Sau khi Phó Thanh Hoài nói câu ấy, thoắt cái bầu không khí trong căn phòng bỗng im phăng phắc.

Số lượng đồ cổ trong câu lạc bộ đấu giá Tàng Nguyệt không phải chỉ có nhiêu đó thôi đâu, đọc nội dung hợp đồng cho người mua liệu có phù hợp với quy định không?

Từ nãy đến giờ Khương Nùng cụp hàng mi cong vút chăm chú nhìn vào hoa văn Phật giáo thần bí trên mu bàn tay đẹp đẽ của người đàn ông nãy giờ, nghe vậy, cô lấy lại tinh thần, nhìn lên gương mặt của anh theo phản xạ.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhưng lúc này cô đã thấy Phó Thanh Hoài lặng lẽ nhắm mắt, đèn chùm hoa lệ trên trần nhà chiếu rọi nét sắc bén vô cảm nơi khuôn mặt tuấn tú của anh, một vầng sáng rực rỡ tựa sương giá mỏng manh khẽ in trên đường nét gương mặt của Phó Thanh Hoài, khiến cho anh thêm trở nên trong trẻo và lạnh lẽo một cách lạ lùng.

Tia nghi hoặc thoáng qua trong mắt cô, thư ký đứng cạnh đã cung kính nhận lấy hợp đồng trúng đấu giá quyền sử dụng từ tay Phó Thanh Hoài.

Sau khi trả lại cho Khương Nùng, thư ký tự mình đẩy ghế qua làm cho nó cách rất gần với chiếc ghế đệm dài xa hoa đen như mực. Động tác của anh ta nhẹ nhàng tới mức không gây ra một tiếng động nào do chân ghế ma sát với thảm trải sàn mang hoa văn tối màu và dày cộp.

Cùng lúc đó, thư ký nói thật nhỏ tựa như thì thầm vào tai cô: "Mời ngồi, xin mời cô Khương đọc bản hợp đồng này."

Phải đọc thật à?

Khương Nùng cúi đầu nhìn mấy hàng chữ trên tờ hợp đồng mỏng tang rồi mới đi qua, chầm chậm ngồi xuống ghế.

Nề nếp nhà cô luôn bảo thủ và truyền thống, cho dù mặc sườn xám cũng may phần xẻ tà xuống thấp hơn, đương nhiên tư thế ngồi vừa ngay ngắn vừa có phép tắc nhưng có thể thấy rõ vẻ mặt hơi căng thẳng của cô, có lẽ do hai người ngồi bên nhau gần quá.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cũng lạ, bình thường làm người dẫn chương trình trong bản tin của đài, đối mặt với vô số khán giả đằng sau ống kính, cho dù có xảy ra chuyện long trời lở đất gì thì cô vẫn có thể đọc bản tin một cách bình tĩnh mà không chút hoang mang. Ấy vậy mà khi đọc nội dung của bản hợp đồng trước mặt, Khương Nùng như phát huy thất thường, chỉ đọc có vài ba phút ngắn ngủi mà hiếm khi nào giọng cô lại hơi run như thế.

Cuối cùng cũng đọc xong hàng chữ cuối cùng, bầu không khí trong phòng trở về với sự yên tĩnh vốn có.

Sau vài giây yên lặng, giọng nói lành lạnh hơi khàn của Phó Thanh Hoài một lần nữa vang lên bên tai cô: "Đọc tiếp đi."

Ba chữ ấy phảng phất kề sát bên tai cô, khẽ khàng lan truyền sự nóng bỏng dọc theo vành tai mềm mại của Khương Nùng khiến cho cô hơi tránh né theo phản xạ. Trong mấy giây ấy, cô kìm lòng không đặng mà nghĩ...

Sao anh cứ yêu cầu cô đọc cái này mãi vậy nhỉ?

Giờ phút này, Khương Nùng không biết liệu anh đã nhận ra mình chưa.

Nỗi lòng giấu kín không thể thốt thành lời khiến cho cô dù vô cùng khó hiểu nhưng chẳng hiểu sao vẫn không nỡ từ chối anh.

