Từ đầu đến cuối, Lương Kim Nhược chỉ có một mục đích này.
Để cô ta rút khỏi Lương Thị.
Giờ thì Lương Thanh Lộ biết rồi, từ đầu tới cuối Lương Kim Nhược vẫn đợi đợi đến bây giờ, đợi nói ra câu này, còn cô ta thì lại nhảy vào cái hố của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cô cố ý phải không?” Cô ta nhìn chằm chằm Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược cười khẽ: “Đúng thế đấy thì làm sao.”
Căn hộ kia là tự bọn họ vào, đâu phải cô đuổi bọn họ đi đâu, nhưng nói móc mỉa ngoài miệng thì cũng được đấy.
Lòng bàn tay Lương Thanh Lộ bị đâm tới phát đau.
Hôm qua khi đám người Diệp Chi nói, cô ta không hề để ý, một là không nhận được tin tức Lương Kim Nhược trở về, hai là cô ta cũng cố ý khoe khoang.
... Bây giờ cô đã là quá khứ rồi.
... Tất cả của nhà họ Lương đều là của tôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là sống ngày tháng thoải mái lâu quá rồi, Lương Thanh Lộ hoàn toàn quên mất một số chuyện, cũng quên mất chuyện đột nhập nhà dân.
Hoặc cũng có thể, trong quán tính tư duy của cô ta, cho dù Lương Kim Nhược có quậy thì cũng chỉ làm ầm ở chung cư thôi, chứ không đến đồn cảnh sát.
“Cô đang đe dọa tôi sao?” Lương Thanh Lộ hận trong lòng.
“Đúng đấy.”
Đuôi mắt Lương Kim Nhược nhướng lên, rời khỏi phòng khách luôn.
Chỉ cần đưa ra điều kiện là được, cô không rỗi hơi đâu mà ở lại đây.
Trước khi rời đi, bên ngoài có người giúp việc ôm một bó hoa đi vào: “Trước khi về bà chủ yêu cầu vận chuyển đường hàng không...”
Lời còn lại đột ngột ngưng bặt khi nhìn thấy Lương Kim Nhược.
Bà ta mới tới, nhưng không có nghĩa không biết Lương Kim Nhược là ai.
Còn “bà chủ” mà bà ta nói, đương nhiên là mẹ của Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược nhìn trong lòng bà ta: “Tươi à?”
Người giúp việc thấp thỏm gật đầu.
Lương Kim Nhược: “Đưa cho tôi đi.”
Người giúp việc do dự một lúc, đối diện với đôi mắt của cô bèn vội vàng cung kính đưa qua.
“Có người hỏi đâu rồi thì cứ nói tôi đem đi rồi.” Lương Kim Nhược nghịch cánh hoa, khẽ mỉm cười.
Trông còn động lòng người hơn cả hoa trong lòng.
Mãi tới khi một làn hương hoa lướt qua trước mặt mình, người giúp việc mới hoàn hồn lại, cẩn thận dè dặt nói: “Đây, đây là...”
“Suỵt.” Những người làm việc chung cảnh cáo.
Bọn họ còn chưa kịp thu dọn đống thủy tinh trong phòng khách kia kìa.
Chủ yếu là bây giờ không có ai dám tới phòng khách, sợ bị Lương Thanh Lộ giận cá chém thớt, ban nãy đã nghe thấy rõ ràng tiếng kêu kia rồi.
Khi Lương Kim Nhược rời khỏi biệt thự nhà họ Lương, cô quay đầu lại đánh giá.
Ngôi biệt thự này vốn là nơi mà Thẩm Hướng Hoan và Lương Lập Thân ở khi kết hôn, cũng coi như là nhà tân hôn, nó mang theo ký ức mười mấy năm của cô.
Thậm chí cô còn nhớ được mỗi ngóc ngách có cái gì.
Lương Kim Nhược mím chặt bờ môi, đột nhiên thu hồi tầm mắt, ném phăng bó hoa vào trong thùng rác, quay người rời đi.
...
Thẩm Trì đã đợi ở bên ngoài từ lâu.
Nhìn thấy động tác ném hoa không chút nể tình của cô, cánh tay anh ấy đặt trên cửa sổ xe: “Một bó hoa đẹp như vậy, cứ lãng phí như thế à?”
