Tầng ba của khu mua sắm bỏ hoang, Tề Doanh trốn ở trong cái bóng của cột nhà, nghe đối thoại của ba người phía dưới, ánh mắt ngày càng sâu thẳm.
Thánh Đình, ô nhiễm, Đọa Chủng, thần giáng... Những từ này khiến trái tim cô không ngừng chìm xuống, không khỏi khiến cô nhớ lại thế giới tận thế nơi quái vật hoành hành.
Cũng vào tám năm trước, một đợt tai nạn đột nhiên cuốn sạch toàn cầu.
Không hề có điềm báo trước, khoảng 30% nhân loại ở các nơi trên thế giới thoáng chốc xuất hiện tình huống dị hoá, trong thời gian cực ngắn biến thành quái vật đáng sợ mất hết nhân tính.
Chúng nó há cái miệng khổng lồ về phía người nhà, bạn bè, người xa lạ bên cạnh mình, xé xuống máu thịt trên người bọn họ, ngốn từng ngụm lớn, ngay cả xương cốt cũng không bỏ qua.
Ban đầu, mọi người cho rằng đây là khủng hoảng xác sống trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình, chỉ cần không bị quái vật cắn là có thể tránh khỏi việc biến dị.
Nhưng sự thực chứng minh rằng, biến dị không phải là do vi-rút lây nhiễm, có một vài người bị quái vật cắn, sau khi trốn thoát rất lâu vẫn chưa biến dị, còn một số người núp trong chỗ tránh nạn đóng kín, nhưng vẫn từ từ biến thành quái vật.
Tình huống biến dị không hề có quy luật khiến chính quyền quốc gia và quân đội nhanh chóng tan rã, toàn thể xã hội nhân loại hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Mãi về sau, người sống sót mới dần dần tổng kết ra quy luật của biến dị, cũng thành lập được chỗ lánh nạn.
Những người may mắn còn sống sót đa số đều cho rằng biến dị là do một loại năng lượng từ trường vô hình bao phủ ở các nơi trên thế giới, loại năng lượng này sẽ từng bước ăn mòn thân thể cho đến khi biến thành quái vật.
Đối lập nhau, có một số người năng lực chống cự yếu, rất nhanh sẽ biến thành quái vật.
Có một số người năng lực chống cự tương đối mạnh, có thể kiên trì không biến dị trong thời gian dài.
Mà có một số người, trong quá trình đối kháng với biến dị bị năng lượng đó kích phát ra tiềm năng, từ đó thu hoạch được dị năng, trở thành Người Thức Tỉnh.
Và dưới tình huống bình thường, người thường bị năng lượng ăn mòn biến dị thành quái vật, không chỉ thân thể xảy ra biến hóa quỷ dị, mà tốc độ, sức mạnh và thể chất cũng tăng lên mảng lớn.
Ở giai đoạn đầu, còn có thể nhìn ra đường nét của nhân loại từ ngoại hình của quái vật, nhưng sau khi nó nuốt càng nhiều máu thịt nhân loại và đồng loại, biến dị sẽ được tiến thêm một bước, dần dần không còn bất kỳ mối liên quan gì với nhân loại, hoàn toàn biến thành một giống loài khác.
Mà trong khi đó, dị năng của Người Thức Tỉnh giống như năng lực ẩn sâu trong gen nhân loại, được thức tỉnh dưới tác động kép của năng lượng và kích thích tinh thần, mang đến một chút hi vọng sống cho loài người.
Nhưng mọi việc đều có hai mặt, bởi khi Người Thức Tỉnh biến thành quái vật sẽ kế thừa dị năng ban đầu của hắn, trở thành nhân vật càng đáng sợ hơn.
Tề Doanh của thế giới tận thế vì thức tỉnh dị năng tự chữa lành mới có thể sống sót ở thế giới ấy từ năm 12 tuổi đến 20 tuổi.
Đến giai đoạn sau, người còn sống gần như đều là Người Thức Tỉnh, người thường hoặc là sớm đã biến dị, hoặc là chết ở dưới miệng quái vật.
Lời nói của thiếu nữ tóc trắng vô tình trùng khớp với tình huống của thế giới tận thế.
Nếu năng lượng tạo thành biến dị là ô nhiễm, vậy quái vật mà họ nhắc đến hẳn là Đọa Chủng.
Năng lực chống cự của loài người đối với biến dị giờ đây đã có một thước đo, là giá trị đề kháng tinh thần.
Còn về cái gọi là Thánh Đình và nghi thức thần giáng, Tề Doanh chưa từng nghe về chúng ở thế giới tận thế.
