Tôi nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi và lạnh lẽo của chính mình.
Từ cuộc đời của Nam Du biến thành một "Thẩm Bội Chi".
Năm một tuổi, cha qua đời vì tai nạn lao động.
Mẹ tôi đã mang chị gái Nam Cẩm và tất cả số tiền bồi thường của ông ấy ra đi, để lại tôi và bà ngoại nương tựa vào nhau.
Sở dĩ mẹ tôi đưa chị tôi đi là vì tên chị tôi mang ý nghĩa “tương lai tươi sáng”, ý nghĩa may mắn.
Tôi trở thành người thừa.
Từ nhỏ đến lớn, tôi chưa từng biết thế nào là được cha mẹ yêu thương, thế nào là chị em nương tựa.
Người khác hạnh phúc bên cha mẹ, còn tôi chỉ biết ôm tấm ảnh duy nhất của cha mẹ đi vào giấc mơ tìm bọn họ.
Tuy nhiên, điều khiến tôi đau lòng hơn cả việc bị gọi là đứa trẻ hoang, đó là những cái nhìn chằm chằm mà tôi phải chịu từ năm 14 tuổi. Cùng với những bàn tay của những người đàn ông khác nhau trèo qua tường nhà vào đêm khuya.
Rõ ràng là một số phận hẩm hiu ai cũng có thể chà đạp nhưng lại có một vẻ đẹp phô trương.
Có phải rất buồn cười không?
Nếu bà ngoại không nghiến răng chịu đựng đưa tôi đến trường học ở, có lẽ cuộc sống của tôi đã thật bẩn thỉu.
Nhưng mà những khoản học phí, chi tiêu lặt vặt đã khiến bà ngoại kiệt sức, sau rồi không thể chống cự thêm được nữa.
Tôi cắn răng cắn cổ học tập chăm chỉ, mong muốn đưa bà ngoại đến một nơi tốt đẹp hơn.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi nhận được thư mời nhập học từ 985 trường đại học.
Những người đã mười bảy năm vắng bóng, không biết tin tức từ đâu, khi tôi không cần họ nữa thì họ lại xuất hiện.
Sau đó tôi mới biết rằng mẹ tôi đã tái hôn 16 năm trước, đối phương là một ông chủ lớn.
Chị gái Nam Cẩm đã đổi tên thành "Thẩm Bội Chi”.
Họ quan tâm đến bà ngoại và tôi, đưa bà ngoại đi khám sức khỏe và thậm chí còn đăng ký cho chúng tôi đi du lịch với một lý do mỹ miều: chúc mừng đậu đại học, còn cả đền bù tổn thất.
Tôi không muốn đi, nhưng lại xiêu lòng vì ánh mắt háo hức của bà ngoại.
Những năm này, tôi bị mắc kẹt trong một ngôi làng miền núi nghèo nàn, lạc hậu. Không bao giờ biết thế giới bên ngoài rộng lớn như thế nào.
Tôi vẫn còn trẻ, sẽ có rất nhiều cơ hội trong tương lai, nhưng bà ngoại……
Mất cả đêm trằn trọc, cuối cùng tôi cũng đồng ý.
Một chuyến đi, tôi nhìn thấy một thế giới rộng lớn hơn.
Trên gương mặt bà ngoại, nở một nụ cười mãn nguyện mà cả đời chưa bao giờ có được.
Thế là nỗi oán hận đối với mẹ, đối với chị gái, tôi đặt nhẹ xuống, dần dần biến mất tăm.
Nhưng sau chuyến đi, nhìn thấy đơn kiểm tra sức khoẻ của bà ngoại, bầu trời của tôi như sụp đổ.
Người bà yêu quý của tôi có một khối u ác tính to bằng nắm tay trẻ em đang phát triển ở một bên tim của bà.
Phí phẫu thuật hơn 30 vạn nhân dân tệ, một mức giá cao ngất trời đối với tôi và bà ngoại vào thời điểm đó.
Mẹ tôi đã đến gặp riêng, nói cho tôi biết lý do mẹ quay lại.
Bà ấy hy vọng rằng tôi có thể đổi tên thành "Thẩm Bội Chi" và chia sẻ cuộc sống của mình với chị gái.
Có nghĩa là, tôi và chị gái sẽ học cùng một trường đại học với nhau.
Chỉ là chị tôi sẽ làm những điều đẹp đẽ, được chú ý, được nổi tiếng, được nể trọng. Còn tôi sẽ mệt mỏi làm các bài kiểm tra trên lớp, học hành, ôn thi.
Bốn năm sau, tấm bằng tốt nghiệp có in dòng chữ "Thẩm Bội Chi" thuộc về chị gái tôi.
Đổi lại, viện phí của bà ngoại trong bốn năm sẽ được chi trả.
Bà ấy yêu cầu tôi phải xuất hiện khi chị gái cần và biến mất ngay lập tức khi chị ta không cần.
Điểm quan trọng nhất là không được làm phiền cuộc sống hiện có của bọn họ.
Lúc thốt ra những lời này, cử chỉ vô cùng ưu nhã, trên khuôn mặt còn mỉm cười nhẹ.
Nhưng điều đó khiến trái tim tôi đau.
Hóa ra họ khám sức khỏe cho bà ngoại chỉ để tìm cách tiếp cận tôi.
Chia sẻ cuộc sống cũng chỉ là cái cớ giẫm đạp tôi xuống thành vật trải đường cho chị gái.
Tôi nghi ngờ bệnh án của bà ngoại bị làm giả, cho nên nhất quyết đưa bà đến bệnh viện để xác nhận lại một lượt.
Chỉ là, chẳng có điều gì được thay đổi.
Vì bà ngoại, tôi đã thay tên đổi họ, trở thành "cái bóng" của chị gái.
Mẹ tôi theo thoả thuận, giúp bà ngoại được thực hiện phẫu thuật.
Chúng tôi đều "có" những thứ mà bản thân mong muốn...