“Tặng anh nhé?” Lương Kim Nhược quay đầu lại: “Dù sao thì anh cũng có nhiều bạn gái như vậy mà.”
“Thế thì thôi.” Thẩm Trì từ chối: “Tuy rằng thiếu gia đây ăn bám gia đình nhưng một bó hoa thì vẫn mua nổi.”
Lương Kim Nhược lên xe.
Thẩm Trì lại bắt đầu lải nhải dài dòng: “Đợi đã, anh làm gì có nhiều bạn gái đâu, anh rất chung tình đấy nhé, mỗi lần đều là một người.”
Lương Kim Nhược xùy một tiếng, không thiên vị chút nào: “Phải, chỉ là tốc độ đổi của anh hơi nhanh thôi, đồ đàn ông cặn bã có mới nới cũ ạ.”
Thẩm Trì nhướng mày: “Thế thì chịu thôi.”
Thiếu gia thích cái danh xưng đàn ông cặn bã này, liền hỏi: “Cô Lương à, định đi đâu đây?”
Lương Kim Nhược suy nghĩ: “Tới chỗ chung cư đi, để em xem tẩy sạch mấy thứ bẩn thỉu chưa, gọi Dung Dung tới.”
Xe vừa lái ra đường, Thẩm Trì đã nhận được cuộc gọi từ người quen.
“Dì là, dì tìm cháu cũng vô ích thôi, chuyện này phải tìm Lương Thanh Lộ... liên quan gì tới Lương Thanh Lộ ấy ạ... liên quan nhiều lắm đấy dì.”
Cúp máy xong, Thẩm Trì cười hì hì: “Thế nào, được chứ?”
Lương Kim Nhược mỉm cười: “Làm hay lắm.”
Ai cũng biết Lương Kim Nhược cô đang truy cứu, nhưng bây giờ không có ai gây sự với cô.
Khi tới bên chung cư, Tô Ninh Dung cũng vừa mới tới.
“Chiêu Chiêu, lần này cậu lên hot search thật rồi này.”
“Nói cứ như thể lần trước không phải thật ấy.” Lương Kim Nhược chẳng bận tâm, đi tới liếc một cái, không ngờ lại không phải là chuyện vẽ.
Mà là chuyện cô về Bắc Kinh.
#Lương Kim Nhược con gái của Thẩm Hướng Hoan về nước#
Hashtag này treo chình ình giữ tin tức của một đám nghệ sĩ.
Sáu năm trước, Thẩm Hướng Hoan ly hôn đưa con gái ra nước ngoài, xông xáo trong hollywood, từ vai nhỏ đến vai chính, rồi tới ảnh hậu quốc tế.
Ngày bà qua đời, vô số người hâm mộ điện ảnh thương tiếc.
Mà Lương Kim Nhược là con gái duy nhất thì luôn sống trong ánh đèn nhấp nháy.
Ở nước ngoài còn đỡ, dù sao thì cũng có rất nhiều người chú ý tới Thẩm Hướng Hoan, cho nên cô tập trung học hội họa, cánh truyền thông cũng không vào được trường, giới truyền thông trong nước cũng khó quay.
Về nước được hai ngày, gây ra chút động tĩnh, đương nhiên sẽ bị chú ý.
Bài viết không viết cụ thể lắm, chỉ nói là có mấy con cháu nhà giàu bị giam trong đồn cảnh sát.
Bức ảnh đi kèm là ảnh của Thẩm Hướng Hoan, còn có một tấm ảnh Lương Kim Nhược từng làm khách mời trong phim của bà.
Vai cô diễn vừa khéo là một công chúa, rất cao quý.
Lương Kim Nhược hoảng hốt.
Suýt nữa tưởng rằng mình vẫn còn mười lăm mười sáu tuổi.
Cô đọc bình luận bên dưới.
[Cô ấy về rồi!]
[Ôi, đáng tiếc cho nữ thần thật đấy, hồng nhan bạc phận.]
[Ảnh về nước đâu?]
[Có thể đừng đăng ảnh hồi nhỏ được không?]
[Ôi nhan sắc này, đỉnh quá má ơi!]