Nhưng nếu hai thế giới về bản chất là hai dòng thời gian khác nhau của cùng một thế giới bắt nguồn từ 'sự kiện' tám năm trước thì sao?
Tám năm trước, nghi thức thần giáng của Thánh Đình thành công triệt để, vì vậy đưa đến ô nhiễm trong phạm vi toàn thế giới, tạo nên thế giới tận thế chỗ 'Tề Doanh' sinh sống.
Tám năm trước, nghi thức thần giáng của Thánh Đình cuối cùng bị quốc gia ngăn cản, ô nhiễm bị khống chế, văn minh của nhân loại có thể kéo dài, người bình thường có thể tiếp tục cuộc sống bình thường, đây là thế giới hiện tại.
Nhưng, thế giới này thật sự an toàn sao?
Tổ chức tà ác còn đang hành động trong âm thầm, nghi thức thần giáng vẫn đang được cử hành, ô nhiễm vẫn tồn tại.
Toàn bộ chuyện này chỉ ẩn giấu dưới bề mặt cuộc sống yên bình của người dân thường mà thôi.
Phù, cô thật sự không muốn lại trải qua ngày tận thế tuyệt vọng kia.
Đột nhiên, ánh mắt của Tề Doanh trở nên sâu thẳm, cô chợt nhìn về phía sâu trong bóng tối, ở nơi nào đó đang phát ra một mùi khiến cô rất chán ghét.
Lần theo mùi đó, cô di chuyển trong khu thương mại bỏ hoang tối đen như giẫm trên đất bằng, lặng lẽ đi tới một căn phòng trống trải.
Cô vừa liếc mắt liền trông thấy ở bên trong có một quái vật dị dạng đang ngọa nguậy.
Quái vật còn đang mặc quần áo rách rưới ở trên người, cục thịt dị dạng gồ lên từ các vị trí cơ thể, mặt mày méo mó đã không còn bộ dạng của nhân loại.
Ngay khi Tề Doanh đến gần, quái vật cũng phát hiện ra cô, tựa như ngửi thấy được mỹ vị.
Một vết nứt từ trên mặt quái vật kéo ra, phía sau vết nứt đó là một cái miệng há to.
Cái miệng ấy mọc đầy răng nanh nhọn hoắt, giây sau đã lao về phía Tề Doanh.
Tề Doanh mặt không cảm xúc, cô nhẹ nhàng né tránh cánh tay vồ tới của quái vật rồi vòng qua sau lưng nó, trong tay lóe tia sáng lạnh.
Tiếp theo đó, quái vật đột nhiên ngừng động tác, ngã ập xuống đất với một tiếng 'bịch'.
Nhìn kỹ lại, sau gáy của nó bị cắm thẳng một cây dao gọt trái cây.
Lúc Tề Doanh đang chuẩn bị cẩn thận kiểm tra quái vật, chợt nghe thấy tiếng động phát ra ở đằng xa.
Vì để tránh cho bị phát hiện, cô chỉ có thể rời đi trước bằng cách nhảy xuống từ chỗ cửa sổ.
Khi Đỗ Trọng và Chu Hồng chạy đến, nơi này chỉ còn lại quái vật nằm úp sấp trên đất.
Trông thấy dao gọt trái cây cắm ở sau đầu Đọa Chủng, Đỗ Trọng lập tức vọt tới bên cửa sổ tìm kiếm, nhưng không phát hiện ra tung tích của bất cứ người nào.
Mà Chu Hồng sau khi ngây người trong chốc lát, cuối cùng hít sâu một hơi, ngồi xổm xuống kiểm tra.
- Không ngờ, thật sự có quái vật.
Đỗ Trọng nhướng mày:
- Không phải mới vừa rồi anh trò chuyện rất hăng say với Tiểu Bạch à, sao chẳng tin tưởng nhau gì hết vậy?
- Giữ hoài nghi đối với tất cả sự vật, đây là nguyên tắc của tôi.
Chu Hồng trả lời một câu, sau đó bắt đầu kiểm tra xác chết của quái vật.
- Có vẻ như trước khi Đọa Chủng này biến dị thì nó là một người vô gia cư.
Có thể suy đoán điều này từ quần áo trên người nó, và cả đồ dùng hàng ngày nằm rải rác ở trong phòng.
Đỗ Trọng mở miệng nói:
- Cho nên, hắn chắc là người bị hại thứ ba mà ông nói đến.
