Khi Khương Nùng trở lại đài phát thanh - truyền hình thì cơn mưa mùa thu vẫn chưa tạnh. Cô vừa ra khỏi thang máy thì đã nhìn thấy rất nhiều đồng nghiệp trực ban đang tập trung dưới ánh đèn lạnh lẽo ở hành lang, cũng chẳng biết họ đang rỉ tai nhau thì thầm và hóng hớt chuyện gì khiến cho màn đêm vốn dĩ vừa vắng vẻ vừa buồn tẻ bỗng trở nên sống động lạ thường.
Đôi giày cao gót dưới chân Khương Nùng phát ra âm thanh khe khẽ. Cô còn chưa kịp tới gần thì căn phòng trang điểm nằm ở mé bên trái phía trước chợt truyền đến một tiếng vang rung chuyển đất trời. Bầu không khí bị chấn động và lập tức yên lặng hơn đôi chút.
Có người nhanh chóng phản ứng lại, lên tiếng:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đó là giọng nói của vị lãnh đạo đã triệu tập tất cả người dẫn chương trình đấy. Chuyện này thật sự y chang đang đệ trình những cái tên đứng đầu bảng xếp hạng từ khắp ba cung sáu viện cho siêu sao Lộ chọn lựa ấy. Đây chẳng phải là đang giáng thẳng một cái bạt tai vào mặt hoa khôi Liễu của đài phát thanh – truyền hình trước mặt mọi người hay sao? Thảo nào cô ta không thể nuốt trôi được cục tức này.”
“Nhưng cũng không thể đập phá bàn trang điểm để trút giận chứ…”
Lời còn chưa dứt thì mọi người đã bất ngờ bắt gặp bóng dáng của Khương Nùng. Bọn họ tức thì chấm dứt câu chuyện.
Ít nhiều thì Khương Nùng cũng đã đoán được chuyện gì dựa vào phản ứng tế nhị của mọi người. Khuôn mặt tròn của cô lộ vẻ lạnh nhạt và đi tới cửa phòng trang điểm không chút do dự.
Bước vào cánh cửa kính trong suốt khép hờ, cô nhìn thấy trên sàn nhà là một đống hỗn độn, đồ dùng cá nhân vương vãi khắp nơi.
Còn kẻ đầu sỏ gây chuyện nào đó thì đang ngồi trên chiếc ghế xoay màu đen với vẻ uể oải. Ánh đèn trên đỉnh đầu hắt một loại ánh sáng màu trắng huyền ảo và rét lạnh lên khuôn mặt được trang điểm tinh xảo. Khí thế đó như thể có thể áp đảo tất cả mọi người.
Khương Nùng nhìn xuống và phát hiện chiếc lọ sứ tráng men màu trắng mà cô yêu thích nhất đã bị vỡ tan thành vô số mảnh vụn bên cạnh đôi giày cao gót đế đỏ của cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Xin lỗi nhé! Tôi đã bị trượt tay.”
Liễu Tư Du đã nhìn thấy người đến là Khương Nùng nhưng lại ra vẻ phớt lờ cô. Giọng nói lạnh lùng và xa cách của cô ta vang vọng trong không khí.
Nếu người khác nhìn thấy bàn trang điểm của mình bị đập phá một cách vô cớ thì e rằng sẽ làm ầm ĩ tới tận ông trời để đòi lấy một lời giải thích rồi.
Tuy nhiên biểu cảm của Khương Nùng vẫn thờ ơ như tuyết lạnh. Cô cúi xuống nhặt những tờ bản thảo tin tức rải rác trên mặt đất. Còn Liễu Tư Du thì lạnh lùng nhìn Khương Nùng để xem khi nào cô sẽ ngừng giả vờ mềm mỏng và điềm tĩnh.
Khương Nùng đặt tờ giấy viết bản thảo tin tức cực mỏng lên bàn. Cơn gió nổi lên như đang tát vào mặt Liễu Tư Du một cách dữ dội.
Sự tức giận vụt qua đáy mắt cô ta và chưa kịp phát tác thì bên tai đã nghe thấy giọng nói trong trẻo rõ ràng phát ra từ đôi môi của Khương Nùng: “Tránh ra. Đây là vị trí của tôi.”
