01
Khi tôi ch.ế.t, đám cưới vẫn diễn ra sôi nổi.
Chồng tôi, Lục Nghiên Thần nâng niu bàn tay chị gái tôi, Thẩm Bội Chi, trịnh trọng tuyên thệ.
“Sau này, dù nghèo khó hay giàu sang, dù khỏe mạnh hay ốm đau, anh sẽ luôn ở bên em và không bao giờ rời xa em…”
Đây vốn là đám cưới của tôi, vậy mà bây giờ tôi chỉ là một hồn ma trôi lơ lửng tại lễ đường, đứng nhìn chị gái tốt của mình giả mạo thân phận và kết hôn với người đàn ông mà tôi yêu.
Tôi nhìn chằm chằm Lục Nghiên Thần.
Anh ấy có một khuôn mặt tuấn tú, dáng người cao ráo, nhưng tính cách rất lạnh lùng, khiến người khác không dám lại gần.
Điều tôi không ngờ tới là một người lạnh lùng, lãnh đạm như vậy sẽ có lúc lặng lẽ đỏ mặt khi nói ra ba từ: "Tôi đồng ý".
Còn chị gái tốt của tôi, mặc váy cưới trắng như tuyết, ngước nhìn anh ấy đắm đuối.
Đôi mắt e thẹn, dịu dàng.
Cứ như thể chị ta, Thẩm Bội Chi đã yêu Lục Nghiên Thần rất nhiều năm, mà không phải là tôi, Nam Du.
Tôi đứng bên sân khấu, nhìn họ đắm mình trong vô vàn hoa tươi cùng những tiếng vỗ tay không ngớt đưa ra lời hứa long trọng nhất cho tương lai.
Trong khi đó thân xác của tôi đang co ro trong bóng tối vô tận, cả người đ.ầ.m đ.ìa m.á.u.
Giống như một bông hoa nở rộ rồi lại héo úa.
Vốn tưởng trái tim đã đủ cứng cáp để chống chọi với mọi sương gió trên đời, nhưng khi nhìn thấy họ hôn nhau, trái tim tôi đau nhói lên.
Khắp phòng là những tiếng chúc mừng, còn họ là trung tâm của mọi ánh nhìn.
Còn tôi, chỉ là một kẻ dư thừa.
Tôi không muốn nhìn nữa, quay người bỏ đi.
Mới đi được mấy bước, thân thể đã bị một lực mạnh kéo về phía sau.
Sau đó tôi nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.
Theo lý, khi chết rồi linh hồn sẽ rời khỏi cơ thể, tiêu tan khỏi đất trời hoặc là đầu thai chuyển kiếp.
Nhưng tại sao tôi đã c.h.ế.t lại vẫn có thể “sống” trong hình dạng này?
Tôi không tin vào ma quỷ, một lần nữa hướng về phía cửa mà đi.
Nhưng dù đã thử mấy chục lần cũng không đi qua được, ngược lại còn khiến toàn thân đau nhức.
Sự đã đành, tôi buông lỏng tinh thần, thoải mái tìm một góc tối không người, ngồi xếp bằng đợi cho Đầu Bò Mặt Ngựa đến quyến rũ hồn tôi.
Nhưng mà tôi không chờ được Đầu Bò Mặt Ngựa đến đã bị chị gái tốt của tôi “lôi” vào phòng hoá trang.
Tôi nhìn chị ta cởi bỏ chiếc váy cưới màu trắng, khoác lên mình một chiếc váy màu đỏ thẫm như rượu.
Sau đó cùng chị ta quay trở lại tiệc cưới, nhìn chị ta ôm lấy cánh tay của Lục Nghiên Thần đi đến từng bàn một nâng ly uống cạn cùng khách khứa.
Lúc ấy tôi mới biết bản thân đã bị chị ta “trói buộc”.
Trước kia, chị ta làm đảo lộn cuộc sống của tôi.
Ngay cả sau khi chết vẫn không thoát khỏi chị ta.
Tôi nhướng mày, không biết nên khóc hay nên cười.