[Chắc chắn công chúa nhỏ bây giờ vô cùng xinh đẹp luôn!]
[Đợi đã, không phải càng lớn càng xấu đấy chứ?]
[Nói thật, rất nhiều ngôi sao nhí đều là càng lớn càng xấu...]
[Tôi nhớ trước đây tính tình của công chúa nhỏ cũng kiêu ngạo lắm, không giống mẹ, được nuôi cho kiêu ngạo hơn chút.]
[Trọng tâm của mấy người kì lạ thật, lẽ nào không nên chú ý tới việc công chúa nhỏ vừa về nước đã đưa đám con cháu nhà giàu vào trong đó uống trà hay sao?]
[Đây chẳng phải là hành động bình thường à?]
[Đây không phải là thấy vui thì hóng sao?]
[Chuyện mà trước đây cô ấy làm cũng đâu có thiếu kiểu này đâu.]
Lương Kim Nhược đọc mãi đọc mãi, không nhịn được bật cười.
Bình luận đủ mọi kiểu, cô rụt ngón tay thon dài mảnh khảnh về: “Xem ra ấn tượng của mọi người về tớ cũng sâu sắc phết đấy nhỉ.”
Tô Ninh Dung: “Dì là ảnh hậu quốc tế cơ mà.”
Tuy rằng bây giờ phòng vé trong nước chiếm số nhiều, nhưng lịch sử cố gắng của Thẩm Hướng Hoan là điều mà ai ai cũng công nhận, đều rất kính phục.
Không phải ai cũng có can đảm bắt đầu lại ở hollywood.
Cho nên, bọn họ cũng rất khoan dung với Lương Kim Nhược, kiêu ngạo chút thì đã sao, cũng đâu có phạm tội gì đâu, còn trừng trị đám con cháu nhà giàu nữa.
Lương Kim Nhược nhắm mắt.
Những suy nghĩ nảy ra khi ở biệt thự nhà họ Lương trước đó, làm thế nào cũng không biến mất được.
Bởi vì tối qua đám người Diệp Chi bị đưa đi, Lương Kim Nhược cho người dọn dẹp bên này, cho nên bây giờ nhìn lại trông đã hoàn toàn mới.
“Lương Thanh Lộ chưa từng tới nơi này ở.” Tô Ninh Dung đi một vòng: “Sau này cậu ở lại đây à?”
Giọng diệu Lương Kim Nhược bình tĩnh: “Cứ ở tạm một thời gian đã.”
Cô đi tới trước cửa sổ sát đất, ban ngày Bắc Kinh tấp nập xe cộ, thỉnh thoảng lại thấy những chiếc xe hơi sang trọng phiên bản giới hạn, thể hiện trọn vẹn sự hấp dẫn của một đô thị quốc tế.
Tô Ninh Dung hỏi: “Vậy sau này thì sao?”
Lương Kim Nhược quay người lại, dựa lưng vào kính, nghiêng đầu nói khẽ: “Đương nhiên sau này phải ở nhà của tớ rồi.”
Cô nói không rõ ràng, Tô Ninh Dung còn tưởng rằng có ý khác.
...
Bởi vì trong chung cư chẳng có gì cả, Lương Kim Nhược lại kêu người mang tới.
Cứ đi đi về về như vậy, cô bèn kéo Tô Ninh Dung xuống dưới uống cà phê, còn chưa uống xong cốc cà phê đã có không ít người gọi điện tới.
Có sự quan tâm của bạn của mẹ.
Cũng có người lấy cớ quan tâm gọi tới hỏi chút chuyện.
Đương nhiên cũng có trong đám người Diệp Chi kia, hỏi khi nào thì cho bọn họ về.
Ngoài mặt Lương Kim Nhược cười ngọt ngào, giọng điệu dịu dàng, nhưng lời nói ra lại chẳng thay đổi chút nào: “Sắp rồi.”
Chỉ cần Lương Thanh Lộ gật đầu là được.
Ai cũng biết tính tình của cô, trước đây khi cô còn nhỏ, người lớn đều từng bị chặn họng không nói lên lời.
Cho lên áp lực đột nhiên lại dồn về bên Lương Thanh Lộ.