Thế là, cô khẽ hé môi đọc từ đầu đến cuối bản hợp đồng thêm một lần nữa.

Khi kim giờ trên đồng hồ cổ được đặt trên tủ bày hàng chỉ bảy giờ đúng, tia nắng ban mai vàng đượm xuyên qua ô cửa kính sạch sẽ và lặng lẽ phủ lên chiếc đuôi dài đẹp đến lạ thường của khổng tước trắng trong bức tranh sơn dầu, cứ như thể đắp lên cho nó một vầng sáng nhỏ li ti hư ảo.

Tiếp đó, Phó Thanh Hoài không còn lên tiếng nữa, Khương Nùng cũng không dừng lại.

Chất giọng vốn nhẹ nhàng, trong trẻo và êm tai bất tri bất giác pha lẫn sự yếu ớt và khàn khàn động lòng người, dù ít ỏi nhưng nó vẫn làm con tim người nghe sao mà xao xuyến.

Cho đến khi thư ký im lặng đứng cạnh nhìn cô, ra hiệu cô có thể dừng lại, Khương Nùng mới nhẹ nhàng mím đôi môi hồng nhạt, cuối cùng ánh mắt nhìn tờ hợp đồng ở dưới nãy giờ mới ngước lên, hàng mi khẽ run kéo dài tới đuôi mắt chậm rãi tạo ra một đường cong nhạt, phủ bóng tựa bức tranh thủy mặc.

Lúc đưa mắt nhìn sang, cô nhỏ giọng từ tốn đáp: "Được."

Thư ký sững sờ mất một lúc mới hoàn hồn khỏi vẻ đẹp mỹ miều của cô, lặng lẽ lịch sự mời cô ra ngoài.

Khương Nùng hiểu ý thư ký muốn nói, lúc đứng dậy khỏi ghế và bước đi trên thảm trải sàn cũng nhẹ nhàng hơn. Khi lại gần cửa phòng, cô dừng lại trong chốc lát, lướt đôi mắt long lanh ra đằng sau tấm bình phong bằng ngọc lưu ly kia.

Dường như nhận ra sự thắc mắc của Khương Nùng, thư ký chỉ nói một câu ngắn gọn, không cho biết gì thêm:

"Tổng giám đốc Phó thường xuyên mất ngủ..."

-

Sau khi giao lại bản hợp đồng trúng đấu giá quyền sử dụng gối uyên ương cho Tàng Nguyệt, Khương Nùng không nán lại thêm. Lúc một mình bước ra khỏi căn biệt thự cổ điển, cô ngước lên, bần thần nhìn những đóa hoa quế màu vàng nhạt vương vãi khắp mặt đất, sau đó từ từ lấy một chiếc khăn tay trắng tinh ra.

Gần mười giờ, cô trở lại căn hộ đang ở.

Khương Nùng đi ra khỏi phòng tắm trong chiếc áo choàng tắm màu trắng làm từ vải xa tanh. Vừa tắm xong nên giọt nước vẫn còn đọng lại trên mặt và cổ như đắp lên làn da cô sự óng ả, trong suốt của nước, mùi hương thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể âm thầm len lỏi khắp toàn bộ căn phòng.

Cô băng qua thảm trải sàn, trở lại mép giường rồi nằm xuống, vùi thân hình nhỏ nhắn trên giường, đuôi tóc đen nhánh rủ xuống.

Trằn trọc mất một lúc vẫn không sao ngủ được, bí mật mà thư ký đã tiết lộ còn hiện lên trong tâm trí cô.

Anh bj mất ngủ ư?

Khương Nùng nhớ lại, dường như cô chưa thấy anh tỉnh táo hoàn toàn bao giờ kể từ khi vào phòng nghỉ ngơi.

Dáng vẻ uể oải nhắm mắt ấy trông giống tới Tàng Nguyện tìm chỗ ngủ hơn, nào phải tới để mua gối uyên ương đâu.

