Ngày hôm sau , cô cùng bạn thân đi lấy ảnh cưới. Lúc đi qua một con đường Nguyệt đột nhiên gọi cô chỉ về một hướng.
Cô nhìn theo thấy anh dắt cô gái mà hôm qua nhắn tin cho cô đi ra khỏi shop quần áo cho mẹ và bé .
Cô tự nhủ chỉ là người giống người thôi , cô vẫn không kìm được bấm chặt tay lên da . Cô không cảm nhận được sự đau nhói ở tay nữa , đầu chỉ có nhũng hình ảnh đó .
Cô về nhà trong trạng thái vô hồn , đến bữa tối ăn cơm gia đình tôi mong chờ cũng không thấy ngon nữa.
Bố mẹ phát hiện ra cảm xúc của cô lại cũng hỏi , cô chỉ nói qua loa miễn cưỡng cười rồi đi lên phòng .
Sáng hôm sau cô mang album ảnh cưới cho gia đình anh xem . Vậy mà người mở cửa là cô ta , cô sững sờ trong chốc lát.
- Chị đến tìm anh Thành sao ? Anh Thành chị Phượng tới tìm anh .
Cô ta nâng bụng bầu cười cười xoay người vào nhà . Cô thoáng nhìn qua cái thai chắc cũng phải được 4 tháng rồi bụng lộ lên 1 chút.
- Ngân con đang mang thai mau ngồi xuống.
Bác gái quan tâm nhìn cô ta , thì ra cô ta tên Ngân à . Ngân cười vuốt ve chiếc bụng nhỏ . Anh đi ra nhìn cô :
- Em đến đúng lúc lắm anh cũng đang có chuyện muốn nói với em .
Cô ngồi xuống ghế , nhìn bác gái và anh ân cần chăm sóc Ngân .
- Chúng ta hủy hôn đi .
Ly nước trên tay cô rơi xuống " choang " một cái như trái tim cô rơi xuống hầm băng vậy , mảnh thủy tinh rơi vương vãi trên đất. Cô không tin nổi nhìn anh , anh đang nói cái gì với cô đây . Phải chăng cô đã nghe nhầm .
- Anh nói cái gì cơ ?
- Anh Thành nói, anh và chị hủy hôn . Chị nghe rõ chưa hả ?
Hai từ " hủy hôn " được Ngân nhấn mạnh , tay cô run run lên . Cảm giác hoa mắt chóng mặt như sắp ngất ra đây .
- Ngân đã mang thai con của anh , anh không thể để đứa trẻ không có bố được. Vậy nên chúng ta cũng không cưới gì nữa hết.
Cô nhìn anh rồi lại nhìn bác gái , bác dường như đang né tránh ánh nhìn của cô .
- Anh nói đùa phải không ? Chúng ta chỉ còn 1 tháng nữa đã là vợ chồng rồi.
Những giọt nước mắt rơi lả chả trên mặt cô , cô lấy tay lau đi những giọt nước mắt đó . Nhưng càng lau nước mắt càng chảy ra , cô bất lực đến mức gần như khóc lớn nức nở như một đứa trẻ.
- Anh không đùa . Ngân cũng đã siêu âm đứa bé là con trai . Anh không thể bỏ hai mẹ con em ấy được.
Vậy còn cô , còn cô thì làm sao ai đền cho cô 3 năm cấp 2 thích thầm , 3 năm cấp 3 nhớ nhung. 1 năm tìm hiểu mập mờ, 3 năm đại học yêu đương, 1 năm cùng nhau gây dựng sự nghiệp.
Cô dường như không suy nghĩ được gì nữa , chỉ khóc nấc lên. Ngực dường như có cả tạ đá đè lên nặng chĩu , cô không thở nổi nhìn anh .
Cô mệt mỏi cầm túi sách của mình chạy vụt ra khỏi nhà đó , trên đường đi về nhà , đôi mắt đẫm nước vô hồn . Ai đi qua cũng nhìn lại , cô nhắm mắt để mặc người ta nhìn .
Minh nhìn thấy cô thẫn thờ đi bộ về tới nhà thì chạy ra hỏi lúc đó cô không còn biết gì mệt quá ngất đi .
Lúc cô tỉnh dậy đã là đêm khuya , trước ánh mắt lo lắng của cả nhà dò hỏi cho bằng được có chuyện gì .
- Ba ... Mẹ .... Lý Minh Thành ... Muốn hủy hôn ... Hắn làm cho người ta có bầu giờ nói phải chịu trách nhiệm muốn hủy hôn…
Nói rồi cô khóc lớn trong lòng mẹ , bố cô tức giận đập bàn . Hai đứa em trai lao vụt ra khỏi phòng tức giận mà đi ra ngoài.
Mẹ đôi mắt đẫm nước cố nhịn an ủi cô " là do hắn mù mới không muốn cưới con gái của mẹ " .