Lương Thanh Lộ ở nhà nổi trận lôi đình.
Bộ mặt dịu dàng của cô ta cũng bị xé toạc, chẳng màng tới biểu cảm kì lạ của người giúp việc, gọi điện cho mẹ của mình.
“Mẹ, con phải làm sao đây?”
Phương Lan Như vẫn đang trên đường về nhà mẹ đẻ, hôm nay ngủ dậy, nhận được tin tức thì quyết định trở về.
“Con bình tĩnh lại trước đã.”
“Con bình tĩnh thế nào được, cô ta nói rằng muốn con rút khỏi Lương Thị, khó khăn lắm con mới đứng vững gót chân, rút ra rồi thì con chẳng còn gì nữa!”
Phương Lan Như cũng không ngờ rằng đột nhiên lại có vụ này, thở dài nói: “Sao con lại bị nó nắm được thóp vậy, chắc chắn nó muốn trả thù đấy.”
Chuyện này không thể đồng ý được, nếu không thì bọn họ chẳng có gì nữa.
Phương Lan Như cũng không phải kẻ ăn nhờ ở đâu, sản nghiệp của nhà họ Lương khổng lồ như vậy, nếu như bà ta không nhúng tay vào, vậy thì chẳng khác gì Thẩm Hướng Hoan cả.
Đi rồi cũng chẳng có gì hết.
Sắc mặt Lương Thanh Lộ cứng đờ: “Con tưởng rằng...”
“Con tưởng cái gì?” Phương Lan Như bình tĩnh lại: “Chuyện này nói với ba con trước đã, con ngoan một chút, làm nũng một chút, tính tình con nhóc kia ghê gớm lắm, sẽ cãi cọ với ba con đấy.”
Lương Thanh Lộ ừm một tiếng: “Cái con sợ là cô ta không chỉ muốn cái này.”
Phương Lan Như mỉm cười: “Con tưởng rằng những năm qua chúng ta ở không à? Huống hồ con còn em trai ở đây nữa, đây là con trai duy nhất của nhà họ Lương đấy.”
Nhắc tới Lương Tứ, lửa giận trong lòng Lương Thanh Lộ bốc lên.
“Nó ăn cây táo rào cây sung, chẳng hề coi con là chị ruột, được nuôi mười năm là thực sự tưởng là con trai của đồ đê tiện kia rồi. Mẹ, mẹ còn để ý tới nó làm gì.”
Phương Lan Như lại chẳng tức giận: “Thẩm Hướng Hoan đã chết rồi, Lương Kim Nhược cũng không nhận nó, nó là do mẹ sinh ra, gặp chuyện phiền phức ở thành phố Ninh rồi thì sẽ tỉnh ngộ thôi.”
Trong giọng bà ta có oán hận, cũng có đắc ý.
Nhớ tới khi đó Lương Tứ vừa được sinh ra đã bị đưa đi, bị Lương Lập Thân che giấu, Thẩm Hướng Hoan coi nó là con trai ruột, bà ta chưa nhìn thêm một cái nào.
Thẩm Hướng Hoan quá cố chấp, biết được sự thật là ly hôn luôn, đến cả con gái bà cũng cố chấp như vậy, bây giờ người ở trong biệt thự chẳng phải là bà ta hay sao.
Còn chuyện Lương Tứ vì Lương Kim Nhược mà về thành phố Ninh, bà ta có tức giận cũng vô ích.
Bà ta mỉm cười nhấn mạnh rằng: “Nó là con trai của mẹ.”
Lương Thanh Lộ bĩu môi: “Lần nào mẹ cũng nói như vậy, nói nhiều lần thế thì có tác dụng gì sao?”
“Sau này sẽ có tác dụng.” Phương Lan Như lại nói: “Con là con ruột của ba con, nó còn có thể mặc kệ con được hay sao?”
Lương Thanh Lộ: “... Lương Kim Nhược cũng thế mà.”
Phương Lan Như bực bội: “Không có đầu óc, con còn có mẹ, nó thì có ai?”
Bà ta dặn dò: “Trước khi mẹ về đến nhà thì đừng có làm loạn. Còn về đám Diệp Chi, đã bị giam một ngày rồi, thêm mấy tiếng cũng chẳng sao.”
