Khương Nùng bước chân vào căn biệt thự nguy nga nhưng lạnh lẽo này, giày cao gót cũng dính chút mưa. Cô vừa tiến vào đã thấy những món đồ cổ được trưng bày khắp phòng khách rộng rãi, trông thì khiêm tốn nhưng cũng không kém phần xa hoa, ngay cả thảm trải sàn dưới chân cô cũng đẹp đẽ và sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi.
Sau một lúc nghĩ ngợi, cô cúi người tháo giày ra. Lúc bàn chân trắng trẻo, mềm mại giẫm trên thảm trải sàn, cô bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhỏ nhưng đủ để khiến bản thân bất giác ngẩng đầu lên, nhìn về phía nơi âm thanh phát ra từ phía cầu thang.
Phó Thanh Hoài đang đứng trên chiếc cầu thang xoắn ốc ở đằng xa nhìn cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khác với lần gặp mặt tại hội đấu giá Tàng Nguyệt lần trước, lần này anh ăn mặc hết sức đơn giản, không cài khuy măng sét trên chiếc áo sơ mi trắng tinh, kết hợp cùng với bức tranh treo tường cổ điển vẽ hoa văn Phật giáo bí ẩn sau lưng tạo thành một sự hài hòa đẹp đẽ khôn tả.
Bầu không khí có phần ngưng trệ.
Khương Nùng trông căng thẳng thấy rõ, ngay cả khóe mắt dưới hàng mi cong vút cũng khẽ run rẩy theo từng nhịp thở.
Lúc đối mặt với người đàn ông trong trầm tĩnh nhưng lại cực kỳ nguy hiểm này, cô hoàn toàn quên mất việc hỏi anh gọi cô vào đây có chuyện gì không, tkhẽ hé đôi môi hồng nhạt theo phản xạ:
"Chào anh, tôi là hàng xóm sống tạm ở biệt thự bên cạnh..."
Nói đến đây, ngón chân trắng trẻo tự ngọc trai của Khương Nùng vô thức co rúm lại.
Cô không nghĩ mình có thể tình cờ bắt gặp một vị quyền cao chức trọng sống kín tiếng trong mắt người ngoài như Phó Thanh Hoài, từ tận đáy lòng cô cũng ẩn chứa nỗi băn khoăn về điều này, mức độ quan trọng về sự tồn tại của cô cùng lắm chỉ là từng dẫn chương trình cho một phiên đấu giá đồ cổ mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ấn tượng ban đầu về cô trong mắt anh rơi rớt còn bao nhiêu phần?
Ánh mắt bình tĩnh không một gợn sóng của Phó Thanh Hoài từ đầu đến cuối đặt lên Khương Nùng, ánh sáng phát ra từ ngọn đèn chung ở chính giữa phòng khách phác họa gương mặt cô rõ mồn một, lướt qua hình dáng khuôn mặt tinh xảo.
Do bên ngoài trời đang mưa nên dáng vẻ của cô lúc này y hệt một đóa hoa sơn trà trắng vừa được vớt ra khỏi nước, mép cánh hoa mơn mởn hơi ướt át gợi nên một nét đẹp mong manh, dễ vỡ.
Ấy vậy mà giọng nói của người con gái xinh đẹp kia vẫn cực kỳ du dương.
Đây là ấn tượng đầu tiên mà Khương Nùng để lại trong lòng Phó Thanh Hoài.
Lúc bước xuống cầu thang xoắn ốc xa hoa, anh cất bước không nhanh cũng không chậm, giọng nói bật ra từ bờ môi mỏng ẩn hiện ẩn ý: "Hàng xóm ư?"
Tiếp đến, anh hỏi: "Tên cô là gì?"
Đôi mắt long lanh như hồ nước của cô thoáng gợn một tia dao động yếu ớt, giọng cô cũng quá đỗi êm ả: "Khương Nùng."
"Giọng nói nhỏ nhẹ như Ngô Nùng* à?"
*Giọng nhỏ nhẹ như người Ngô là thành ngữ miêu tả cách ăn nói duyên dáng, nhỏ nhẹ của người địa phương Ngô vùng Giang Tô.
"Nùng trong chữ 'Thủy' có thêm ba nét*."
*Nùng là 浓, “thủy” ba nét là 水 thêm ba nét 氵này.