Trầm tư hồi lâu, Khương Nùng ngóc đầu lên khỏi chiếc chăn trắng tinh khôi và mềm mại, với tay mò mẫm chiếc điện thoại đặt bên gối.

Màn hình được đầu ngón tay trắng trẻo bật sáng, cô khẽ mím môi, tìm ra thông tin liên lạc của Quý Như Trác rồi gửi một tin nhắn: [Như Trác này, giám đốc đài truyền hình Khang Nham Sóc có tên trong danh sách khách mời của Tàng Nguyệt đáng ra phải có mặt nhưng lại không tới, thay vào đó là một vị khách VIP không có trong danh sách, anh ta...]

Lý lịch và thân phận của anh ta là gì?

Soạn tin nhắn đến đây, Khương Nùng chợt dừng lại, hơi tần ngần không biết có nên hỏi hay không.

Bỗng nhiên, chuông điện thoại kịp thời vang lên.

Ánh sáng nhỏ li ti phủ lên hàng mi cong vút của cô. Thấy Quý Như Trác gọi điện cho mình, cô bắt máy không chút nghĩ ngợi.

"Suôn sẻ chứ?" Một giọng nam điềm đạm, bình thản truyền tới rõ mồn một.

"Suôn sẻ." Khương Nùng từ tốn trả lời: "Phiên đấu giá rất thuận lợi, tiếc là không gặp được giám đốc Khang."

"Có giọng nói thánh thót nổi tiếng của giới phát thanh viên chủ trì buổi đấu giá giúp tớ, đáng lẽ ra không có sai sót nào xảy ra mới phải..." Lời nịnh nọt của Quý Như Trác nghe không hề khiên cưỡng chút nào, anh ấy nhanh chóng giải thích với cô: "Khang Nham Sóc có việc đột xuất nên không tham dự buổi đấu giá lần này, lần sau tớ tìm cơ hội cho cậu lại nhé."

Do công việc phát sóng trực tiếp của của Khương Nùng bị điều xuống nửa đêm nên mới muốn gặp riêng Khang Nham Sóc.

May thay, cô là người bình lặng như nước, biết kiên nhẫn chờ đợi thời cơ đến.

Hai người nhỏ tiếng trò chuyện với nhau một lúc, Quý Như Trác ở đầu dây bên kia nhân tiện nhắc nhở cô chuyển nhà sớm.

Hễ cuối thu - thời điểm hoa quế nở rộ đến, toàn bộ khu chung cư nơi Khương Nùng đang sống sẽ nồng nặc mùi hoa quế. Nếu là người bình thường thì chẳng có gì to tát, khổ nỗi cô lại dị ứng với loại hoa này, nếu nặng còn lên cơn hen suyễn.

Nghe Quý Như Trác nhắc tới chuyện này, Khương Nùng lấy gối ôm ở bên cạnh sang rồi thất thần nhìn nhánh cây ngoài cửa sổ, chất giọng trầm ấm mà điềm tĩnh của anh ấy tiếp tục vang lên bên tai: "Tớ biết một nơi phù hợp cho ở nhờ. Nùng Nùng, hen suyễn không phải chuyện đùa đâu, cậu suy nghĩ cho kĩ vào."

"Tớ biết rồi." Khương Nùng sẽ cân nhắc chuyện chuyển nhà. Bầu không khí trong căn phòng ngủ trắng phau yên ắng trở lại.

Đến khi sực nhận ra Quý Như Trác ở đầu dây bên kia chuẩn bị cúp máy, một giọng nói thốt lên từ tận đáy lòng thôi thúc cô buột miệng gọi: "Chờ đã!"

"Sao thế?"

Khương Nùng khẽ cắn đôi môi hồng, ngập ngừng hai giây mới lên tiếng như muốn nghĩ cách tìm ra câu hỏi rõ ràng nhất: "Có một vị khách bí ẩn hết sức máu mặt đến dự buổi đấu giá lần này, cậu có biết người đã mua gối uyên ương là ai không?"