Lương Thanh Lộ “vầng” một tiếng rồi cúp máy.
Tuy rằng cô ta vẫn thấp thỏm nhưng cũng đã bình tĩnh hơn nhiều, mẹ nói đúng, Lương Kim Nhược chỉ có một mình, lẽ nào còn lật trời được hay sao.
...
Lương Kim Nhược phải về Vịnh Nguyệt Lan thu dọn đồ đạc.
Tuy rằng thực ra cũng chẳng có gì.
Ngày đó cô dùng mỹ nhân kế với Chu Sơ Hành, lái máy bay tư nhân của anh đi, sợ anh tỉnh lại sớm quá nên cũng chẳng thu dọn được mấy bộ quần áo.
Còn về hành lý mà người đại diện sắp xếp, cũng còn chưa tới.
Tuy rằng ngày nào Lương Kim Nhược cũng mua quần áo mới, nhưng trong đống quần áo cũ vẫn còn rất nhiều bộ chưa mặc, cũng có cái mà cô rất thích.
Cô về Vịnh Nguyệt Lan, Tô Ninh Dung cũng đi theo.
“Tớ còn chưa tới đây bao giờ đấy.” Cô ấy đứng trong sân nhìn vườn hoa: “Chu Sơ Hành cũng là người biết chăm sóc hoa cỏ à?”
“Đương nhiên không phải.”
Lương Kim Nhược đáp một câu rồi đi vào nhà.
Tô Ninh Dung đi vào theo, không nhịn được cười: “Chả trách cậu lại nói là địa phủ, đúng thật là thấy hơi giống đấy, có lẽ mấy tổng giám đốc bá đạo đều thích kiểu trang trí như thế này ha.”
Lương Kim Nhược nhớ tới gì đó: “Chồng sắp cưới của cậu thì sao?”
Tô Ninh Dung chớp mắt: “Hình như anh ấy rất bình thường.”
Lương Kim Nhược cảm thấy kì lạ: “Cậu nói muốn chụp triển lãm ảnh nam khỏa thân, anh ta cũng rất bình thường à?”
Tô Ninh Dung: “Đúng vậy.”
Vài giây sau, cô ấy nói: “Cũng có thể là tớ không biết điểm không bình thường của anh ấy.”
Lương Kim Nhược không nhịn được cười.
Tô Ninh Dung trước khi đính hôn là một thiên kim tri thức dịu dàng hào phóng, sau khi đính hôn cô ấy buông thả bản thân, thích chụp những thứ kích thích.
Dù sao thì cũng đã đính hôn rồi, có thể theo đuổi ước mơ rồi.
Cô biết rất ít về chồng sắp cưới của Tô Ninh Dung, chỉ biết tên là Tần Tông, trước đây cô có ấn tượng về nhà họ Tần, nhưng không tiếp xúc nhiều.
Nhưng chồng sắp cưới sắp làm nam khỏa thân rồi mà còn bình tĩnh được, cũng thần kì ghê.
Lương Kim Nhược đi bộp bộp bộp lên tầng.
Tô Ninh Dung thấy cô cứ như cơn gió, xách hai cái váy đi xuống tầng.
“Reng reng reng...”
Chuông ngoài cửa nhà bị ấn vang.
Lương Kim Nhược đi tới nhìn, là mấy người phụ nữ lạ mặt, không phải là nợ phong lưu của Chu Sơ Hành đấy chứ.
Cô nhíu mày, tên đàn ông chó má này đúng là biết người biết mặt không biết lòng.
Đám người ngoài cửa thấy cửa mở ra thì im lặng đi vào.
Tuy rằng đã biết trong lòng, dù sao thì cũng là quần áo tặng cho phụ nữ, nhưng khi thực sự nhìn thấy người phụ nữ xinh đẹp rạng ngời trong phòng khách thì vẫn không nhịn được mà trừng to mắt.
Tổng giám đốc Chu nuôi chim hoàng yến trong nhà thật đấy à!
Chỉ là, “chim hoàng yến” này bọn họ cảm thấy hơi quen mắt.
Nhưng ảnh hậu Thẩm Hướng Hoan đã qua đời vài năm, cho nên bọn họ không xem hot search, nhất thời không nhớ ra quan hệ của Lương Kim Nhược với bà.