Liễu Tư Du gần như nhanh chóng nắm bắt được cảm xúc của cô. Nhưng thế thì sao nào? Cô ta nở một nụ cười tươi đầy quyến rũ, châm biếm và khiêu khích, sau đó hỏi: “Không phải tôi chỉ mới đập vỡ vài thứ chẳng đáng giá bao nhiêu đối với phát thanh viên Khương à? Cùng lắm thì tôi bồi thường là được. Cô cần gì phải nổi nóng như vậy?”
Dáng vẻ cao sang và trịch thượng của Liễu Tư Du như đang ban thưởng cho Khương Nùng chứ không muốn thành thật nhận lỗi.
Bầu không khí lạnh gáy và giằng co trong phòng trang điểm im ắng một lúc lâu.
Khương Nùng không định tiếp lời đối phương. Hàng mi cong vút khẽ rũ xuống. Dáng vẻ yên lặng chờ đợi của cô trông thanh khiết và xinh đẹp đến mức khó tả thành lời.
Hình ảnh này khiến Liễu Tư Du chợt nhớ đến thời điểm trước khi Khương Nùng gia nhập vào đài phát thanh – truyền hình, hai người đã từng gặp nhau một lần.
Đó là chuyện của rất nhiều năm về trước.
Ban đầu, khi mới bước vào ngành phát thanh – truyền hình, Liễu Tư Du từng sắp sửa bị sa thải vì phát âm sai tên thương hiệu của nhà tài trợ khi dẫn chương trình.
Ba Liễu Tư Du đành phải đích thân đưa cô ta đến nhà lãnh đạo để nhận lỗi, đồng thời thương lượng để tìm cách bù đắp tổn thất khổng lồ của đài phát thanh – truyền hình lần này.
Vừa bước vào căn biệt thự có vườn cây kiểu Trung Quốc, Liễu Tư Du đã trông thấy ở phía xa xa có một cô gái đang đứng lặng lẽ trên ban công ngoài trời trên lầu. Dáng người nhỏ bé và mỏng manh của cô được ánh sáng dịu dàng của những tia nắng ban mai chiết xạ khiến cô trở nên trong trẻo và thuần khiết như ngọc.
Không hiểu sao cô lại khiến người ta liên tưởng đến đóa hoa sơn trà trong trắng và tinh khôi đang nở rộ trong sân còn vương tuyết đọng giữa mùa đông lạnh giá. Trông cô như nhành mềm lá non có thể bị bẻ gãy vô cùng dễ dàng song lại toát ra một hương thơm kiêu hãnh và thoát tục, dẫu mong manh nhưng lại kiên cường.
...
Điều đáng tiếc là: Cho dù Khương Nùng có chất giọng oanh vàng ra sao và âm sắc tuyệt vời thế nào, chẳng phải cuối cùng cô vẫn bị vùi xuống vũng bùn hay sao!
Nghĩ vậy, đáy lòng Liễu Tư Du cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Cảm giác nhục nhã khi bị công chúng chán ghét vì giọng nói khó nghe của mình cũng tan biến hơn phân nửa. Cô ta tin chắc rằng từ đầu tới cuối, danh tiếng nổi trội của mình đều áp đảo được Khương Nùng nên cũng không có hứng thú với việc tiếp tục gây chuyện nữa.
Liễu Tư Du đứng dậy khỏi ghế một cách chậm rì. Lúc giẫm lên đôi giày cao gót đế đỏ định rời đi, cô ta cố ý dừng lại.
Liễu Tư Du nghiêng khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ và xinh đẹp của mình rồi nói một câu chế giễu bên tai Khương Nùng bằng cái giọng nhẹ tênh để người bên ngoài không thể nghe thấy: “Cô chỉ là một đứa con gái nuôi mà thôi.”
Kẻ gây rối đã rời đi nhưng đám đông hóng thị phi bên ngoài vẫn chưa muốn giải tán. Bọn họ thấy Khương Nùng đứng trong phòng trang điểm bừa bộn suốt một lúc rồi sau đó ngồi xuống trước bàn trang điểm. Tấm lưng nhỏ bé và yếu ớt của cô vẫn luôn thẳng tắp, đôi mắt hơi cụp xuống để đọc từng câu từng chữ trong bản thảo tin tức sẽ được phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm.