"Hóa ra là... Nùng trong nùng đào diễm lý*." Giọng nói của Phó Thanh Hoài trầm lắng, thanh thanh và êm tai. Lúc thốt ra chữ cuối cùng, anh nói thật chậm rãi làm cho vành tai của Khương Nùng ửng đỏ một cách khả nghi với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được. Đây là lần đầu tiên cô thấy có người giải nghĩa tên của mình mà khiến người ta rung động con tim như thế.
*Nùng đào diễm lý: Một câu thành ngữ chỉ vẻ ngoài xinh đẹp và rạng rỡ.
Vào khoảnh khắc thất thần, Khương Nùng nhìn thấy Phó Thanh Hoài đứng cạnh bàn trà nhỏ cầm ấm pha trà đen như mực bằng đôi tay thon dài, tinh tế. Lần này mu bàn tay trắng trẻo, lành lạnh lộ ra dưới ống tay áo của anh trống trơn, không còn hoa văn Phật giáo màu vàng nhạt đó nữa nhưng vẫn thu hút ánh mắt của Khương Nùng, khiến cô kìm lòng không đặng nhìn ngắm nó.
Dường như Phó Thanh Hoài không quan tâm đến sự nhìn lén công khai của cô. Khi trong trạng thái tỉnh táo, trông anh vô cùng nhàn nhã, chầm chậm rót một tách trà nóng rồi đẩy tách trà đó tới: "Mời cô uống trà."
Thật ra Khương Nùng không muốn uống trà, chẳng qua là do anh rót cho mình nên cô cũng chìa bàn tay mảnh dẻ ra nhận lấy tách trà thôi.
Lúc chạm đến tách trà tinh xảo phảng phất hơi nóng, đầu ngón tay trắng như tuyết hơi gập lại của cô ửng đỏ vì nóng một cách dễ dàng. Mặc dù chưa uống nhưng ngoài mùi trà, Khương Nùng còn ngửi thấy hương rượu mạnh thoang thoảng trong không khí.
Vì Khương Nùng bị dị ứng mùi hoa quế nên khứu giác nhạy bén hơn người bình thường một chút.
Cô ngước mắt lên một lần nữa, nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang rót rượu vào cốc thủy tinh với tâm trạng khó giấu sự bất ngờ.
Không ngờ một người nom lạnh lùng, không thể hiện cảm xúc gì như anh lại uống rượu mạnh nhường này.
Lúc này, một tiếng động vọng lại từ cửa biệt thự.
Người vừa xuất hiện là thư ký trẻ cô từng có duyên gặp một lần lúc trước, anh ta cầm một hộp kẹo lê tuyết được gói ghém rất đẹp lại gần Phó Thanh Hoài, sau đó cung kính đưa Khương Nùng đang ngồi trên ghế sô pha.
"Cô Khương, đây là quà cảm ơn mà tổng giám đốc Phó đã chuẩn bị cho cô."
Quà cảm ơn sao?
Nghe thấy câu này, Khương Nùng hoang mang nhìn thư ký, anh ta thầm nháy mắt và nói ba chữ với cô bằng khẩu hình:
Bản hợp đồng.
Hồi ức chậm rãi hiện về trong tâm trí của Khương Nùng, cô nhìn về phía Phó Thanh Hoài đang biếng nhác tựa lưng vào ghế sô pha. Giờ phút này, anh đã uống cạn ly rượu mạnh, ngón tay thon gọn, lành lạnh như ngọc của anh chậm rãi đặt cốc thủy tinh về mép bàn trà.
Vào giây phút tiếng cạch nhỏ nghe êm tai vang lên, cuối cùng Phó Thanh Hoài cũng đi và vấn đề, từ tốn cất giọng nói trong trẻo, lạnh lùng quen thuộc: "Nghe nói cô Khương là phát thanh viên, kể chuyện chắc hay lắm nhỉ?"
Câu "nghe nói" của Phó Thanh Hoài được thốt lên một cách khiêm tốn và hàm súc.
Với địa vị gia chủ Phó Thị của anh, tìm hiểu thông tin về một người phụ nữ là một chuyện không khó.
Khương Nùng ngập ngừng đáp: "Chắc cũng được?"
"Cô Khương có rảnh không?"
"Sao cơ?"
