Tặng đồ thì không thể ăn nói tử tế được sao?

Lương Kim Nhược oán thầm, lại đi lên tầng, lúc quay lại thì trong tay cô đã có một cái sơ mi trắng.

“Đây là của nam mà?” Tô Ninh Dung nghi hoặc.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Tớ từng mặc thì chính là của tớ.” Tay Lương Kim Nhược vung lên: “Bắt đầu từ hôm nay, đây chính là đồ ngủ của tớ.”

“...”

Tô Ninh Dung lại chớp mắt.

Cô ấy cảm thấy hình như nhận thức của mình có vấn đề rồi, hai người này không chỉ có quan hệ thanh mai trúc mã đơn giản thôi đâu.

Hình như còn có mối quan hệ sâu sắc khác!

Còn nữa, cứ thế cầm quần áo của Chu Sơ Hành đi, thực sự không sao à?

Tô Ninh Dung nhớ lại những ký ức liên quan tới Chu Sơ Hành của mình, thực sự không tìm thấy được việc bọn họ quấn lấy nhau từ khi nào.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Bây giờ cậu và Chu Sơ Hành có quan hệ gì vậy?” Cô ấy hỏi.

Lương Kim Nhược chống cằm: “Có quan hệ gì đâu.”

Cô và Chu Sơ Hành... thực sự là chuyện tình cờ, có thể qua một thời gian nữa, quan hệ sẽ thay đổi.

Ánh mắt Tô Ninh Dung cụp xuống một chút: “Tới bước nào rồi?”

Lương Kim Nhược quay đầu sang: “Sao cậu quan tâm thế?”

Tô Ninh Dung xòe tay: “Tớ không quan tâm cậu, lẽ nào quan tâm quỷ à.”

Nói tới quỷ, Lương Kim Nhược nhớ tới tên điện thoại mình đặt cho Chu Sơ Hành là quỷ bóc lột... dù sao thì anh cũng ở địa phủ, là quỷ cũng đúng thôi.

Xe vừa lái ra khỏi Vịnh Nguyệt Lan thì bị một chiếc xe khác chặn lại.

Tô Ninh Dung chưa gặp chuyện này bao giờ, mở cửa xe xuống nhìn xem là ai đột nhiên có một khuôn mặt dán sát lại: “Cô Tô!”

Cô ấy giật nảy mình: “... Trịnh Quy?”

Ánh mắt Trịnh Quy nhìn thẳng vào trong xe: “Cô Tô sống ở đây đấy à?”

Tô Ninh Dung chẳng thèm để ý đến anh ta: “Đến đón người.”

Trịnh Quy còn muốn hỏi nữa nhưng cửa sổ xe đã đóng lại, anh ta đứng yên tại chỗ buồn bực, đang định rời đi thì phát hiện cửa sổ xe đằng sau mở một nửa.

Trong mắt Trịnh Quy, có vẻ Lương Kim Nhược đã chú ý đến mình rồi, anh ta liền đắc ý nhìn ba chữ Vịnh Nguyệt Lan.

Tối qua anh ta về đã hỏi rõ ràng, Tô Ninh Dung là bạn thân của Lương Kim Nhược, quan hệ của hai người tốt, cho nên từ hồi sáng anh ta đã dò hỏi xem Tô Ninh Dung đi đâu.

Đúng thật là chặn lại được.

Ở Vinh Nguyệt Lan à, rất xứng với thân phận của Lương Kim Nhược.

Trịnh Quy càng đọc Vịnh Nguyệt Lan càng thấy thuận miệng, chút cảm giác quen thuộc kia bị anh ta ném ra sau đầu, bắt đầu tính toán xem phải làm sao mới thu hút được sự chú ý.

...

Lương Kim Nhược nhìn một cái rồi đánh mắt về ngay.

“Nếu là trước đây thì đã đánh gãy chân rồi.”