Quý Như Trác hiểu mối băn khoăn trong lòng cô, như nghĩ tới điều gì, anh ấy đáp với giọng ngập ý cười: "Phó Thanh Hoài hả, đây là tên của anh ta."

Ánh nắng ngoài cửa sổ bên cạnh xuyên qua rèm cửa trắng, Khương Nùng hơi cụp mắt xuống, thất thần lúc nào không hay, đầu ngón tay vân vê ga trải giường như đang lơ đãng, nằm trên chiếc giường trắng tinh khôi và mềm mại nhẹ nhàng bật khỏi môi ba chữ.

"Phó Thanh Hoài..."

Cô hé mở đôi môi, mùi hương thoang thoảng như thoáng qua, hòa lẫn vào không khí.

#

Lúc Khương Nùng ngủ bù dậy xong, sắc trời bên ngoài đã tối mịt.

Những khi đi làm, cô thường đến đài phát thanh - truyền hình trước nửa tiếng, tối nay cũng không ngoại lệ.

Khi đã tới đài, Khương Nùng vừa đi vào phòng trang điểm thì nhìn thấy Đông Chí cầm một chiếc hamburger thịt bò đắt đỏ ăn như hổ đói. Ngay giây trước còn nhai nhồm nhoàm, vừa thấy bóng dáng cô, anh ta tỏ ra rụt rè ngay.

"Phát, phát thanh viên Khương..."

"Uống nước đi kẻo nghẹn." Khương Nùng nhẹ nhàng nhắc nhở. Lúc cô vươn bàn tay trắng nõn, mảnh khảnh toan mở cửa kính, Đông Chí theo sau lưng cô nhanh nhẹn mở cửa giúp với nụ cười nịnh nọt.

"Mời phát thanh viên vào trong."

Khương Nùng liếc mắt nhìn Đông Chí và nói: "Đưa kịch bản tối nay cho tôi."

Sau đó, cô đi giày cao gót tới bàn trang điểm của mình rồi ngồi xuống.

Thợ trang điểm bên cạnh đã chuẩn bị sẵn sàng. Cô ấy làm việc tại đài đã khá lâu, đã gặp rất nhiều nhân vật công chúng nổi tiếng, gương mặt trông thì nhạt nhòa nhưng thực chất nét nào rõ nét đó như Khương Nùng là kiểu gương mặt dễ trang điểm nhất.

Trang điểm cho cô xong, thợ trang điểm không tỏ ra trầm trồ nữa mà bí ẩn lấy một bộ vest màu xanh lá cây cho cô: "Cái này tôi giữ cho cô đó, ai đòi cũng không cho, màu của bộ vest này chắc chắn sẽ tôn da cô lắm!"

Khương Nùng chưa bao giờ chọn quần áo mặc lúc lên hình nên không làm nổi bật được nhan sắc của cô.

Cô khẽ cười tít mắt, nói lời cảm ơn với thợ trang điểm.

Sau khi thay quần áo, cô ngước gương mặt tuyệt đẹp của mình lên nhìn đồng hồ báo thức trên tường, thấy còn mười lăm phút nữa buổi ghi hình tối nay mới bắt đầu thì hơi nhíu mày: "Sao Đông Chí vẫn chưa về..."

Dứt lời, vừa hay cô nhìn thấy anh ta chạy vào, chưa đứng vững đã thở hổn hển đưa kịch bản cho cô: "Cố ý! Nhất định là cố ý hãm hại phát thanh viên Khương mà! Sắp tới giờ phát sóng tới nơi rồi mà còn đổi kịch bản, cứ nhất quyết dí nó cho tôi!"

Đổi kịch bản?

Khương Nùng cụp mi đọc lướt kịch bản từ đầu đến cuối. Khác với sự bất bình của trợ lý, cô vẫn cất giọng cực kỳ nhẹ nhàng, thế nhưng một khi nói về chuyện liên quan tới công việc thì sẽ trở nên trong trẻo, lạnh lùng đến kỳ lạ.

"Nội dung ghi hình chẳng phải tin tức lớn gì, bên đạo diễn truyền hình có nói lý do đổi không?"

