Hai ngón tay thon dài và mảnh khảnh của Quý Như Trác đặt nhẹ lên bả vai của cô, cả hai cùng nhau bước đến phòng tiếp khách của Tàng Nguyệt, giọng nói trầm ấm, êm dịu của anh ấy bật ra khỏi làn môi: “Việc gì mà phải vội vàng như thế, uống một tách trà với tớ đã nhé.”

Thấy anh ấy làm ra vẻ thừa nước đục thả câu, trái lại Khương Nùng không hề nôn nóng cũng muốn biết tiếp theo sẽ thế nào.

Hai người đi qua cầu thang gỗ hình xoắn ốc và ngoằn ngoèo nối thẳng lên phòng trà nhỏ riêng tư trên tầng hai. Khung cảnh ở nơi đây hoàn toàn tĩnh lặng, chiếc lư hương bên cạnh chiếc bàn đã được châm lên, vừa bước vào trong đã ngửi được mùi đàn hương quý hiếm thoang thoảng ở trong không khí.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Quý Như Trác lấy ra một bộ dụng cụ pha trà bằng gốm sứ trông khá thanh lịch rồi bắt đầu pha trà cho cô, sau đó anh ấy mỉm cười nhìn Khương Nùng ở phía đối diện. Có lẽ từ nhỏ đã bị thước cây răn dạy thành thói nên hiếm khi thấy cô ngồi tùy ý, đường cong từ bờ vai mềm mại đến tận eo thẳng tắp như gốm sứ mỏng trắng tinh thuần khiết.

Một lát sau, anh ấy mới thong thả mở lời hỏi: “Cậu hiểu về con người Khang Nham Sóc được bao nhiêu?”

“Giám đốc sao?” Khương Nùng nhìn Quý Như Trác ngồi trước mặt bằng đôi mắt trong vắt tĩnh lặng, cô suy nghĩ rồi nói: “Tớ chỉ nghe nói ông ấy sống vô cùng tiết kiệm. Về đời tư, ông ấy mê nhất là lăn lộn trong giới đấu giá đồ cổ, có trình độ khá cao trong lĩnh vực thưởng thức và giám định thư pháp và tranh vẽ, ngoài ra ông ấy còn là đại sư nổi tiếng về tranh sơn thủy…”

“Tớ còn nghe nói gần đây Khang Nham Sóc cảm thấy hứng thú với một bức tranh thiếu nữ nữa kìa.”

Quý Như Trác ung dung thưởng thức tách trà đã pha xong một lúc rồi mới nhẹ nhàng đặt trước mặt cô, lại nói tiếp nửa câu sau một cách vô cùng tự nhiên: “Có điều bức tranh đó đã bị người khác cướp mất trong hội đấu giá rồi.”

Suy cho cùng thì cả hai đã quen biết nhau nhiều năm như vậy, thế nên Khương Nùng gần như hiểu được ẩn ý trong từng lời nói của anh ấy, cô chạm đầu ngón tay mát lạnh vào tách trà rồi cất tiếng hỏi: “Cậu nói người có thể giúp tớ chính là người đã giành mua bức tranh thiếu nữ đó à?”

Quý Như Trác mỉm cười mà không nói gì, chỉ thưởng thức trà, một chút nước trà óng ánh vương trên bờ môi hơi nhếch lên của anh ấy.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Khương Nùng rủ đôi hàng mi cong vút, trong đôi mắt phản chiếu màu xanh nhạt của tách trà, thầm nghĩ dùng tranh thiếu nữ để dụ Khương Nham Sóc ra mặt đúng là một cách dùng thủ đoạn để giải quyết vấn đề, có điều không biết chủ nhân của bức tranh kia có chịu cho cô mượn vài ngày hay không.

Cô biết hễ là chuyện mà Quý Như Trác đã đề cập tới thì chắc hẳn sẽ còn có phần sau, vì vậy bèn hỏi thêm: “... Ai là người đã mua bức tranh đó thế?”

Dưới ánh mắt tò mò của cô, Quý Như Trác nhúng ngón tay vào nước, sau đó viết một chữ ngay ngắn và rõ nét xuống mép bàn…

Đó là chữ “Phó”.