- Bởi vì tình cờ an cư ở khu công trình bị bỏ hoang này, lại vừa lúc khớp với yêu cầu độ phù hợp, vì vậy bị đám khốn nạn Thánh Đình kia phát hiện rồi hút khô máu, cử hành nghi thức vào buổi tối ngày 17, kẻ vô gia cư này cũng vì vậy mà bị ô nhiễm ăn mòn biến thành Đọa Chủng.
- Cuối cùng bị ai đó dùng một cây dao gọt trái cây cắm vào trong não hạch, bị giết chết trong một đòn duy nhất.
Đỗ Trọng tuỳ tiện ngồi xổm xuống, đánh giá dao gọt trái cây trông bình thường kia.
Chu Hồng hỏi:
- Não hạch? Đó là cái gì thế?
- Não hạch là trung tâm sinh mệnh của Đọa Chủng, chỉ khi phá hủy não hạch, Đọa Chủng mới hoàn toàn ngỏm củ tỏi.
- Chậc chậc chậc, tuy rằng Đọa Chủng cấp thấp động tác chậm và sức yếu, nhưng có thể sử dụng một cây dao gọt trái cây lấy mạng trong một đòn, thực lực của người này không chỉ mạnh mà còn có hiểu biết kha khá về Đọa Chủng.
- Chẳng biết có cơ hội đánh một trận với hắn hay không, để xem tôi đánh hắn nằm xuống trong mấy giây, khà khà khà.
Đỗ Trọng vừa nói vừa không nhịn được cười to.
Chu Hồng nhìn vết sẹo trên mặt hắn trở nên vặn vẹo khi hắn cười to, tức khắc không còn gì để nói.
Cậu thanh niên này vốn dĩ rất đẹp trai, chả hiểu sao lại hủy dung, đầu óc còn xảy ra vấn đề.
- Có thể cho người của bộ phận giám định hiện trường vào đây không, tôi cần lấy một chút vân tay và DNA trên hung khí, với cả vết chân ở hiện trường.
- E là không được, trước mắt thì trong kiến trúc này vẫn còn sót lại ô nhiễm, người thường không nên tới gần.
Đỗ Trọng nói xong còn quan sát Chu Hồng, trong mắt tựa như có thâm ý.
- Hơn nữa sự tồn tại của Đọa Chủng không thể công khai.
Đột nhiên có giọng nữ vang lên ở sau lưng, thì ra là thiếu nữ biệt hiệu Bạch Cập vừa đến.
- Nhưng anh không cần lo, trong vòng hai tiếng nữa, đội hậu cần sẽ chạy tới, bọn họ sẽ thực hiện công tác tẩy rửa ô nhiễm, đồng thời tiến hành lấy vết tích còn sót lại ở hiện trường, tôi sẽ lập tức báo cho anh biết ngay khi có kết quả kiểm tra.
- Tôi vừa mới tiến hành cảm nhận sâu ở phía dưới, xác nhận nơi này đã không còn Đọa Chủng khác xuất hiện, có vẻ như nghi thức thần giáng lần này của Thánh Đình quả thật chưa thành công.
Bạch Cập nói tiếp:
- Nhưng vì máu của nạn nhân đã bị ô nhiễm nặng trong quá trình hiến tế, dẫn đến chính chủ nhân sở hữu máu cũng xảy ra biến bị, giống như trường hợp trước mắt này.
Chu Hồng sững sờ:
- Ý của cô là, những chủ nhân sở hữu máu này, cho dù đã là xác chết vẫn sẽ biến dị?
- Đúng vậy, cho dù là xác chết thì cũng như thế.
Đôi mắt của cô ấy vẫn là một mảnh xám trắng, không nhìn ra được cảm xúc.
- Do đó, chúng ta cần tiến hành thu nhận và tiêu hủy xác chết của nạn nhân thứ nhất là Dương Tuyết.
Chu Hồng cau mày:
- Nhưng trong thi thể của Dương Tuyết thiếu một thứ.
- Các bộ phận khác trong tủ lạnh gần như đầy đủ hết, chỉ thiếu trái tim... Chúng ta cần tích cực tìm kiếm manh mối về tung tích của trái tim.
Bạch Cập nhắc nhở :
- Theo lý mà nói, nghi thức thần giáng thông thường chỉ cần máu tươi có độ phù hợp cao, còn về việc thiếu mất trái tim... Có lẽ không liên quan đến Thánh Đình.
Chu Hồng ngẩng đầu nói:
- Nếu là như vậy, dựa theo điều tra bối cảnh của người hiềm nghi phạm tội, tôi đoán có liên quan đến việc buôn bán nội tạng. Nếu xác định được tăm tích của trái tim, tôi sẽ liên hệ với các người đầu tiên.