“Chiêu Chiêu à, cậu thô bạo quá.” Tô Ninh Dung chẳng tin: “Chắc anh ta muốn nhìn xem cậu có ở đây không, gặp tiếng sét ái tình với cậu rồi.”

“Cái gì mà tiếng sét ái tình, đều là thấy sắc thì nổi ý định thôi, tớ chả tin thứ này đâu.” Lương Kim Nhược chẳng quan tâm.

Cô haiz một tiếng: “Chẳng phải lần nào Thẩm Trì cũng nói là tiếng sét ái tình sao?”

Cái đồ trăng hoa kia một tháng có thể đổi hai cô bạn gái, ai cũng nói là tiếng sét ái tình, , làm gì có nhiều tiếng sét ái tình như vậy chứ.

Lương Kim Nhược đã thấy nhiều người trúng tiếng sét ái tình với mình rồi.

Tô Ninh Dung bị cô thuyết phục: “Cậu nói như vậy làm tớ cũng không tin.

“Vốn là vậy mà.” Lương Kim Nhược rất nghiêm túc: “Cái khuôn mặt kia của Chu Sơ Hành, người trúng tiếng sét ái tình với anh ta nhiều lắm, đa số đều là trúng tiền đó.”

Tô Ninh Dung nói: “Tớ nghe nói tổng giám đốc Chu không thích người khác nói tới bề ngoài của anh ta đâu.”

Lương Kim Nhược bĩu môi: “Tớ là con gái nuôi của mẹ anh ta.”

Tô Ninh Dung: “Câu này giống chửi người ghê.”

Hai người lập tức bật cười.

Đợi khi đi vào Đàn Duyệt Phủ, Tô Ninh Dung dừng xe lại, Thẩm Trì đã được lệnh trông chừng đồ đạc trong căn hộ này từ trước.

Có chút việc thế này thôi mà cũng có mấy cô gái ở bên cạnh anh ta.

Lương Kim Nhược nguýt mắt sang: “Thẩm Trì.”

Thẩm Trì ngước mắt lên vẫy tay.

Đám con gái bên cạnh thấy anh ta rời đi thì không vui, vừa quay đầu đã nhìn thấy hai người đẹp sáng người, lập tức tự giác tản đi.

“Bảo anh trông nhà chứ không phải bảo anh tìm gái đâu.” Tô Ninh Dung cạn lời.

“Anh đâu có, bọn họ đều tới hỏi đường anh mà.” Mặt Thẩm Trì vô tội: “Anh tốt bụng như thế, đâu thể từ chối được.”

Lương Kim Nhược: “Ha.”

Thẩm Trì: “...”

Dù sao thì sức hấp dẫn của anh ta cũng chẳng có tác dụng gì với hai người bạn thân từ nhỏ này của anh ta cả.

Bây giờ căn hộ đã hoàn toàn mới, nhìn trông không để lại chút dấu vết nào của người khác, Lương Kim Nhược rất hài lòng.

Căn hộ này là món quà mà cô nhận được vào sinh nhật mười lăm tuổi, cô rất thích, hồi đó thỉnh thoảng vẫn sống ở đây.

Nhưng khi đó còn chưa thành niên, Thẩm Hướng Hoan không yên tâm, cho nên thời gian ở không lâu.

Lương Kim Nhược ngồi xuống chiếc ghế sofa mới tinh: “Buổi chiều tớ sẽ đến Lương Thị.”

Thẩm Trì đang pha cà phê cho mình ở quầy bar bên kia, nghe câu này thì vẹo nửa thân trên: “Qua thẳng đó luôn à?”

“Chẳng phải Lương Thanh Lộ còn chưa tìm cậu sao?” Tô Ninh Dung nói: “Không đợi thêm à.”

“Cô ta không tìm tớ kéo dài thêm thì cô ta gặp phiền phức thôi.” Lương Kim Nhược cong môi: “Chiều nay chắc chắn cô ta sẽ tìm tớ.”

Lời vừa dứt, điện thoại đổ chuông.