Khóc mệt rồi, cạn nước mắt rồi, không khóc nổi nữa. Cô chỉ thẫn thờ nhìn cây hoa nhỏ xinh lúc trước anh tặng cô .
Chỉ qua một đêm mà như bố mẹ cô đã già đi hơn rồi , không còn vui vẻ nữa bàn với nhau chuẩn bị đám cưới.
Các thứ đã hủy hết , ngôi nhà vốn nên đang vui vẻ mà trầm lặng đến đáng sợ . Hai đứa em trai nghe thoáng qua là đã đánh anh một trận khiến anh chảy nhiều máu .
3 tuần nó chôi qua một cách vô vị , Nguyệt không nhìn được cô vậy kéo cô đến một quán ăn cho khuây khỏa người.
Nguyệt không ngừng chửi rủa anh , thất tín khuyên cô nghĩ thoáng lên . Còn muốn giới thiệu mấy anh chàng cho cô . Cô gượng gạo cười, còn đâu tâm trí mà nghĩ đến chuyện khác nữa.
Nguyệt gọi một bàn đồ ăn tuyên những món cô thích, nhưng cô nhìn không có khẩu vị miệng cứ đắng ngắt.
Món cuối món cá hấp, nhân viên vừa bê ra Nguyệt nhăn nhó mặt rồi chạy ra phía nhà về sinh ngay lập tức. Cô lo lắng đi theo ra nhà vệ sinh xem xem có chuyện gì .
Nguyệt trong nhà vệ sinh nôn khan , nôn tới nỗi xanh sao mặt mày .
- Nguyệt mày không sao chứ?
Nguyệt xua tay ra hiệu mình không sao đứng dậy lấy khăn lau , nước xúc miệng. Cô lâu rồi không để ý hình như Nguyệt xanh xao hơn rồi . Mắt quần thâm rõ trên mặt , ánh mắt thì lờ đờ mệt mỏi.
- Không mấy mày đi khám xem sao ? Tao thấy mày xuống sắc lắm.
Nguyệt với tôi trở về bàn than thở
- Không hiểu sao mấy ngày này tôi không khỏe , nhìn thấy mấy thứ nặng mùi không chịu được.
Cô bắt Nguyệt đi khám xem , Nguyệt lúc đầu không muốn đi sau đó cô phải nói đến mức nẻ lưỡi vì phiền quá mới chịu.
Buổi chiều cô đón Nguyệt vào bệnh viện kiểm tra . Nhìn bác sĩ khám rồi cho lên giường siêu âm, nói với bọn cô .
- Cô gái này là có thai rồi đấy , một tháng tuổi rồi .
Nguyệt không tin vào tai hỏi lại có thiệt không . Mặt mày Nguyệt méo mó nhìn trên màn hình . Nguyệt chưa lấy chồng mà có bạn trai , lần này phải bỏ cuộc chơi về lấy chồng rồi.
Cô đi ra nộp tiền rồi lấy mấy thứ vitamin cho bà bầu , nguyệt ngồi trên ghế đợi .
Cô nhìn xung quanh rồi lại nhìn lên bầu trời. Bầu trời kia trong xanh thật đó như những ngày hạnh phúc trước kia .
Cô nhìn thấy bóng hình quen thuộc đi đến một phòng khám bệnh đằng xa . Là anh , cô bước đến gần muốn quan sát anh một chút vì đã lâu quá chưa gặp anh .
- Bệnh này cậu cũng nên nhập viện càng sớm càng tốt. Nếu chữa trị tốt thì mới sống lâu được.
Bệnh anh bị bệnh gì chứ ? Cô nhíu mày nhìn vào bên trong .
- Bệnh này của tôi còn bao nhiêu lâu ?
- Nhiều nhất là 6 tháng.
6 tháng .... 6 tháng gì cơ ? Mải thất thần đến lúc anh bước ra phát hiện ra cô thì mới quay đi ra chỗ khác . Anh bất ngờ muốn nói gì đó , thì Nguyệt cầm tay cô đi ra .
Cùng không quên chửi anh hai câu . Ra đến cổng cô vẫn rất tò mò muốn biết có chuyện gì .
- Nguyệt này tao nhớ ra cần mua ít vitamin của tao mấy nay cảm thấy không khỏe , chờ tao chút nhé .
Đi vào bệnh viện ngồi trước mặt bác sĩ cô cắn răng hỏi Anh có bệnh gì .
- Chúng tôi không thể tiết lộ được.
Cô cắn răng môi run run giọng điệu nhỏ nhẹ như đang cầu xin.
- Chúng tôi sắp cưới nhau là vợ chồng được coi như là người nhà bệnh nhân rồi mà . Bác sĩ bác nói cho tôi biết đi mà .
Bác sĩ chỉ nhìn cô rồi lắc đầu không nói gì thêm , cô biết sẽ không thể có được tin tức gì cô đành đứng dậy bước ra ngoài .
