Lương Kim Nhược nói lố vậy thôi, đương nhiên thực tế không phải như vậy.
Tính cách cô cao ngạo, bạn bè hợp ý không nhiều, rời khỏi Bắc Kinh sáu năm, càng ít người còn liên lạc, chỉ náo nhiệt chút thôi.
Chẳng qua vì tiếng âm nhạc nên nghe giống hiện trường buổi tiệc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Sơ Hành gọi điện cho cô, Lương Kim Nhược chẳng thấy có gì cả.
“Ai vậy?” Tô Ninh Dung dựa lại gần.
“Chu Sơ Hành.” Lương Kim Nhược đáp một câu, suy nghĩ một chút: “Có thể là quay về phát hiện không thấy đồ của tớ đâu nữa.”
Tô Ninh Dung ồ một tiếng: “Tổng giám đốc Chu còn hỏi cái này cơ à.”
Nói đến mức bây giờ cô ấy càng ngày càng tò mò không biết vị Diêm Vương sống này như thế nào.
Cứ cảm thấy rất kỳ lạ.
Diêm Vương sống trong miệng người ta, tổng giám đốc kiêu ngạo trong miệng bạn bè.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lần trước Tô Ninh Dung nghe điện thoại cũng chỉ truyền lời thôi, chưa tới mấy chữ, còn chẳng nghe ra được gì đã hết rồi.
“Trước khi dì Thẩm qua đời, tớ nhớ là anh ta đi rồi nhỉ.” Cô ấy đột nhiên nhớ ra.
“Ừm.” Nhắc tới mẹ, Lương Kim Nhược trở nên im lặng: “Hai người bọn họ còn thì thầm với nhau, tớ chẳng biết hai người họ nói gì.”
Tô Ninh Dung phụt cười: “Cậu đi hỏi là biết ngay thôi mà.”
Lương Kim Nhược: “Thôi, ai bảo tớ và dì Nhạn cũng nói thầm với nhau chứ.”
Tô Nhạn phàn nàn rất nhiều về thằng con càng lớn càng cấm dục Chu Sơ Hành này, tuy rằng anh đã sắp hai mươi tám tuổi, nhưng vẫn là con của bà.
Tính tình của anh, Tô Nhạn không nhìn nổi.
Theo như Tô Nhạn nói thì cứ như thể cả thế giới chẳng có ai lọt được vào mắt anh vậy.
Lương Kim Nhược vừa nghĩ tới đã mỉm cười.
Bị Chu Sơ Hành làm gián đoạn như vậy, cô nhìn đồng hồ, thấy cũng tới giờ rồi bèn đứng dậy nói: “Mọi người chơi tiếp đi, tớ đi trước đây.”
Thẩm Trì quay đầu lại: “Hay là anh đi cùng em nhé.”
Lương Kim Nhược lắc đầu: “Hai người đi thì không hay lắm đâu.”
Chuyện riêng nhà họ Lương cô, bọn họ đi theo qua đó, dễ khiến người khác có cảm tưởng chuyện nhà người khác mà cũng tham gia vào.
Tô Ninh Dung: “Không sao thật đấy chứ?
“Lẽ nào bọn họ còn dám giết người chắc?” Lương Kim Nhược tự tin nói: “Có ông già ở đây, bọn họ vẫn sẽ kiêng dè.”
Nói như vậy thì Thẩm Trì và Tô Ninh Dung yên tâm rồi.
Dù có tồi tệ đến đây, bác Lương cũng là ba ruột của cô, yêu thương bao nhiêu năm qua không phải là giả, huống hồ trước đây còn quan tâm cô thông qua bọn họ.
Có lúc, áy náy cũng có thể trở thành vũ khí.
Lương Kim Nhược của trước đây sẽ oán hận, sẽ muốn này muốn kia.
Còn bây giờ thì hết rồi, cô chỉ suy nghĩ xem sẽ đem đến lợi ích gì cho mình thôi.
Đạo lý xa thơm gần thối, từ trước đến giờ chưa từng thay đổi.
...
Trợ lý đặc biệt Tô đợi ở bên ngoài một lúc, không đợi được bóng dáng của cô Lương, chỉ đợi được một mình sếp nhà mình.
Cậu ấy im lặng, xong vẫn hỏi: “Cần thay đổi bữa tối không ạ?”
Sắc mặt Chu Sơ Hành nhàn nhạt: “Không cần.”
Trong lòng trợ lý đặc biệt Tô băn khoăn không biết có phải một người ăn hai phần không, thì nghe thấy cấp trên lại nói: “Tới Đàn Duyệt Phủ.”
Đàn Duyệt Phủ là nơi nào, đương nhiên cậu ấy biết rõ.
Khi chuông cửa vang lên, Tô Ninh Dung đang thu dọn tàn cuộc giúp Lương Kim Nhược.
Cô ấy mở cửa ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy Chu Sơ Hành cao to thì sững sờ: “Tổng giám đốc Chu?”