Cùng lúc đó, Lâm Tiếu Yến đột nhiên xuất hiện ở hành lang, mặc dù giọng điệu nhã nhặn nhưng lại ẩn chứa uy nghiêm không thể khinh thường: “Mọi người cứ tụ tập ở đây hết mà không cần làm việc sao?”
Phải biết rằng Lâm Tiếu Yến là người đã tổ chức hai chương trình vàng trong suốt mười năm liên tiếp và có địa vị không ai có thể vượt qua trong nhà đài từ trước đến nay. Vì vậy khi ông ấy vừa xuất hiện thì mọi người cũng không dám nán lại đây để xem kịch nữa. Tất cả đều giải tán.
“Khương Nùng.”
Tiếng gọi của Lâm Tiếu Yến khiến cô xoay người lại. Sườn mặt hết sức xinh đẹp của Khương Nùng trở nên thật mơ hồ và tái nhợt dưới ánh đèn lạnh lẽo, chỉ có đầu ngón tay đang cầm bản thảo tin tức lặng lẽ siết chặt nhưng lại bị lý trí kiềm nén lại.
“Thầy Lâm.”
“Lát nữa gọi người tới quét dọn phòng trang điểm của em đi. Chỉ còn nửa tiếng đồng hồ trước khi phát sóng trực tiếp, em tới chỗ của tôi trang điểm trước nhé.”
Rõ ràng Lâm Tiếu Yến cũng biết chuyện Liễu Tư Du gây rối ở đây nên trong lúc trò chuyện, ông ấy cũng chú ý đến biểu cảm của Khương Nùng.
Khương Nùng hơi bất ngờ. Cũng không có nguyên nhân gì khác ngoài việc phòng hóa trang của một thế hệ đi trước như Lâm Tiếu Yến là một truyền thuyết thần bí trong nhà đài. Ông ấy cũng chưa từng cho người ngoài mượn nó: “Thầy Lâm, em…”
“Còn nhớ câu đầu tiên mà tôi nói với em khi em gia nhập đài phát thanh – truyền hình là gì không?”
“Thầy từng nói.” Hình như đôi mắt tựa làn nước mùa thu của Khương Nùng cong lên, khuôn mặt hiện lên một tia quật cường rồi nhẹ giọng đáp:
“Là một phát thanh viên, cho dù xảy ra chuyện gì nghiêm trọng cũng đều phải nhớ rõ rằng: Hãy mỉm cười!”
...
Toàn bộ quá trình phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm đều diễn ra suôn sẻ và thuận lợi. Khương Nùng cũng không bị ảnh hưởng bởi trò hề này chút nào.
Ánh nắng chiếu vào từ bên ngoài cửa sổ thủy tinh và lặng lẽ hắt lên mái tóc đen nhánh và đẹp đẽ của Khương Nùng. Cô rời khỏi nhà đài và trở về căn biệt thự. Vừa mới ngủ thiếp đi trong vòng chưa đầy ba tiếng đồng hồ, khuôn mặt cô vẫn đang dán vào chiếc gối đầu trắng tinh như tuyết và hàng mi khép chặt khẽ run rẩy theo từng nhịp thở vụn vặt thì đột nhiên…
“Ting!”
Di động rung lên kịch liệt khiến cô vươn bàn tay trắng nõn ra mò mẫm theo bản năng.
Không ngờ cô lại vô tình ấn trúng nút kết nối trên màn hình.
Giọng nói oán hận và căm phẫn của Đông Chí truyền tới không ngừng nghỉ:
“A a a! Tôi tức muốn chết rồi đây này. Hoa khôi Liễu của đài phát thanh – truyền hình lại phát điên phát rồ gì thế? Cô ta bị người khác ghét bỏ vì chất giọng không hay thì lại tới tìm cô gây chuyện xúi quẩy… Có ma cũ nào bắt nạt ma mới như thế này không hả?”
“Thật đấy phát thanh viên Khương! Nếu như tuần này tôi không bị chuyển ca làm sang ban ngày, nếu như tối hôm qua tôi có mặt ở đó thì tôi nhất định sẽ cởi giày và táng mạnh vào mặt cô ta mấy cái!”