"Cô Khương, tổng giám đốc Phó muốn mời cô kể chuyện mỗi ngày, thù lao thì... Cô đưa ra, hoặc tính theo giờ, tính theo chữ cũng được." Thư ký đứng yên bên cạnh đúng lúc lên tiếng, giải đáp mối nghi vấn trong lòng Khương Nùng.
Phó Thanh Hoài không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một cách chăm chú bằng ánh mắt bình tĩnh.
Khương Nùng suy nghĩ một lúc, cô cũng không ngốc, nhanh chóng liên tưởng đến chuyện thư ký đã ngắn gọn tiết lộ chuyện Phó Thanh Hoài thường xuyên mất ngủ ở hội đấu giá Tàng Nguyệt lần trước.
Cô hơi mím đôi môi đỏ thắm, trong thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Người có uy quyền như Phó Thanh Hoài cũng không thích làm người khác khó chịu, nói rõ: "Cô Khương cứ từ từ cân nhắc."
Bóng đêm dần trôi, ngoài cửa sổ mịt mù đầy sương chẳng biết lại tí tách đổ mưa từ lúc nào không hay, tách trà trong tay Khương Nùng cũng đã nguội, bấy giờ cô mới nhận ra trời đã sắp sáng, sẽ hơi bất lịch sự khi nán lại đây thêm nữa bèn trả tách trà về chỗ cũ, đứng dậy dịu dàng tạm biệt: "Tôi xin phép về trước..."
"Khương Nùng."
Người đàn ông thình lình gọi tên cô với giọng nói hờ hững, lạnh lùng khiến tim Khương Nùng hẫng một nhịp, cô dừng lại.
Phó Thanh Hoài chậm rãi đứng lên khỏi ghế sô pha, lúc thân hình cao ráo của anh dần đến gần cô, mùi nhang thơm cấm dục cũng len lỏi lên làn da trắng muốt hé lộ bên ngoài cổ áo của cô, lại chứa đựng sự nóng bỏng của rượu mạnh.
Đồng tử của Khương Nùng khẽ run nhưng cô không tránh ra, nhìn về phía hộp kẹo lê tuyết mà bàn tay đẹp đẽ, tinh tế của anh đang cầm.
Anh nhàn nhạt cất lời sau tai cô: "Cô quên mang theo cái này."
-
Cuối cùng hộp kẹo lê tuyết suýt chút nữa đã bị bỏ quên cũng được Khương Nùng nhận lấy, điều này làm cho thư ký đứng cạnh đang cố thu nhỏ sự tồn tại, rưng rưng nhìn toàn bộ mọi chuyện diễn ra cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không uổng công anh ta lặn lội đi mua.
Khi bóng lưng Phó Thanh Hoài khuất sau cầu thang, bầu không khí trong phòng khách và sang trọng trở về với sự yên ắng vốn có của nó.
Thư ký lấy điện thoại mở nhóm Wechat ra, quả nhiên thấy có người tag mình để hóng hớt:
"Tài xế bảo Lương Triệt đội mưa cả đêm lặn lội cả ba con đường ở phía bắc thành phố, mua một hộp kẹo lê tuyết chính hãng để tổng giám đốc Phó lấy lòng người đẹp hả?"
"Có chuyện này nữa cơ á? Cô nàng xinh đẹp ấy có thể biến thái giám Lương thành chân sai vặt luôn?"
"Nghe nói là nữ dẫn chương trình ở hội đấu giá Tàng Nguyệt, mọi người không biết cũng bình thường. Hồi đó Lương Triệt cũng đi theo tổng giám đốc Phó, nếu muốn biết toàn bộ sự việc thì phải hỏi cậu ta."
"..."
Thành viên trong nhóm Wechat này đều là những thư ký hàng đầu của Phó Thị, nhiều người lập tức tò mò tag Lương Triệt vào.
Tiếc rằng mãi mà họ vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Lương Triệt lướt xem tin nhắn trong nhóm xong thì mắt sắc nhìn thấy có người lại gọi mình là thái giám Lương, sau vài giây trầm tư mới tiết lộ vài chữ trong nhóm: "Tổng giám đốc Phó vất vả nhiều năm, cuối cùng cũng tìm được một người có giọng nói oanh vàng thánh thót, tiếc là đêm nay bị từ chối khéo rồi."
Vốn dĩ bầu không khí trong nhóm đã náo nhiệt, tin nhắn này vừa được gửi thì thoáng chống bùng nổ.