Đông Chí lắc đầu, trong đài toàn những kẻ địa vị cao thì bợ đỡ, thấp cổ bé họng thì giẫm đạp, mưu mô và ích kỉ hơn bất cứ ai. Chuyện này nhìn là biết cố ý làm khó Khương Nùng nhằm nịnh nọt hoa khôi Liễu có ô to chống cho trong đài.

Thấy Khương Nùng vẫn còn bình tĩnh từ từ lật kịch bản xa xem bằng bàn tay nhỏ bé, trắng muốt, Đông Chí ôm lồng ngực yếu ớt của bản thân, không kìm được lẩm bẩm: "May mà trong trường quay sẽ có máy nhắc thoại, nếu không thì buổi phát sóng trực tiếp xảy ra sự cố là cái chắc... Còn kinh khủng hơn cả đòi mạng nữa!"

Khương Nùng giơ một ngón tay lên, ra hiệu anh ta mau im lặng.

Tuy nhiên, cái miệng của Đông Chí cứ như đi chùa thắp hương khấn Phật linh thiêng vậy, nhắc Tào Tháo cái là Tào Tháo tới liền.

-

Trong buổi phát sóng trực tiếp vào lúc 0 giờ đêm nay, Khương Nùng ngồi ngay ngắn trên bục, nhân viên làm việc hạ giọng nhắc nhở, buổi phát sóng trực tiếp chính thức bắt đầu.

Cô sửa sang lại kịch bản, ngước mắt lên, bỗng ngây ra như phỗng...

Máy nhắc thoại đen sì!

Đối mặt với ống kính, ánh đèn lạnh lẽo từ bên cạnh rọi qua, chiếu rõ biểu cảm trên gương mặt xinh đẹp của Khương Nùng. Nó như bị ngâm trong thùng nước đá, thậm chí còn hơi tái nhợt.

Đây là lần đầu tiên cô gặp phải sự cố trong khi phát sóng trực tiếp thế này, đổi kịch bản sát giờ ghi hình và máy nhắc thoại bất ngờ không bật.

Tim hẫng mất một nhịp, Khương Nùng nhanh chóng thôi thúc mình tỉnh táo.

Buổi phát sóng trực tiếp sẽ bắt đầu trong một phút nữa.

Khương Nùng cụp mắt, đầu ngón tay hơi trắng bệch lật kịch bản ra thật nhanh, từng trang, từng trang một, vầng trán căng bóng lấm tấm mồ hôi từ lúc nào không hay.

Ba mươi giây.

Mười giây.

Đột nhiên, đạo diễn truyền hình trầm giọng nói qua tai nghe có mic: "Bắt đầu."

Trang cuối cùng!

Khi kịch bản lướt qua trong đầu rõ mồn một, Khương Nùng mới phát hiện đầu ngón tay của mình đã cứng đờ, cô thở phào nhẹ nhõm.

Vô tình ngẩng hàng mi cong dài lên, Khương Nùng thấy một người phụ nữ mặc đồ đỏ sặc sỡ, lòe loẹt đứng ở bên kia tấm kính của phòng ghi hình, lớp trang điểm sắc sảo làm tôn lên sự lạnh lùng nhưng gợi cảm của cô ta.

Gây sự chú ý ở bất kỳ nơi đâu, giờ phút này, cô ta đang nhếch mép, thấp thoáng hiện lên sự trào phúng.

Người trong đài có ai khó lòng lạ lẫm với gương mặt này.

Chính là Liễu Tư Du.

Khương Nùng đứng yên trong chốc lát rồi bắt đầu đọc tin tức trên kịch bản bằng chất giọng trong trẻo của mình mà không cần dùng đến kịch bản.

Hành động đọc mà không nhìn kịch bản của cô đã làm những người đứng hóng chuyện ở bên kia tấm kính hoảng sợ.

Sự im lặng chết chóc bao trùm bầu không khí nơi đây một lúc, có người ngạc nhiên tới mức rớt cằm: "Kịch bản mới viết mà, sao Khương Nùng có thể nhớ hết được?"

