Mọi người nhận ra người trong đó là Phương Lê giúp việc cũ của nhà họ Triệu, bọn họ hoảng hốt không được bao lâu có người nhanh nhẹn đi đến bên cánh cửa chắc chắn của chuồng chó mà kêu lớn “ Lấy chìa khóa đưa cho tôi” bác quản gia nhanh chóng đi lấy chìa khóa đưa cho họ, bọn họ mở cửa ra, giây khắc cửa nặng nề được đẩy ra, ánh sáng từ bầu trời chiếu vào, tắt cả mọi người đều nhìn thấy Phương Lê đang quay lưng vào bức tường miệng cứ liên tục nhai.
Một người nhìn thấy liền hỏi: “ Nè, cô ơi cô có sao không?”
Phương Lê trong góc nghe được âm thanh chậm rải quay đầu, sao khi nhìn rõ khuôn mặt cô ta bọn họ đều đứng không vững loạn choạng kêu la thảm thiết, trên khuôn mặt Phương Lê đầy máu, không cần hỏi cũng biết máu đấy là của ai, cô rất ốm chỉ còn da bọc xương, khi cô nhìn thấy tất cả mọi người cô bật dậy từ vui mừng trở thành tuyệt vọng khi nhìn đằng sau tất cả mọi người có thể nhìn thấy được một thiếu niên có mái tóc trắng với đôi mắt đỏ như máu đang cười và nhìn vào cô.
Triệu Mạc Anh lúc đầu cũng không ngờ sẽ có chuyện này xảy ra, nhưng hắn đã dự đoán được từ trước, Phương Lê sẽ được tìm thấy chỉ là không biết nhanh hay chậm thôi, với tiến độ này thì thật sự quá chậm.
Phương Lê run rẩy kịch liệt, đôi mắt mở to nhìn vào khuôn mặt mỉm cười của Triệu Mạc Anh, sau một lúc cô quỳ sụp xuống đất kêu la kịch liệt, mọi người xung quanh nhanh chóng đè cô dưới nền gạch lạnh lẽo phòng ngừa cô không làm bị thương bất kì ai, cô đau đớn kêu la như một người điên, không biết bây giờ mình đã thảm hại như thế nào, Tề Tự Ngâm nhìn cảnh tượng xung quanh và nhìn vào Triệu Mạc Anh với nụ cười trên môi, hắn hiểu ra mọi chuyện đang xảy ra là do người của hắn làm, hắn im lặng không nói gì không vạch trần.
Mọi người kéo Phương Lê ra khỏi ngôi nhà đã giam cầm cô trong đó, nhìn vào cô gái từng năng động đến đâu giờ lại trở nên điên rồ đến đấy, đầu tóc bù xù, khuôn mặt nhăn nheo đến mức chẳng ai biết cô đang hai mươi mấy tuổi, nhìn vào trong chuồng chó khung cảnh ngổn ngang đồ ăn của chó đã lên móc, nhiều con dòi lúc nhúc tròi ra, bọn họ nhịn sự buồn nôn vì hình tượng bản thân, mọi người lấy dây thừng trói tay của Phương Lê đưa cô đến bên đồn công an gần đó.
Ba Triệu ngồi sụp xuống đất, ông không thể tin người hầu đã mất tích từ lâu của nhà ông lại đang ở trong chuồng chó, còn bị nhiều người chứng kiến thì ông không thể tẩy trắng được, mẹ Triệu cũng như ông ngồi thụp xuống đất khuôn mặt tối sầm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play