Chu Sơ Hành tùy ý liếc mắt vào bên trong, một mảnh hỗn loạn, anh không đi vào, hơi nhíu mày: “Cô ấy đâu?”
Tuy rằng không nói tên chỉ họ, nhưng hai người điều biết rõ “cô ấy” là ai.
“Tới nhà họ Lương rồi.” Tô Ninh Dung nói.
Nhà họ Lương?
Đầu lông mày vốn dĩ đang nhíu lại của Chu Sơ Hành càng nhíu chặt hơn.
Anh nhớ rằng sáng nay Lương Kim Nhược nói hôm nay sẽ vào Lương thị.
“Tổng giám đốc Chu.” Tô Ninh Dung gọi anh lại, thử nói: “Chiêu Chiêu đi một mình đấy, không cho chúng tôi đi cùng.”
Cô ấy như thể đang nói gì đó, lại như chẳng nói gì cả.
Ánh mắt Chu Sơ Hành âm trầm: “Tôi biết rồi.”
Nhìn theo bóng lưng rời đi của anh, Tô Ninh Dung đang ngây người, Thẩm Trì đi ra từ bên trong: “Ban nãy em nói cái này làm gì?”
Tô Ninh Dung chẳng thèm quay đầu: “Ngốc, đương nhiên là đi chống lưng cho Chiêu Chiêu rồi.”
“Chúng ta cũng đi!”
“Anh đi thì có tác dụng đếch gì, anh đi chỉ có thể tán tỉnh Lương Thanh Lộ thôi.”
“...”
Thẩm Trì rất muốn buột miệng chửi bậy một câu.
Nhưng lại không thể không thừa nhận rằng điều Tô Ninh Dung nói là sự thật.
Hai người bọn họ một người là cô chủ lá ngọc cành vàng không có quyền, một người là cậu ấm vui chơi đàng điếm cà lơ phất phơ.
Mà Chu Sơ Hành thì lại khác với bọn họ ngay từ bản chất.
Thẩm Trì bỗng nhớ tới một câu nói khi ông già nhà mình nói tới dự án hợp tác kia... Nhà họ Lương, cũng phải nể mặt anh ta.
Anh ấy thở dài.
“Nếu như mê hoặc Lương Thanh Lộ thì cũng coi như là giúp Chiêu Chiêu mà!”
Tô Ninh Dung: “...”
Cứ mơ giấc mộng xuân thu của anh đi.
...
Cách mấy tiếng đồng hồ, lại quay trở lại tòa biệt thự này.
Là người giúp việc mở cửa, Lương Kim Nhược “suỵt” một tiếng, bảo bà ta đừng gọi ai cả, tự cô đứng trong sân đánh giá.
Ban ngày cô đi vội vã, không nhìn cho kĩ.
Thời gian xây dựng của tòa biệt thự này hơi sớm, nhà của Thẩm Hướng Hoan ở thành phố Ninh có một khu vườn, thế là liền đào một cái hồ nhân tạo, xây một cái đình.
Có lúc bà thử cảnh diễn một mình thì sẽ ở ngay trong đình này.
Bây giờ phong cách thay đổi, cái đình khi xưa cũng biến thành hành lang theo phong cách châu Âu, hoa sen và cá chép cẩm trong hồ nhân tạo cũng không còn nữa, bị trồng hoa súng.
Lương Kim Nhược đang ngây người, bỗng có người gọi cô.
“Chiêu Chiêu? Là con sao?”
Cô quay đầu, nhìn thấy Lương Lập Thân đã lâu không gặp đang đứng trước cửa.”
Lúc Lương Lập Thân và Thẩm Hướng Hoan kết hôn cũng đã hai mươi mấy tuổi, thêm vào đó khi đấy Thẩm Hướng Hoan vì sự nghiệp, mấy năm sau mới có con gái, cho nên bây giờ ông cũng đã năm mươi mấy rồi.
Ngay cả khi được chăm sóc cẩn thận thì cũng có thể nhìn ra được tuổi tác.
“Ừm.” Lương Kim Nhược cất lời.
“Chiêu Chiêu tới rồi ạ?” Lại có một người phụ nữ để tóc dài đi ra từ đằng sau Lương Lập Thân, bà ta đi vào trong sân.
Thấy Lương Kim Nhược đứng ở trong sân, ánh mắt bà ta lóe lên.
Lương Kim Nhược không hề để ý tới bà ta: “Lương Thanh Lộ đâu rồi?”
“Vào nhà đã rồi nói sau.” Buổi tối Lương Lập Thân về liền nghe thấy Lương Thanh Lộ bọn họ nói chuyện này, cùng với điều kiện của Lương Kim Nhược.
Phản ứng đầu tiên của ông rất phức tạp.
Bởi vì bây giờ Lương Thị vẫn còn đang ở trong tay ông, ông có quyền khống chế tuyệt đối, mà con gái mới vừa về nước đã bắt đầu đòi quyền hạn.