Nhưng không phải là Lương Thanh Lộ, mà là một dãy số khác.

Số lạ, gọi tới từ thành phố Ninh.

Lương Kim Nhược còn tưởng là số quấy rối, thờ ơ liếc nhìn rồi cúp máy, chưa tới hai giây, phía bên kia lại gọi tới.

Lúc này cô mới đành phải nghe máy: “Alo?”

“...”

Đầu bên kia rất yên tĩnh.

Yên tĩnh tới mức cô dường như có thể nghe thấy tiếng hít thở của một người.

Lương Kim Nhược đột nhiên cất lời: “Lương Tứ?”

Ai mà ngờ được, vừa nói ra cái tên này, phía bên kia đã cúp máy.

Lương Kim Nhược lại gọi tới, giờ thì đã là giọng của một người khác: “À... cái cậu nhóc khi nãy đã đi rồi... Ai cơ? Không quen.”

Đây là số điện thoại công cộng của một cửa hàng tiện lợi.

Tại thị trấn nhỏ bên thành phố Ninh, có rất nhiều siêu thị ở trên phố cổ đều dùng.

“Lương Tứ gọi tới à?” Tô Ninh Dung thấy vẻ mặt cô là lạ: “Chắc chắn là thằng bé nhìn thấy hot search, biết cậu đã về rồi.”

Lương Kim Nhược nhíu mày: “Chẳng nói gì mà cúp máy luôn.”

Thẩm Trì ở cách đó không xa lên tiếng: “Em bảo cậu ta nói gì được, em và chị gái với mẹ cậu ta sắp đánh nhau luôn rồi, cậu ta không có tư cách nói gì cả.”

Lương Kim Nhược siết điện thoại: “Nó tới thành phố Ninh khi nào vậy?”

Tô Ninh Dung nhướng mày: “Tớ còn tưởng rằng cậu sẽ không hỏi mãi được cơ đấy.”

Lương Kim Nhược bực bội.

Tô Ninh Dung lắc đầu: “Lúc tớ biết thì đã đi rồi, hình như lén đi đấy, Lương Thanh Lộ nổi trận lôi đình. Tóm lại là không biết thế nào, không đưa người về, chắc là bản thân cũng không vui.”

“Hỏi anh đây này.” Thẩm Trì cười hì hì: “Dù sao thì anh cũng là người nhà mẹ đẻ em, cậu ta từng tìm tới nhà họ Thẩm ở thành phố Ninh.”

Lương Kim Nhược nói: “Nhà họ Thẩm sẽ không thoải mái với nó đâu.”

Một thiếu niên mới mười mấy tuổi, một mình tới một thành phố.

Chẳng trách cô mãi cũng không biết.

Thẩm Trì ừm một tiếng: “Cái đó là chắc chắn, mẹ em xảy ra chuyện như vậy, sao có thể thoải mái với cậu ta được, cậu ta vừa đi là anh đã biết ngay, anh bảo chú ba anh để ý ở bên đó rồi.”

Lúc này sắc mặt Lương Kim Nhược mới dịu đi một chút.

Nhà ngoại cô là nhà họ Thẩm, có chút quan hệ rắc rối với nhà Thẩm Trì, nhiều đời bên trên là cùng gia tộc.

Người chú này của Thẩm Trì là số một số hai ở thành phố Ninh, tuy rằng chưa từng gặp, nhưng Lương Kim Nhược cũng chỉ nghe nói vài lời về danh tiếng ông ba Thẩm.

Theo như bối phận, cô cũng có thể gọi một tiếng chú ba Thẩm.

“Dì Thẩm nuôi cậu ta mười năm, không nuôi uổng công đâu.” Tô Ninh Dung thở dài, hỏi: “Em có cần gọi cậu ta về không?”

Nếu không phải năm xưa chú Lương gây chuyện thì sao bây giờ lại thành ra thế này.