Khương Nùng rùng mình, cho đến khi vệt nước dần khô lại thì cô mới khẽ nghiêng gương mặt tuyệt đẹp lên nhìn Quý Như Trác, đôi mắt như được ngâm trong nước trà pha lẫn chút cảm xúc phức tạp một cách lạ lùng: “Giá mà cậu nói tin này cho tớ biết sớm hơn nửa tháng thì chuyện vẫn còn có thể cứu vãn được.”

“Tại sao cậu lại nói như thế?”

Khương Nùng nhẹ nhàng lắc đầu, nhớ đến Phó Thanh Hoài đã từng nói anh không thích ép buộc vào lúc anh rời đi đêm hôm đó, dần dần sau này dường như anh không còn còn cảm thấy hứng thú với giọng nói của cô, không còn xuất hiện ở căn biệt thự bên cạnh nữa.

Có một số việc cô không biết nên tường tận giải thích với Quý Như Trác như thế nào, nụ cười trên môi cô rất nhạt, chỉ bảo: “E rằng rất khó mượn được bức tranh thiếu nữ này rồi.”

“Nùng Nùng, cậu không mượn thì sao biết Phó Thanh Hoài không muốn cho cậu mượn?”

Quý Như Trác không hỏi cô nguyên nhân tại sao, lúc thốt câu này, Khương Nùng nhìn anh ấy không chớp mắt. Từ sự xuất hiện bất ngờ của Phó Thanh Hoài, người không có tên trong danh sách khách mời của buổi đấu giá tại Tàng Nguyệt lần trước đến việc tạm trú trong biệt thự… Giờ lại đến tranh thiếu nữ.

Cô cảm giác dường như có vô số sợi dây tơ hồng vô hình dẫn dắt cô bước vào thế giới của Phó Thanh Hoài, duyên phận trùng hợp đến mức không dám tin.

Không phải Khương Nùng không có chút nghi ngờ nào, có điều trong lòng cô Quý Như Trác là người ngay thẳng và thanh cao tựa như trúc xanh trong cái đầu xuân ở giữa khe núi, tuy bề ngoài xinh đẹp nho nhã nhưng thật ra cốt cách bên trong lại vô cùng cao ngạo.

Vì vậy dù cho cô không tin bất kỳ ai trên đời này nhưng cô vẫn sẽ tin chỉ riêng mình Quý Như Trác sẽ không vì vàng đỏ nhọ lòng son mà làm ra những chuyện khiến cô phải tổn thương.

“Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?”

Tuy bị con ngươi trong vắt của cô nhìn chằm chằm song Quý Như Trác chỉ khẽ xoay mặt đi, thần thái lạnh nhạt như không vướng bụi trần giữa hàng mày không chút thay đổi, có điều anh ấy vẫn lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh hơi lâu này.

Khương Nùng khẽ cười một tiếng với anh ấy, ung dung chuyển chủ đề: “Có phải cậu lại hút thuốc đúng không?”

Quý Như Trác nghi ngờ cô không có bằng chứng, bèn bình tĩnh hỏi lại: “Làm sao cậu biết?”

“Căn phòng này…” Hàng mi cong vút của Khương Nùng lướt nhìn xung quanh như sóng nước, chất giọng trong trẻo cất lên một cách có lý đến mức khiến cho người ta không thể nào chối cãi được: “Mùi đàn hương nồng quá, có lẽ trước khi tớ lên lầu, cậu đã cố tình đốt lư hương để át đi mùi khói thuốc.”

Khứu giác của cô nhạy hơn người thường rất nhiều, Quý Như Trác đã từng được mở mang tầm mắt.

Khương Nùng không dịu dàng dạy dỗ anh ấy, mà chỉ tốt bụng nhắc nhở: “Mấy năm trước cậu nghiện thuốc lá nặng, nếu không bỏ thì sớm muộn gì cũng làm hại tới sức khỏe của mình.”

“Tớ bỏ rồi mà.”

Quý Như Trác chỉ trả lời qua loa một câu rồi không nhắc lại nữa, ngón tay nhẹ nhàng vòng quanh chén trà trắng ngọc, sau đó bèn hỏi một câu như không hỏi: “Sao nào?”