“Phát thanh viên Khương ơi?”
“Phát thanh viên Khương à? Cô có đang nghe… Không vậy?”
“Tôi đang nghe.” Giọng của Khương Nùng hơi khàn khàn. Cô lập tức bọc cơ thể trong tấm chăn trắng tinh như tuyết rồi chậm rãi ngồi dậy. Không đợi Đông Chí tiếp tục phỉ nhổ Liễu Tư Du, cô lại bảo: “Đông Chí! Anh giúp tôi một việc đi. Gửi tất cả tư liệu về sự nghiệp diễn xuất của Lộ Ương và thông tin liên lạc với người quản lý của cô ta vào hòm thư của tôi.”
“Cô cần chúng ngay bây giờ à?”
“Ừm.”
...
Khoảng năm hoặc sáu phút sau, Đông Chí nhờ một đồng nghiệp ở đài phát thanh – truyền hình cung cấp một tài liệu chi tiết và gửi nó cho cô ngay lập tức mà không trì hoãn nửa giây nào.
Lúc này, Khương Nùng đã thức dậy. Cô tùy ý khoác một chiếc áo ngủ bằng tơ lụa mỏng rồi ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, sau đó gõ nhẹ vào màn hình rồi trượt xuống. Ánh sáng khiến đầu ngón tay của Khương Nùng thêm trắng bệch, cuối cùng cô dừng lại ở bức ảnh trong tư liệu.
Đó là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần và nổi tiếng khắp cả nước, ngay bên cạnh có ghi tên rất rõ ràng ở phía dưới: “Lộ Ương”.
Khương Nùng vốn dĩ không có hứng thú làm người dẫn chương trình nữ đi phỏng vấn những người nổi tiếng. Chỉ có điều, tục ngữ lại có câu: Làm người thì đều có vài ba phần tính cách cố chấp. Cô đã dành nửa tuần ròng rã để tìm hiểu tất cả các tác phẩm điện ảnh và truyền hình mà Lộ Ương đã từng diễn xuất từ trước tới nay, kể cả một số vai diễn mà cô ta chỉ xuất hiện trong vài giây như để thêm chút gia vị.
Cuối cùng, Khương Nùng đã tự viết một bản thảo phỏng vấn cho chương trình lúc nửa đêm rồi gửi nó đến hộp thư người quản lý của Lộ Ương.
Đông Chí hiếm khi nhìn thấy cô như vậy nên cảm động tới mức suýt chút nữa đã bật khóc vì vui mừng: “Phát thanh viên Khương, cuối cùng cô cũng có tham vọng trong sự nghiệp rồi!”
“...”
“Tất cả là do Liễu Tư Du khinh người quá đáng. Có kẻ chống lưng thì tài giỏi lắm sao? Đợi đến khi cô nắm chắc cơ hội làm phát thanh viên phỏng vấn một siêu sao như Lộ Ương thì tôi xem thử khuôn mặt vị hoa khôi của nhà đài kia sẽ tức giận đến mức biến dạng ra sao, giận tiếp thì cô ta lại đập phá phòng trang điểm thêm lần nữa.”
Nếu đúng như vậy thì Liễu Tư Du sẽ thực sự trở thành một kẻ lòng dạ hẹp hòi trong mắt mọi người và bị chê cười vì chỉ biết chèn ép người mới.
Khương Nùng đi tới bình nước rót một cốc nước ấm. Ngón tay thon dài, nhỏ nhắn và sáng bóng như ngọc chỉ cầm lấy chiếc cốc chứ chưa nói tới việc có muốn uống hay không: “Mọi chuyện vẫn còn là ẩn số. Trước mắt cứ chờ xem đi.”
Đông Chí có một loại cảm giác tin tưởng từ tận xương tủy đối với Khương Nùng. Mặc dù trông cô như một nàng tiên không nhiễm bụi trần giữa chốn nhân gian nhưng chỉ cần Khương Nùng muốn làm điều gì đó thì chắc chắn cô có thể làm được mọi thứ...
Trong những ngày tiếp theo.