Nghĩ đến đây, Tô Ninh Dung hung hăng nhìn Thẩm Trì một cái, đàn ông đều là thứ chẳng tốt lành gì.

Vẻ mặt Thẩm Trì khó hiểu.

Lương Kim Nhược yên lặng một lúc lâu rồi mới lắc đầu: “Giờ nó về nhà họ Lương thì chẳng bằng ở lại thành phố Ninh học hành cho tử tế.”

Tô Ninh Dung: “Trước giờ cậu toàn là mạnh miệng nhưng mềm lòng.”

Nhưng đổi thành cô ấy, cũng rất khó để mặc kệ không hỏi tới Lương Tứ.

Làm chị em mười năm, một sớm một chiều sao thay đổi dễ dàng được, huống hồ rằng người em trai này còn cắt đứt với bên Phương Lan Như vì cô nữa chứ.

Lương Kim Nhược không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Cô gọi điện tới bên thành phố Ninh: “Dì à, nếu như chàng trai kia lại tới nữa thì dì chuyển lời giúp cháu nhé ạ.”

...

Khi Phương Lan Như về tới biệt thự nhà họ Lương, vừa vào đã thấy hoa tươi bị vứt đi ngoài biệt thự, bèn hỏi rằng: “Ai vứt vậy?”

Người giúp việc run run: ... Cô cả ạ.”

Phương Lan Như nhìn sang bà ta, cười nói: “Cái nhà này làm gì có cô cả, nhiều năm vậy rồi còn chưa rõ sao?”

Người giúp việc cúi đầu.

“Ngày mai bà không cần phải tới nữa.” Phương Lan Như nói.

Người giúp việc “vâng” một tiếng, quay người rời đi, không tới cũng tốt, trước khi đi cô cả nói nếu như gặp phiền phức thì cứ đến tìm cô.

Quay lưng lại với Phương Lan Như, bà ta bĩu môi.

Đi vào trong nhà, nhìn thấy Lương Thanh Lộ đang đứng trước tường, sắc mặt âm trầm, Phương Lan Như vội vàng kéo lấy cô ta: “Đừng manh động.”

Bức tường này bị phá vỡ cũng đúng lúc.

Để Lương Lập Thân nhìn.

Nhìn con gái ông ta vừa mới về đã giương nanh múa vuốt, hận không thể phá cái nhà này.

“Mẹ, con không muốn rời khỏi Lương Thị, rời đi rồi thì chẳng có gì nữa.” Lương Thanh Lộ túm lấy cổ tay bà ta: “Mẹ có cách gì không?”

Phương Lan Như: “Có.”

Mắt Lương Thanh Lộ sáng lên: “Gì ạ?”

Phương Lan Như mỉm cười: “Tạm thời không nói, con kìm chế lại, con gọi ba con về trước đã, cứ nói nhà bị đập rồi.”

Lương Thanh Lộ “vầng” một tiếng.

...

Vì chuyện của Lương Tứ, buổi chiều Lương Kim Nhược không tới Lương Thị nữa.

Cô cho người gửi chút đồ tới thành phố Ninh, còn việc Lương Tứ có nhận hay không, cậu không kí cũng chẳng sao cả, chú ba Thẩm sẽ dẫn cậu đi.

Nhưng Lương Thanh Lộ thì lại liên lạc với cô.

“Lương Kim Nhược, cô muốn tôi rút khỏi Lương Thị, được thôi, buổi tối cô tới đây.”

Lương Kim Nhược cong môi: “Buổi tối?”

Thời gian này hay ho thật.

“Tôi không kí tên, cô yên tâm được không?” Lương Thanh Lộ dường như chắc chắn cô sẽ tới: “Chuyện này bắt buộc phải giải quyết.”

Lương Kim Nhược chớp mắt: “Được thôi.”

“Bữa tiệc chứa dao găm” thôi mà.

Nhưng cô cũng thấy tò mò không biết Lương Thanh Lộ lấy đâu ra can đảm, thấy thế nào cũng không giống Lương Thanh Lộ sẽ chọn rút khỏi Lương Thị.