Khương Nùng nghĩ phải đi mượn bức tranh thiếu nữ trong tay Phó Thanh Hoài, hiếm khi mới bày ra biểu cảm buồn bực, môi bật ra mấy chữ: “Chẳng ra sao cả.”

Quý Như Trác chậm rãi nở nụ cười: “Tớ đang hỏi trà thế nào mà.”

“...”

“Trà này có một cái tên cực kì tao nhã, gọi là Trì Xuân Thủy.”

Khương Nùng cúi đầu nhìn tách trà nhỏ trong tay, lá trà xanh nhạt ngậm đủ nước trong, từ từ nở rộ bên trong chiếc tách bằng sứ trắng như tuyết, tựa như đóa hoa sống động trên mặt hồ xanh biếc, vô cùng đẹp mắt.

Sắc trời dần dần tối lại, ánh chiều tà màu cam cam từ từ chìm xuống mặt đất bên ngoài ô cửa kính trong suốt.

Khương Nùng đứng dậy chuẩn bị rời đi, khi bước ra cánh cửa biệt thự cổ kính của Tàng Nguyệt, không biết Quý Như Trác lấy một chiếc ô giấy dầu màu xanh từ đâu đưa cho cô, bảo là để cô tránh cơn mưa hoa quế bên ngoài.

Cô cầm chiếc ô dạo bước trong bóng tối, đi đến trước một đài phát thanh cao tầng được thiết kế theo lối tối giản.

Cô không tiến vào trong, bóng người màu xanh sẫm như thể đã hoàn toàn hòa vào bóng đêm. Khương Nùng chỉ ngẩng đầu trông ô cửa sổ của phòng thu, mỗi một mét vuông nơi đây được coi như là chiến trường của những người dẫn chương trình.

Khương Nùng lẳng lặng nhìn chăm chú giây lát, tình cờ ánh trăng trên bầu trời đêm cao xa vời vợi phản chiếu lên mặt kính hình vuông, xuyên qua tờ giấy dù cực mỏng rồi chiếu lên lông mi cong dày và dài của cô.

Ánh sáng của mặt trăng soi rọi.

Cả tâm trí của Khương Nùng đang chìm đắm vào ánh trăng ấy, thế rồi cô ngẩng đầu nhìn về nơi cao tít trên kia, thầm nghĩ viển vông về điệu bộ thần bí, khiêm tốn xưa giờ của Phó Thanh Hoài.

Anh rất giống như ánh trăng đang nhìn chăm chú xuống sinh linh ở nhân gian đêm nay, còn cô cũng chỉ là một người bình thường trong muôn ngàn sinh linh mà thôi. 

Tiếng chuông điện thoại bất ngờ vang lên, báo có tin nhắn mới.

Khương Nùng cụp mắt xem, là Quý Như Trác gửi địa chỉ mới của khu biệt thự cao cấp trên đỉnh núi.

Trong phòng tắm rộng rãi xa hoa và rực rỡ ánh đèn, người đàn ông đứng trước chiếc gương đầy hơi nước, một giọt nước nóng hổi lăn dài trên sườn mặt điển trai như sương tuyết của anh, nhanh chóng lướt qua đường nét được chạm khắc tỉ mỉ, sau đó trượt xuống vòm ngực trần trụi với những cơ bắp rõ ràng.

Dù nhìn từ góc độ nào đi chăng nữa, Phó Thanh Hoài đều giống một pho tượng điêu khắc bằng ngọc cao cấp, vừa đẹp đẽ, cao quý lại còn hoàn mỹ không giống người trần.

Ngoài vết sẹo cũ màu trắng nhạt bên vai trái, tô điểm trên làn da trắng lạnh lẽo như bị thứ gì đó rạch qua, trông bắt mắt vô cùng.

Năm phút sau.

Anh tùy tiện khoác một chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen rồi bước ra khỏi phòng tắm. Ngoài cửa, Lương Triệt đứng chờ đã lâu lập tức bước lên, bưng một ly rượu thủy tinh với nồng độ cực mạnh cho anh, sau đó nói một cách cẩn thận: “Tổng giám đốc Phó, chín giờ còn một cuộc họp online.”