Cũng có người thầm hâm mộ: "Mấy tờ giấy đó... Là cái thá gì với người đã tốt nghiệp trường đại học truyền thông ngành phát thanh với thành tích xuất sắc nhất chứ? Trước đây cô ấy ở tổ phát thanh, quả không sai khi nói cô ấy chính là át chủ bài dẫn chương trình."

"..."

"Mặt đẹp như tiên, giọng thì thánh thót, cô ấy còn có thể trở về tổ phát thanh không?"

Chắc là không đâu nhỉ?

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi mà ai nấy viết hết suy nghĩ lên mặt.

Ai mà không biết Liễu Tư Du đã làm bà hoàng của đài mấy năm liền với tư cách được nhiều người theo dõi và ủng hộ nhất hiện tại? Dù người mới có tài năng thiên bẩm, xuất sắc đến đâu thì cũng hoàn toàn không có cơ hội được ghi hình, lần này cũng không ngoại lệ...

Đúng lúc đó, một người có thâm niên khá lâu trong ngành trả lời câu này, anh ta nhìn về phía Khương Nùng đang ngồi trên bục phát sóng như có điều suy nghĩ: "Trước đây trong đài truyền tai nhau một tin đồn rằng Khương Nùng là con gái của giám đốc đài truyền hình tiền nhiệm."

Nhưng không ai xác nhận điều đó, cộng thêm tác phong của Khương Nùng xưa giờ cũng không giống người được chống lưng nên dần dà không ai nhắc tới chuyện này nữa.

*

Sau khi buổi phát sóng trực tiếp này kết thúc, Khương Nùng đã thể hiện rõ năng lực dẫn chương trình mạnh mẽ của mình, lai lịch bí ẩn, kín tiếng cũng được lan truyền một cách phóng đại, gần như sắp trở thành một trong những nhân tố bí ẩn chưa có lời giải đáp trong đài.

Khương Nùng tỏ ra không nghe thấy với những lời đồn đại y như không hề hứng thú với chúng vậy.

Nếu như nói có một điều duy nhất mà cô quan tâm, đó là Khang Nham Sóc hiện đang vắng mặt trong đài truyền hình, gần đây được mời tham dự buổi triển lãm thư họa cấp quốc gia.

Đúng lúc phía Quý Như Trác đã tìm được nhà mới cho cô, sau khi cân nhắc kĩ lưỡng, Khương Nùng đồng ý ở nhờ.

Buổi tối cuối tuần có mưa nhỏ, đèn đường ấm áp rọi sáng cho hai bên căn biệt thự sang trọng. Cô cúi đầu nhìn chiếc váy dính chút mưa, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào biển số nhà trước mắt.

Thân hình nhỏ bé đứng ở đó một lúc vì cô không được cho số nhà rõ ràng.

Khương Nùng suýt chút nữa đã nghi ngờ mình đi nhầm chỗ. Mượn ánh trăng, cô vừa định vào trong thì khóe mắt với hàng mi cong chợt liếc thấy bóng hình người đàn ông đang đứng trên ban công tầng hai rộng rãi của biệt thự bên cạnh cách nhau một thân cây.

Hình ảnh ấy phản chiếu trong đôi mắt đen láy đang khẽ dao động của cô, cả thế giới trong khoảnh khắc ấy bỗng chốc chìm vào sự im lặng không tiếng động.

Cành lá không thể nào che giấu được cái bóng đen như mực trên áo sơ mi của Phó Thanh Hoài, ngón tay thon dài của anh hờ hững cầm ly rượu, ánh trăng phủ lên người anh một vầng sáng lạnh lùng mỏng manh, rượu mạnh trong ly hơi sóng sánh.

Phó Thanh Hoài cụp hàng mi như lông quạ nhìn xuống dưới một cách lười biếng, không chờ Khương Nùng lấy lại tinh thần, anh đã hé đôi môi mỏng:

"Lên đi."


 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play