Triệu Mạc Anh: “ Anh xin lỗi, hôm nay là lần đầu anh đến căn tin, nên không biết chỗ này là của tụi em, được anh đi.”
 
Tế Tần và Ưng Trư cứng họng, tại sao lại có người nghe lời như này, chẳng có gì là sợ sệt bọn họ hay phản kháng, giọng nói giống như bọn họ là người nên biến đi, nhưng hai bọn họ lại không muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ như thế, họ là con của hai gia tộc lớn mà, gia tộc Tế và Ưng mà, họ là người trên vạn người ai không làm vừa ý họ sao có thể dễ dàng nói bỏ là bỏ.
 
Tế Tần: “ Con mẹ mày! Mày nói dễ quá ha? Mày ngồi lên ghế của tao rồi, mày phải chùi!”
 
Nói xong chưa đợi mọi người phản ứng Tế Tần đã nắm đầu của Triệu Mạc Anh, do tóc hắn khá dài nên có thể nắm một cách dễ dàng, hắn nắm đầu của Triệu Mạc Anh nhấn xuống ghế miệng thì nói tóc trắng giống khăn quá nên làm khăn để lau luôn đi, tay thì nắm đầu hắn cứ nắm rồi nhấn di chuyển qua lại trên ghế.
 
Triệu Mạc Anh vẫn duy trì được nụ cười, hắn mặc cho Tế Tần có làm với đầu hắn thế nào, cũng không kêu la lấy một tiếng.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play