Lục Nghiên Thần uống thay phần lớn rượu cho Thẩm Bội Chi, cho dù vậy chị ta vẫn uống thêm rất nhiều.
Tửu lượng của Thẩm Bội Chi không tệ, còn từng rủ tôi đi uống rượu vài lần.
Nhưng trước mặt Lục Nghiên Thần, xưa nay tôi toàn kiếm cách từ chối với lý do dị ứng.
Thẩm Bội Chi không biết được những mánh khoé của tôi, cộng thêm tâm trạng tốt, càng uống càng nhiều.
Nhưng về sau Lục Nghiên Thần cau mày mỗi lúc một sâu hơn vậy mà Thẩm Bội Chi lại hoàn toàn không nhận thấy điều đó.
Sau khi kết thúc đám cưới, tôi bị Thẩm Bội Chi "lôi" vào phòng tân hôn.
Chị ta ra dáng một người vợ đảm, một người mẹ tốt ân cần hỏi han Lục Nghiên Thần.
Tôi nhớ xưa kia, chị ta là cô tiểu thư mười đầu ngón tay không chạm nước, khoe khoang "hiền thục" khắp mọi nơi.
Lục Nghiên Thần nồng nặc mùi rượu, đi vào phòng tắm với vẻ mặt mệt mỏi.
Thẩm Bội Chi lấy lý do giúp đỡ mà đi theo, muốn chơi trò uyên ương nghịch nước. Nhưng lại bị Lục Nghiên Thần phũ phàng “mời” ra ngoài.
Chị ta nghĩ rằng Lục Nghiên Thần sợ chị ta vất vả, vui vẻ lẩm nhẩm hát một câu, tay vừa chậm rãi rửa trái cây bên ngoài.
Đêm nay, tất cả những người giúp việc trong biệt thự đều được cho nghỉ.
Tôi ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn Thẩm Bội Chi lẳng lơ trơ trẽn, trong lòng cảm thấy rất hả hê.
Khi xưa tôi cùng Lục Nghiên Thần hẹn hò, Thẩm Bội Chi rất thường xuyên hỏi thăm dò chuyện yêu đương của chúng tôi.
Lúc đầu tôi cũng thành thật, nhưng càng về sau chị ta càng hỏi chi tiết hơn, tôi cảm thấy khó chịu, có lúc còn cố tình nói dối.
Tôi nói với chị ta rằng Lục Nghiên Thần ngoài mặt lạnh lùng nhưng trái tim nóng bỏng, anh ấy tuy khắt khe trong chuyện nam nữ, chúng tôi vẫn vượt qua ranh giới trước hôn nhân.
Nhưng thật ra, Lục Nghiên Thần và tôi chỉ dừng lại ở việc hôn nhau dù đã vài năm hẹn hò.
Tôi đã thỏa thuận với Lục Nghiên Thần, nếu một ngày nào đó tôi sẵn sàng, tôi sẽ trao thân cho anh ấy.
Anh ấy đã từng rất tức giận, nhưng rồi lại quyết định tôn trọng tôi.
Vốn dĩ đó là bóng ma tâm lý tuổi thơ, không ngờ lại dẫn đến tình huống hôm nay.
Thẩm Bội Chi càng trắng trợn dụ dỗ sẽ chỉ càng đẩy Lục Nghiên Thần ra xa hơn mà thôi.
Lục Nghiên Thần ghét nhất là bị lừa dối, nếu như anh ấy biết rằng Thẩm Bội Chi bỡn cợt anh ấy như một kẻ ngu, chắc chắn...
Tôi hơi nhếch khóe môi.
Sau khi Lục Nghiên Thần quấn một chiếc áo choàng tắm đi ra, Thẩm Bội Chi đặt đĩa trái cây đã cắt một nửa lại, vội vã đi vào phòng tắm để tắm rửa, tẩy trang.
Có lẽ là muốn ăn sạch Lục Nghiên Thần càng sớm càng tốt.
Chị ta nằm trong bồn tắm, vô cùng thoải mái sử dụng mọi thứ của tôi.
Phòng tắm hơi nước ngập tràn, dáng người lại đẹp lung linh.
Trong những năm qua, dựa vào ngoại hình vượt trội của mình, Thẩm Bội Chi đã đổi rất nhiều bạn trai, từ người này đến người khác.
Còn tôi, từ đầu chí cuối chỉ có một mình Lục Nghiên Thần.
Chị ta đã nhiều lần cười nhạo tôi cứng nhắc, có nhan sắc mà không biết lợi dụng để có lợi cho bản thân.
Nhưng xem ra, chị ta đã gặp qua vô số đàn ông cũng không có ai bằng Lục Nghiên Thần, còn muốn cướp anh ấy từ tay tôi.
Rốt cuộc chị ta lấy đâu ra cái gan đó?
Tôi nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không ra được cho đến khi nhớ lại tên trên tấm bảng chúc mừng hôn lễ, tôi mới chầm chậm nhớ lại.
——
Từ bảy năm trước, tôi đã buộc phải đổi tên thành "Thẩm Bội Chi".
Trong mắt Lục Nghiên Thần, chỉ có một cái tên "Thẩm Bội Chi".
Thẩm Bội Chi kết hôn với Lục Nghiên Thần, quang minh chính đại, danh chính ngôn thuận.
Còn tôi, "Thẩm Bội Chi", chỉ là một cái bóng phản chiếu trong u tối mà thôi.
Sương hóa thành hơi nước trượt từ khóe mắt tôi.
Thật buồn cười, ngay cả tôi đến khi chết cũng không phân rõ bản thân rốt cuộc là ai.