Thế thì chắc là Phương Lan Như nhúng tay vào rồi.

Lương Kim Nhược chỉ nói chuyện một lần với người phụ nữ này, khi đó cô còn nhỏ, cho nên chẳng hề kiêng dè.

Bây giờ nhớ lại, đúng là không phải kẻ tầm thường.

Làm tiểu tam hơn mười năm, con gái và bản thân đều không có danh phận, đưa con trai ruột cho chính thất nuôi, thậm chí bà ta còn nhịn được.

Thậm chí, có khi chuyện che giấu thân phận con riêng của Lương Tứ, để Lương Lập Thân đưa về nhà họ Lương với thân phận con nuôi, đều là chủ ý bà ta đưa ra.

Lương Kim Nhược càng nghĩ càng thấy kiêng dè trong lòng.

Nhưng có giỏi hơn đi nữa thì cũng là người, trên đầu cũng có pháp luật, hơn nữa cũng chỉ là một người bình thường không có bối cảnh gì.

Lương Kim Nhược tự mình nghĩ thông. 

Dưới sự xúi giục của Thẩm Trì và Tô Ninh Dung, cô quyết định tổ chức một bữa tiệc nhỏ, một là để hâm nóng căn nhà, dù sao thì căn nhà này cũng đã lâu không có người ở.

Hai là thông báo với mọi người cô đã về.

Ba là chúc mừng trước.

Nhưng cái này không thích hợp nói với người khác.

Người đại diện gọi điện tới nói với cô rằng: “Chị cũng gửi mấy bức tranh em không định bán về rồi, hơi nhiều đấy, em chuẩn bị tốt tâm lý đấy nhé.” 

Lương Kim Nhược rất bình tĩnh: “Không sao.”

Nhà lớn, để được.

Người đại diện biết được sự thật thì rất hâm mộ.

...

Bởi vì buổi chiều đột nhiên có một cuộc họp ở Trung Thế, phóng viên phỏng vấn bị đẩy xuống tối.

Đối với Chu Sơ Hành, tăng ca là chuyện thường.

Vào chạng vạng, tới thời gian tan làm.

Đương nhiên chuyện như phỏng vấn không cần tới thư ký, cho nên hôm nay phòng thư ký tầng mười tám có thể tan làm trước.

Thời gian vừa tới, bên trong đã bắt đầu nói chuyện.

“Thời gian đổi thành bảy giờ tối, tôi đã đặt xong bữa bối cho anh rồi, bây giờ...” Trợ lý đặc biệt Tô xem điện thoại, thấy sếp mình dừng lại.

Chu Sơ Hành đứng ở hành lang, cách đó không xa là một thư ký của anh đang gọi điện thoại.

“... Anh có nói chuyện không tử tế đâu, anh không hung dữ với em mà, ý anh là... giọng điệu của anh chỉ hơi công thức hóa chút thôi...”

“Cục cưng à, anh thực sự không hung dữ với em!”

“Giọng điệu khi nãy của anh cũng đâu có hung dữ đâu, hôm nay anh tan làm sớm, lát nữa sẽ tới tìm em, ngoan ngoãn đợi anh ở nhà nhé.”

Trợ lý đặc biệt Tô nhìn kĩ lại, là thư ký Trương.

Thư ký Trương gọi điện cho bạn gái xong, vừa quay đầu phát hiện “Diêm Vương” đang nhìn chằm chằm mình thì bị dọa cho giật nảy mình.

Tuy rằng ánh mắt Chu Sơ Hành đang nhìn anh ta, nhưng trọng tâm lại không phải.

Trong đầu anh đột nhiên nảy ra cuộc đối thoại với Lương Kim Nhược ngày hôm nay... Hình như giọng điệu của anh rất bình thường, nhưng hình như Lương Kim Nhược lại cảm thấy anh rất hung dữ?