Bàn tay thon dài và tinh xảo của Phó Thanh Hoài cầm ly rượu lên, ánh sáng khúc xạ làm nổi bật lên vẻ xa cách và lạnh lùng giữa hai hàng lông mày của anh.

Anh hờ hững nhấp một ngụm, sau đó đột ngột liếc mắt sang bên cạnh.

Trái tim nhỏ bé của Lương Triệt đập vang bịch bịch: “Là rượu không đủ mạnh sao ạ?”

Những ai theo Phó Thanh Hoài lâu năm đều biết, mỗi khi đến ngày mưa dầm, nhất là vào mùa thu, cánh tay trái của anh sẽ đau nhức khó chịu, chính xác không thua gì dự báo thời tiết trên TV.

Cộng thêm căn bệnh mất ngủ trầm trọng, hầu như đêm nào đích thân Lương Triệt cũng phải chuẩn bị một ly rượu cực mạnh cho anh.

Bàn tay thon dài của Phó Thanh Hoài đặt ly rượu vào chiếc khay màu bạc mà Lương Triệt đang cầm trên tay, chất giọng lạnh lùng vang lên vô cùng hờ hững: “Đổi một ly rượu mạnh khác đi.”

Anh dùng sức mạnh đến mức khiến trái tim trong lòng ngực Lương Triệt chùng xuống theo: “Vâng.”

Anh ta bưng rượu bước từng bước xuống lầu.

Lương Triệt thấy Yên Hàng vắt chéo đôi chân dài, lười biếng ngồi chơi game trên chiếc sofa bằng nhung đắt đỏ.

Anh ta nghĩ đến việc lần trước Yên Hàng tự ý đòi “đổi quà” khiến mình suýt nữa đã bị đuổi việc bèn vô cùng tức giận, lập tức muốn qua đó đạp cho Yên Hàng một cước.

Yên Hàng nâng mắt lên, mỉm cười thờ ơ bước sang: “Nếu anh dám đá ông đây… Chắc chắn tôi sẽ khiến anh táng gia bại sản.” 

Lương Triệt miễn cưỡng dừng chân: “…”

“Thật ra chuyện lần trước là sự cố ngoài ý muốn, chẳng phải tôi cũng chịu phạt cùng à, toàn bộ thẻ tín dụng đều bị đóng băng hết đấy.” Dưới cái nhìn đăm đăm không mấy thiện cảm của Lương Triệt, gương mặt trắng nõn vô cùng xinh xắn của Yên Hàng rất chi là vô tội. Ai mà ngờ Phó Thanh Hoài và cô nàng xinh đẹp kia lại kết thúc chóng vánh như vậy.

Cho nên mới nói phải nhìn sắc mặt ông chủ làm việc là môn văn học vô cùng ảo diệu.

Đang lúc Yên Hàng định ngỏ lời giảng hòa một cách chân thành với Lương Triệt, tiếng chuông cửa của căn biệt thự trên đỉnh núi bất ngờ vang lên.

Lương Triệt đi ra ngoài với nét mặt không thay đổi, anh ta còn phải đổi rượu cho tổng giám đốc Phó nữa.

“...” Yên Hàng thấy thế chỉ đành chấp nhận số phận đứng dậy khỏi sofa, sau đó lười biếng bước qua.

Bỗng nhiên, cửa được mở ra.

Hai người đối diện với nhau, Yên Hàng đứng ngây đơ như bị chôn chân tại chỗ.

Nương theo ánh đèn ốp tường bên ngoài biệt thự, anh ta thấy rõ cô gái ấy mặc một chiếc váy dài màu xanh sẫm xách theo nguyên liệu nấu ăn tươi ngon đang đứng bên ngoài. Trông cô rất đẹp, không phải kiểu đẹp phấn son tầm thường mà là loại vẻ đẹp mang hơi hướng cổ điển quá đỗi hiếm gặp.

Tuy không lóa mắt nhưng cũng khiến người ta khó mà quên nổi.

Đặc biệt nhất là chất giọng của cô cực kỳ trong trẻo, dịu dàng và dễ nghe y hệt âm thanh thần tiên quanh quẩn bên tai: “Cho tôi hỏi Phó Thanh Hoài có ở đây không?”