Nhưng suy nghĩ cẩn thận lại, với tính tình của Chiêu Chiêu, cô không thích mẹ con Phương Lan Như, yêu cầu này của cô cũng không sai.
Lương Kim Nhược đi cuối cùng, ánh mắt dừng trên bóng lưng của Phương Lan Như.
Hồi sáng vứt hoa của bà ta, cũng không biết bà ta thấy chưa, ban ngày Lương Thanh Lộ còn không đồng ý, buổi tối lại thay đổi, chắc chắn là do bà ta.
Nhưng điều cô muốn thì sẽ không thay đổi đâu.
“Con về nước mà sao chẳng về lần nào vậy, đã lâu lắm rồi ba con không gặp con đấy.” Phương Lan Như cười nói dịu dàng.
Lương Kim Nhược như cười như không: “Chẳng phải đã tới rồi sao.”
Đi qua huyền quan, Lương Thanh Lộ liền xuất hiện trong phòng khách: “Ba, Kim Nhược về rồi sao ạ?”
Có lẽ là sợ Lương Kim Nhược sẽ khiến cô ta khó xử ngay tại đây, cô ta không gọi Chiêu Chiêu hoặc em gái.
Lương Kim Nhược nhìn thấy bức tường bị đập ngày hôm nay đã trống không, mảnh thủy tinh vỡ được xử lý, giải thưởng của Lương Thanh Lộ cũng không còn ở trên đó nữa.
Thấy mục tiêu tầm mắt của cô, Lương Thanh Lộ tức giận trong lòng.
“Chiêu Chiêu đã ăn gì chưa?” Lương Lập Thân ho một tiếng: “Ngồi xuống ăn cùng luôn đi, hôm nay có món cá chua cay mà con thích đấy.”
“Ăn rồi ạ.” Lương Kim Nhược bình tĩnh trả lời: “Với cả, bây giờ con không thích ăn nữa rồi.”
Cô quay sang hai mẹ con nhà kia: “Lương Thanh Lộ, cô hẹn tôi tối nay qua đây thì đừng lãng phí thời gian nữa, đám Diệp Chi cũng đang vất vả lắm.”
Nhắc tới Diệp Chi, vẻ mặt Lương Thanh Lộ cứng đờ mất một giây.
Hôm nay khi cô ta tới đồn cảnh sát, thái độ của mấy người Diệp Chi với cô ta đã rất khác biệt.
Lương Lập Thân cất lời: “Chiêu Chiêu à.”
Lương Kim Nhược lên giọng chặn lời: “Con không muốn nghe mấy lời dư thừa.”
Lương Lập Thân nhíu mày, định xoa dịu một chút: “Chiêu chiêu, Thanh Lộ là con gái của ba, sau này hai đứa đều sẽ có cổ phần của Lương Thị, yêu cầu như thế này...”
“Là con gái của ba chứ đâu phải con gái của con.” Vẻ mặt Lương Kim Nhược lạnh nhạt, nhìn sang Lương Thanh Lộ: “Nếu như kí tên mà cô nói là như thế này, thế thì chẳng có gì để nói nữa cả.”
Lương Thanh Lộ hít sâu vài hơi, nhìn sang Phương Lan Như.
Phương Lan Như thở dài một hơi: “Chiêu Chiêu à...”
Lương Kim Nhược bất động: “Đừng gọi tôi như vậy, làm tôi thấy tởm.”
Phòng khách đột nhiên trở nên im lặng.
Phương Lan Như không ngờ rằng cô lại thẳng thắn như vậy, mất công bà ta đã chuẩn bị tốt tâm lý, da mặt lúc xanh lúc đỏ.
Tiểu tam là kí ức mà bà ta chẳng thể xóa nhòa được.
Ánh mắt bà ta sâu thẳm: “Bây giờ Thanh Lộ đang làm việc ở Lương Thị, có thể không thực hiện được yêu cầu của con đâu, đổi điều kiện khác được không?”
Lương Thanh Lộ gật đầu: “Đúng vậy, Lương Thị vẫn còn là của ba đó, em còn chưa vào đã khoa chân múa tay, dễ làm đảo lộn sắp xếp.”
Lương Kim Nhược: “Sẽ chẳng sao cả đâu.”
Phương Lan Như nhìn vẻ mặt cô, khoác cánh tay Lương Lập Thân: “Lập Thân, đổi tòa biệt thự này cho Chiêu Chiêu, có được không?”
Tòa biệt thự này?
Lương Kim Nhược sững sờ.
Hóa ra chiêu mà Lương Thanh Lộ và Phương Lan Như nghĩ ra là cái này sao?
Phải công nhận, đúng là khiến cô rất rung động đấy.
“Lan Như...”
“Em không sao cả, Thanh Lộ còn đang trẻ, sự nghiệp vừa tới tay...” Phương Lan Như dịu dàng giải thích với Lương Lập Thân.
Cuộc đối thoại của hai người kéo Lương Kim Nhược hoàn hồn lại.