Không biết có phải bởi vì Lộ Ương vẫn chưa chọn được một chất giọng vừa ý trong số những người đứng đầu bảng xếp hạng này hay không mà Liễu Tư Du cũng không tiếp tục làm ầm ĩ nữa. Gần đây nhà đài cũng trở về trạng thái trời yên biển lặng.
Ngoài việc dẫn bản tin phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm với bầu trời đầy sao thì Khương Nùng không có cuộc sống riêng tư nào cả. Tất cả đơn giản như một tờ giấy trắng.
Cô vẫn sống trong căn biệt thự của Phó Thanh Hoài và đã quen với việc nhìn về hướng bên cạnh mỗi khi ra ngoài.
Nhưng mà cuối cùng Khương Nùng không bao giờ nhìn thấy bóng dáng của Phó Thanh Hoài nữa. Có lẽ hai lần trước đã tạo cho cô một ấn tượng vô cùng sai lầm về anh. Bây giờ cô mới thực sự nhận ra rằng… Người đàn ông này có hành tung rất bí ẩn đúng như những lời đồn đại bên ngoài. Anh hiếm khi xuất hiện trước mặt người khác.
*
Vào buổi chiều trong ánh nắng vàng rụm.
Điện thoại di động trên bồn rửa tay trong phòng tắm nhận được một tin nhắn mới. Nó nằm yên lặng trong hộp thư.
Một lúc lâu sau, nó được nắm giữ bởi bàn tay mềm mại và trắng trẻo của một người phụ nữ. Cô nhấp vào nó và nhìn thấy:
“Tuần sau hẹn gặp ở khách sạn nhé. Lộ Ương muốn gặp riêng cô.”
Đôi mi hơi ẩm ướt của Khương Nùng cụp xuống và lướt qua hàng chữ này, sau đó đặt điện thoại xuống. Mu bàn chân trắng như tuyết có những đường cong tinh xảo giẫm lên sàn nhà lạnh buốt rồi đi thẳng một mạch đến phòng quần áo. Cô lấy một chiếc váy dài bằng vải bông màu xanh đậm ra ngoài.
Khương Nùng không cần phải đi làm ở đài phát thanh – truyền hình vào cuối tuần nên cô đã bắt một chiếc taxi ven đường rồi đi tới câu lạc bộ đấu giá Tàng Nguyệt.
Tiết trời ở thành phố Lịch đã vào cuối thu, Khương Nùng nghĩ rằng hoa quế cũng sắp nở hoa nên không mang theo khăn tay khi ra ngoài nữa. Nào ngờ cô vừa bước xuống xe thì những bông hoa quế li ti màu vàng cam theo cơn gió thổi bay tới và rơi vào trong mắt cô.
Khương Nùng lùi về phía sau nửa bước theo bản năng, đuôi mắt cong cong khẽ run rẩy và dần dần xuất hiện màu son nhàn nhạt.
“Cậu to gan thật đấy. Nếu cơn hen suyễn phát tác… Thì còn làm tớ phải khốn khổ gọi xe cấp cứu.”
Một giọng nói đượm ý cười vô cùng ấm áp truyền đến từ cánh cửa của căn biệt thự cổ kính. Cô vừa khẽ ngước mắt lên đã nhìn thấy Quý Như Trác đang đứng trên bậc thềm bằng đá xanh. Những tia sáng xinh đẹp của ánh nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua nhành lá rồi phác họa khuôn mặt vốn nho nhã và tuấn tú của anh ấy, đồng thời cũng khiến cho bộ quần áo màu trắng có phong thái đặc biệt, giúp người ta quên đi những chuyện phàm tục.
Tuy nhiên, Khương Nùng đã miễn nhiễm với vẻ đẹp của Quý Như Trác từ lâu nên đôi môi khẽ mỉm cười và cất tiếng: “Cậu ấy à, từ trước đến nay luôn hù dọa người khác mà không bao giờ làm bản nháp. Đừng đùa giỡn với tớ như vậy nữa.”
Cô lập tức tránh né những cánh hoa quế đang rơi xuống. Khi bước chân rất khẽ khàng đến bên cạnh Quý Như Trác đủ gần thì cô lại hỏi:
“Cậu hẹn tớ đến đây rồi bảo là có lẽ có người có thể giúp tớ ấn định thời gian gặp mặt Khang Nham Sóc. Đó là ai vậy?”