Ngồi trên phòng cô nhìn mặt trời đang dần dần khuất bóng , chỉ có thiên nhiên mới làm cho cô vơi đi một chút phiền lòng .
12 giờ cô nhìn thông báo của Facebook gửi về giờ này năm ngoái hai người đang nói chuyện qua điện thoại lúc đó đôi mắt cô buồn ngủ híp lại còn anh thì cứ cười nói cô mau đi ngủ . cô nói cô phải trờ anh làm xong việc của anh rồi cùng nhau chúc ngủ mới đi ngủ .
- Công chúa nhỏ siêu đáng yêu của anh có người gọi đến nè !
Tiếng chuông điện thoại mà anh cài cho cô lúc mới yêu sau đó còn một đoạn cười nói của cô và anh .
- Alo .
Cô bắt máy với giọng trầm có chút nghẹn cứng ở cổ họng . Đầu bên kia là giọng nức nở của nữ , cô khẽ nhíu mày nhận ra ngay là chị Châu .
- Phượng.....đừng cúp máy...chị có chuyện muốn nói ...làm ơn hãy vô tình gặp nó ...thể hiện mình sống rất tốt có được không? Quan tâm nó một chút .....khuyên nó ăn thêm một chút .…
Cô không hiểu chị Châu đang nói gì , sống tốt thì cô vẫn đang rất tốt thôi .
- Nó mấy ngày nay không ăn gì hết......đã gầy đi hơn 10kg chị sợ cơ thể nó không chịu nổi mất .
Chị nức nở lên cô không biết nói gì chỉ im lặng nghe chị nói.
- Nó cấm cả nhà không cho em biết bệnh tình của nó , nhưng mà em ơi chị sợ nó không chịu nổi mất rồi chỉ mong những ngày cuối cùng của nó có thể ra đi trong hạnh phúc như thế đối với chị là quá đủ rồi.
Chị Châu không nghe thấy cô đáp lại chỉ chúc cô ngủ ngon rồi cúp máy. Cô bật khóc nức nở, giờ tôi biết anh ấy không phản bội tôi . Nhưng cô chẳng thà để anh ấy phản bội cô còn sự thật này nó làm cô đau gấp 100 lần . Tim cô thắt lại , nghẹn thở khóc lên .
Cả đêm cô không tài nào ngủ được chỉ mong trời mau sáng để cô làm rõ mọi chuyện. Cô muốn nghe được rằng hôm qua chỉ là do chị Châu nhầm thôi .
Đôi mắt sưng húp, đen sắc mặt tái nhợt cô đeo 1 chiếc kính dâm che đi đôi mắt của mình . Cô đứng ở dưới nhà một lúc thấy chị Châu đi xuống. Chị Châu sắc mặt không khá hơn cô là bao , sắc mặt nặng nề u ám nét buồn nặng nề .
Thấy cô chị gượng cười nhẹ , cô bước đến muốn vào chủ đề chính hôm qua là như thế nào. Chị Châu lại chốn tránh .
- Hôm qua chị mơ ngủ thôi em đừng để ý .
- Chị có coi em như là em gái chị không nếu như coi em là em gái của chị hãy nói cho em biết đang có chuyện gì sảy ra vậy đi mà .
Chị Châu suy nghĩ rồi đưa kêu cô đi cùng chị . Bước vào cánh cổng bệnh viện cổ họng cô như nghẹn lại . Sỡ hãi đan xem sự lo lắng, chân cô nặng chĩu đi từng bước.
Tiếng cười nói trước cửa bệnh viện khi bước vào sâu bên trong nghe thầy tiếng khóc của mấy bạn nhỏ tiếng khóc như có thể xé nát cả bầu trời trong xanh kia .
Tiếng hét của một thanh niên vang lên đột ngột khiến cô giật mình hoảng sợ nhìn về phía trong phòng phát ra tiếng động . Tiếng hét cũng khá lớn , cô liền nhận ra là tiếng hét của một Anh trai .
-Cậu ấy đang lấy tủy để xét nghiệm .
Khuôn mặt chị Châu có vẻ bình tĩnh như đã quen với việc như này rồi. Cô biết anh sợ đau nhưng phải đau đến mức nào anh trai này mới phản ứng như vậy. Cô không dám nghe đi đến đầu gió để những âm thanh đó không vọng đến . Nhưng ai cũng biết điều đó là không thể tiếng hét lớn như trần gian địa ngục .
Bước vào phòng bệnh càng xót xa hơn nữa thấy anh nằm trên giường bệnh yếu ớt . Mái tóc đen nhánh mượt mà ngày nào anh tự hào giờ chẳng còn thay vào là một chiếc mũ kín đầu .
Khuôn mặt hốc hác gầy , như là cái xác khô tôi bụm miệng khóc không thành tiếng không dám bước vào bên trong .