Cho dù Yên Hàng sững sờ trước vẻ đẹp này đến nỗi không thể dời mắt thế nhưng căn biệt thự xa hoa trên đỉnh núi này của Phó Thanh Hoài chưa từng có luật lệ đón khách nữ bao giờ, vì vậy anh ta bèn đóng sầm cửa lại.

Đến cả giọng nói của anh ta cũng lười nốt: “À, ở đây không có người này.”

“Anh lại nhốt ai ngoài cửa vậy?”

Chẳng biết Lương Triệt xuất hiện từ lúc nào, anh ta bèn hỏi một câu.

Yên Hàng xoay người, sờ chiếc nhẫn theo thói quen, vừa nhớ lại diện mạo gây ấn tượng khó phai khi nãy vừa nói: “Một cô gái siêu đẹp, trông cứ như hoa sơn trà ấy, khá quen mắt, hình như tôi đã từng bắt gặp ở nơi nào đó rồi thì phải.”

Ngón tay anh ta thoáng ngừng lại, sau đó mặt đối mặt với Lương Triệt.

“... Con mịa nó!”

May thay Khương Nùng vẫn đứng ở cửa biệt thự và chưa rời đi, lần này đến lượt Lương Triệt mặt mày hớn hở đi ra, thái độ phải nói là cực kì thân thiện.

“Cô Khương à, đã lâu không gặp nhỉ.”

Khương Nùng mỉm cười với anh ta, cô còn xách túi nguyên liệu nấu ăn tươi ngon vừa mua bên người.

Lương Triệt nhìn cô với vẻ khá tò mò: “Cô lên đây bằng cách nào vậy?”

Nơi này không được như khu biệt thự tạm trú xa hoa của Khương Nùng ở trung tâm thành phố, nếu muốn đến đây, ngoài hệ thống giao thông không mấy thuận tiện ra thì còn nhân viên bảo an tuần tra suốt đêm hai mươi bốn trên hai mươi bốn nữa.

Vì vậy Lương Triệt mới hỏi câu này, còn Khương Nùng không quanh co lòng vòng làm chi mà trả lời thành thật: “Lúc tôi đến đây, thấy chú gác cổng đang xem bản tin phát lại nên tôi đứng ngoài cửa sổ chờ ông ấy xem xong, sau đó ông ấy gặp tôi… Bảo tôi ký tên cho ông ấy xong rồi cứ vậy cho tôi qua thôi.”

Lương Triệt: “…”

Anh ta cung kính mời cô vào trong, khóe mắt nhìn thấy món đồ cô xách theo bèn hỏi: “Cô Khương, cô đến nấu ăn cho tổng giám đốc Phó sao?”

Con ngươi nhạt màu của Khương Nùng lóe lên vẻ mất tự nhiên. Suy cho cùng cô có chuyện cần nhờ người ta giúp đỡ, lần đầu tiên chủ động đến tìm Phó Thanh Hoài, dù ngoài mặt bình tĩnh nhưng cuối cùng đáy lòng vẫn không khỏi chột dạ: “Ừm, được không?”

“Tổng giám đốc Phó đang họp, chi bằng cô lên lầu hỏi anh ấy thử xem?”

Lương Triệt không dám tự ý quyết định.

Trong màn đêm yên tĩnh và trầm lắng, cửa phòng sách trên lầu hai khép hờ, Khương Nùng nhẹ nhàng bước chân trên tấm thảm có hoa văn tối màu đắt đỏ và tiến vào trong. Thứ ập vào tầm mắt đầu tiên chính là ngọn đèn vàng mờ ảo lộng lẫy, lẳng lặng hắt lên dãy giá sách xa xỉ được khảm vào tường.

Đưa mắt từ trên xuống trông theo ánh sáng màu vàng mờ ảo, cuối cùng cũng thấy Phó Thanh Hoài ngồi trên sofa hình chữ nhật làm bằng da thật, trên người chỉ khoác mỗi một chiếc áo ngủ bằng lụa màu đen vô cùng mỏng, đường cong cơ bắp bắt mắt ở vòm ngực anh như ẩn như hiện, cộng thêm vầng sáng của ánh đèn khiến khí chất cao quý, đẹp đẽ và cấm dục từ sâu trong xương tủy dần dần được toát ra ngoài.

