khiếp sợ đã bị dao gọt trái cây một đòn giết chết kia hấp dẫn sự chú ý.
Thủ pháp gọn gàng này khiến ông không khỏi liên tưởng.
Nhưng buổi sáng hôm nay anh ta đã nhận được kết quả giám định sơ bộ do Tổ Hành Động Đặc Biệt đưa tới.
Không kiểm tra ra bất kỳ vân tay hoặc DNA khả nghi nào trên hung khí dao gọt trái cây tối hôm qua.
Hơn nữa hiện trường còn để lại vết chân, là dấu chân trần của một người đàn ông dài 26cm, nhưng kỳ lạ thay không có để lại chỉ tay và vảy da.
Căn cứ vào chuyên gia giám định về dấu chân, người hiềm nghi tối hôm qua thân cao chừng 1m85-1m90, cân nặng 80-90kg, chắc hẳn là một người đàn ông vóc dáng cao to.
Quả nhiên là do chính mình suy nghĩ nhiều?
Việc nữ sinh viên đại học này giết ngược tội phạm có lẽ chỉ là sự bùng nổ adrenaline khi cô ấy đối mặt với cái chết cận kề, và vì thế mà cô mắc phải PTSD nghiêm trọng, chứ không phải do cô có bí mật gì không thể tiết lộ.
Bên kia, Tề Doanh thản nhiên liếc nhìn Chu Hồng.
Đợi sau khi sửa sang đồ đạc xong, cô đưa mẹ Tề đi từ biệt hai vị cảnh sát, sau đó đón xe rời đi bệnh viện.