Xem ra tư duy của con gái đều rất giống nhau.

“Tổng giám đốc Chu...” Thư ký Trương đang định sắp xếp từ ngữ thì đột nhiên phát hiện vẻ mặt sếp hình như hơi là lạ.

Anh ta nhìn sang Tô Thừa.

Trợ lý đặc biệt Tô cũng hoang mang, nhưng với kinh nghiệm nhiều năm của cậu ấy, biểu cảm trên mặt của cấp trên rõ ràng là “hóa ra là như vậy”.

Nhưng cậu ấy mới nghĩ như vậy thì người đàn ông đã quay trở về dáng vẻ lạnh nhạt thường ngày.

Thư ký Trương: “Tổng giám đốc Chu, xin lỗi, tôi không nên...”

“Vừa gọi điện với bạn gái à?”

“Dạ?” Thư ký Trương hoang mang, lưng đổ mồ hôi lạnh, có lẽ nào từ nay về sau Trung Thế chỉ tuyển dân FA không vậy: “À, vâng.”

Hành lang lại rơi vào im lặng.

Một lúc lâu sau anh ta mới nghe thấy giọng nói lạnh nhạt thường ngày của Chu Sơ Hành: “Đã tan làm rồi còn không đi đi, ở lại đây làm gì?”

Thư ký Trương gật đầu với vẻ hoảng hốt.

“Nhìn tôi làm gì?” Chu Sơ Hành thong dong nhướng mi mắt: “Cậu không muốn hẹn hò mà muốn tăng ca à?”

“... Dah?”

Thư ký Trương nhìn trợ lý đặc biệt Tô và sếp cùng vào thang máy.

Đây là đang quan tâm cấp dưới à? Không phải chứ? Phải vậy không?

Thang máy di chuyển xuống dưới.

Trong không gian yên tĩnh, Chu Sơ Hành đột nhiên cất lời: “Đổi bữa tối đã đặt đi.”

“Được ạ.” Trợ lý đặc biệt Tô hiểu trong lòng, lại bổ sung thêm một câu: “Con gái cứ dỗ dành là được. Anh định đi đón cô Lương ạ?”

Chu Sơ Hành suy nghĩ hai giây.

Lời mình nói hôm nay, đúng thật là nghe giọng điệu không ổn lắm.

Nghĩ tới tối qua cô đợi anh ở phòng khách tới nửa đêm. Với tính cách của Lương Kim Nhược, không đón cô chắc chắn cô sẽ không tới.

Mặt mày anh thả lỏng: “Ừm.”

“Vâng ạ.”

Suốt cả một đường trong lòng trợ lý đặc biệt Tô đều nổ bùm bùm, cuối cùng cái cây sắt như ông chủ cũng nở hoa rồi sao, như vậy là đột nhiên hiểu ra phải đối xử với con gái như thế nào à?

Xem ra Trung Thế sắp có bà chủ rồi.

Khi tới Vịnh Nguyệt Lan, sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng.

Trong biệt thự yên tĩnh, không có một ai.

Chu Sơ Hành không thấy bóng dáng của Lương Kim Nhược đâu, đứng trong phòng khách yên tĩnh gọi điện cho cô.

Hôm nay cô lại không block anh.

Bên kia điện thoại là tiếng âm nhạc hỗn loạn.

“Ai vậy?” Lương Kim Nhược hỏi.

“Anh.”

“Anh là ai.” Lương Kim Nhược cầm ra nhìn: “Chu Sơ Hành?”

Chu Sơ Hành khựng lại: “Em đang ở đâu?”

“Em ở nhà em á.” Giọng Lương Kim Nhược chứa ý cười: “Không nói với anh nữa, em phải đi hát đây, đêm nay em là nữ hoàng bữa tiệc tối nay!” 

Nữ hoàng gì?

Chu Sơ Hành còn chưa nghe rõ thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Lời tác giả:

Cuối cùng là sai lầm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play