Khương Nùng bất ngờ dừng lại, lúc lấy lại tinh thần thì đã không còn kịp nữa.

Có lẽ Phó Thanh Hoài nghe thấy tiếng bước chân vô cùng nhẹ của phụ nữ, vì vậy hết sức lạnh nhạt thoáng nhìn sang.

Lúc Khương Nùng nhận ra ánh mắt tĩnh lặng của anh đang nhìn mình chằm chằm, cô khá bối rối, khẽ cuộn đầu ngón tay run rẩy bên người lại.

“Tổng giám đốc Phó.”

Cô định nói ra lời mở đầu ấp ủ giữa môi răng từ lâu tuy nhiên toàn bộ sự chú ý của cô lập tức bị động tác của anh hấp dẫn.

Khương Nùng thấy Phó Thanh Hoài ung dung cầm lấy bút chu sa lên, chấm chút mực nước màu vàng nhạt, sau đó phác họa một vòng hoa văn tượng trưng cho sự từ bi của Phật trên làn da trắng lạnh bên tay trái. Khi mực khô dần, nó tựa như cắm rễ tiến vào tận trong xương cốt lạnh lẽo.

Hệt như tình cảnh mà cô đã thấy ở Tàng Nguyệt lúc trước.

Ánh mắt Khương Nùng bị mê hoặc một cách dễ dàng, cho đến khi Phó Thanh Hoài nâng chiếc cằm với đường nét sắc sảo lên, chất giọng hơi trầm khàn tựa như mang theo một loại ma chú đặc biệt vậy: “Khương Nùng, đến đây.”

Cô vô thức đi đến gần sofa, chưa kịp dừng bước thì cổ tay nhỏ bé trắng nõn bất ngờ bị nắm lấy.

Ngón tay thon dài của anh lạnh vô ngần, nhiệt độ giống hệt ngọc thạch dán trên làn da của cô, khiến cần cổ trơn bóng trắng như tuyết dần ửng hồng. Cô kinh ngạc giây lát mới nghiêng gương mặt ngơ ngác nhìn anh.

Phó Thanh Hoài nói một cách từ tốn: “Cảm thấy hứng thú à?”

Khoảng cách này gần quá rồi.

Khương Nùng khẽ mím môi, gần như không dám thở mạnh, toàn thân đều run rẩy, tư thế ngồi quỳ vẫn không thay đổi, chiếc váy xanh sẫm trên người bung xõa xuống tấm thảm như một dải màu rực rỡ trong đêm khuya dày đặc.  

Không chỉ chiếc bóng của hai người quấn quýt lấy nhau mà cả hơi thở cũng thế.

“Là vì chuyện gì khiến cô Khương chủ động đến tìm tôi thế?”

Đêm nay Phó Thanh Hoài vô cùng nguy hiểm, nếu giao dịch với anh, chỉ sợ cô sẽ bị gặm đến mức cả xương cốt đều không còn.

Suy nghĩ lung tung của Khương Nùng bị kéo về, hàng mi cong vút bị hơi nóng của nhang thơm làm ẩm ướt. Cô chớp mắt hồi lâu mới tìm về được giọng nói của chính mình:

“Tôi đổi ý rồi… Tôi đến tìm tổng giám đốc Phó là vì muốn bánh ít trao đi, bánh quy trao lại.”

“Dùng giọng nói oanh vàng của cô ấy à?”

Phó Thanh Hoài thoáng nhìn lướt qua cô, đôi mắt vốn lạnh lùng bất ngờ trở nên sâu hun hút. Anh dừng lại giây lát, bàn tay đầy hoa văn đại diện do sự từ bi của Phật cầm bút chu sa lên rồi nhẹ nhàng chấm một cái lên chiếc cổ như hòa tan với ánh trăng bên ngoài cửa sổ của cô.

Tựa như nghiên cứu một món bảo vật quý giá, phác họa dọc theo khung xương yếu ớt và nhỏ xinh bên dưới.

Ngay sau đó nó tiến vào trong cổ áo kín cổng cao tường, để lại một vết nước ẩm ướt nho nhỏ màu hồng phấn.


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play