"Đệt! Chuyện gì thế này?"
Lương Triệt lại ranh mãnh cất điện thoại đi khiến cho đám thư ký có mặt trong nhóm đêm nay mất ngủ tập thể.
...
Có lẽ do ở nơi lạ lẫm nên Khương Nùng trằn trọc mãi không ngủ được, thậm chí còn mơ thấy cơn ác mộng về đêm mưa đã lâu không xuất hiện.
Trong đêm bão tố mười năm mới xuất hiện một lần này, toàn thân cô ướt sũng như chuột lội, bộ quần áo trắng tinh bẩn thỉu như vừa ngoi lên từ bùn lầy, run rẩy được đưa vào xe Phó Thanh Hoài cưu mang.
Gió sương, mưa tuyết ngoài cửa sổ dội vào một cách hung dữ như thể muốn trừng phạt hành động nổi loạn bỏ nhà ba mẹ nuôi ra đi của cô.
Khương Nùng liều mạng muốn thu mình trong thế giới này, nước mắt vương trên khóe mi rơi lã chã, cho đến khi có một giọng nói xua tan hết thảy bóng tối và hỏi cô:
"Cô muốn đi đâu?"
Như trời xui đất khiến, Khương Nùng vô thức ngước đôi mắt ngân ngấn lệ lên. Xung quanh rất tối, cô không biết thiếu niên trước mặt họ gì, tên gì nhưng vẫn vô thức tin tưởng cậu ấy, ngón tay trắng nõn muốn nắm chặt ân nhân cứu mạng của mình:
"Muốn được gặp bà ngoại..."
Dứt lời, một tia chớp kinh hoàng xé rách cả bầu trời.
Đầu ngón tay hơi lạnh của Khương Nùng chạm đến vết thương đẫm máu trên vai Phó Thanh Hoài, trở thành sắc màu rực rỡ, chói lóa cuối cùng trong cơn ác mộng vụn vỡ của cô suốt nhiều năm qua.
Ngày hôm sau.
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua khe rèm cửa được làm từ lụa trắng hắt một phần lên chiếc giường lớn trong căn phòng ngủ dành cho khách. Nó men theo dọc đầu ngón tay mang đầy ắp sự ấm áp, dịu nhẹ khiến Khương Nùng bừng tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, hàng mi cong vút khẽ run, cô chầm chậm mở mắt ra.
Thấy căn phòng xa lạ, cô ngơ ngác mất vài giây mới muộn màng nhận mình đã chuyển từ căn hộ đầy cây hoa quế đến đây ở tạm.
Khương Nùng bọc mình trong chiếc chăn nhăn nhúm ngồi dậy, mái tóc dài đen tuyền tựa gấm vóc xõa tung trên vai. Lúc quay sang, cô tình cờ nhìn thấy hộp kẹo lê tuyết trên tủ đầu giường.
Cô thẫn thờ rất lâu, không hề nhìn sang nơi khác để có thể thứ gì đó sẽ vương vấn trong cõi lòng riêng của mình, nhằm chứng minh người tặng hộp kẹo lê tuyết này thật sự tồn tại trong thế giới của cô.
~
Khương Nùng không ngủ bù, thay một chiếc đầm màu trắng dài đến mắt cá chân xuống nhà bếp hâm nóng một cốc sữa bò để uống, sau đó ngồi trên ghế sô pha.
Cô nhấp một ngụm sữa bò, sực nhớ ra một chuyện quan trọng bèn cầm điện thoại lên chủ động liên lạc với Quý Như Trác: "Tớ đã chuyển đến biệt thự rồi, mà này... Chủ nhân của nơi này là ai thế, tiền thuê nhà của tớ là bao nhiêu?"
Một lát sau, Quý Như Trác trả lời cô: "Cậu biết mà."
Khương Nùng cụp mắt nhìn chằm chằm vào những chữ này, một linh tính nào đó của số phận bỗng dưng nổi lên trong trái tim cô, đầu ngón tay cũng từ từ siết chặt điện thoại.
Ngay sau đó, Quý Như Trác viết rõ tên của chủ nhân biệt thự cho cô biết khiến cô trở tay không kịp: "Người đứng tên của căn biệt thự trong khu dành cho người giàu đó chỉ có một: Là Phó Thanh Hoài."