Đi vào bên trong hơn, cô Tô cũng đang ở đây.
“Chào cô.” Bọn họ lịch sự nói.
Lương Kim Nhược nhìn quần áo mà bọn họ mang mới, cơ bản đều là váy.
“Ai vậy?”
Không ngờ rằng giọng của chim hoàng yến cũng dễ nghe như vậy, người dẫn đầu mỉm cười nói: “Tổng giám đốc Chu bảo chúng tôi đem tới ạ.”
Thực ra Lương Kim Nhược đã đoán được rồi, cô cảm thấy kì lạ.
Chu Sơ Hành lại tốt bụng như thế ư, chắc chắn là không muốn cô động vào quần áo của anh đây mà.
Không phải là anh tưởng rằng chút thứ này là đuổi được cô đấy chứ.
Cô là người muốn làm nữ tổng giám đốc đấy.
Đợi bọn họ rời đi rồi, Tô Ninh Dung mới vươn tay ra lật: “Đều mà size của cậu, uầy... đến cả nội y cũng có luôn.”
“Mấy năm không gặp, Chiêu Chiêu à, cậu đã mặc tới size này rồi hả?”
Cô ấy nhìn Lương Kim Nhược với vẻ trêu ghẹo.
“Kinh ngạc cái gì, tớ luôn xuất sắc như vậy đó có được không?” Lương Kim Nhược không quan tâm, liếc sang nói: “Cậu cũng khá lắm đấy.”
Cô cất hết váy mới vào vali của mình.
Cất như vậy xong mới phát hiện cũng chỉ có mười bộ.
Hơn nữa bên trong lại không có đồ ngủ.
Lương Kim Nhược vỗ tay, gọi điện cho Chu Sơ Hành. Mười mấy giây sau, đầu bên kia mới kết nối, không gian rất yên tĩnh, có thể là ở trong văn phòng.
Giọng điệu của cô rất tốt: “Anh mua quần áo cho em à?”
Tay Chu Sơ Hành đang ký tên: “Giả một đền mười.”
“...?”
Lương Kim Nhược ngây ngốc một hồi lâu mới nhận ra đây là đang nói chuyện rượu giả phải bồi thường buổi sáng của cô.
Nhưng mà anh đã đổi rượu thành quần áo.
Không sao, dù sao thì cũng mua cho mình.
“Sao lại không có đồ ngủ vậy?” Cô hỏi.
“Quên mất.” Lông mày Chu Sơ Hành chẳng nhúc nhích chút nào.
Trợ lý đặc biệt Tô đợi trước bàn làm việc cười thầm trong lòng, ôi đàn ông.
Nếu không phải chính cậu ấy nghe thấy câu không cần đồ ngủ thì cậu ấy đã tin rồi.
Lương Kim Nhược ồ một tiếng: “Vậy anh bảo bọn họ mang thêm hai bộ tới đây đi.”
Chu Sơ Hành dừng bút, cong ngón tay gõ mặt bàn: “Bồi thường cho em mười bộ mà còn kén cá chọn canh, anh có phải làm từ thiện đâu.”
Lương Kim Nhược: “?”
Loại người gì vậy.
“Anh hung dữ cái gì!”
Còn chưa nói hết cô đã cúp mát.
Đây không phải lần đầu Chu Sơ Hành bị cúp máy, hoàn toàn không có phản ứng gì cả.
Trợ lý đặc biệt Tô nhận lấy giấy tờ đã ký xong, đi được hai bước, suy nghĩ một lát rồi lại quay đầu nói: “Con gái đều thích đàn ông dịu dàng đấy ạ.”
Chu Sơ Hành nhìn cậu ấy một cái: “Trông cậu rất có kinh nghiệm nhỉ.”
Trợ lý đặc biệt Tô vừa định khiêm tốn vài câu thì lại nghe thấy cấp trên nói: “Cậu có bạn gái rồi à?”
Trợ lý đặc biệt Tô: “...”
Không có.
Nhưng không sao, anh cũng sắp không có rồi.
…
Lời tác giả:
Buổi tối về nhà phát hiện vợ chạy mất rồi.