Từ khi tôi hiểu được mọi câu nói , thì tôi luôn nhận thấy bố mẹ mình rất khác với bố mẹ của người khác .
Bố và mẹ vốn không yêu nhau vì chỉ là lầm lỡ sau một đêm có tôi . 2 tuổi phát hiện ra bệnh tự kỷ vì thế hai người đổ tội lẫn nhau, lúc nào bố mẹ cũng cãi nhau .
Một thời gian sau hai người li hôn tôi được bố gửi về quê với bà nội.
Bà nội biết càng thương tôi gấp bội, bà dùng sự dịu dàng, tình yêu thương vô bờ bến của mình chữa lành vết thương lòng tôi dần mở lòng với bà năm 3 tuổi tôi đã gọi tiếng bà là tiếng nói đầu tiên .
Năm 4 tuổi mẹ tôi gả cho người ta sinh ra một cô con gái, dượng không thích con gái nên muốn bà ấy sinh thêm . 2 năm sau bà thiệt sự đã sinh được một cậu con trai lanh lợi.
Năm tôi gần 5 tuổi bà đã cao tuổi sức yếu, ốm sốt cao không qua khỏi tôi được bố đón lại thành phố .
Năm 6 tuổi lần đầu gặp anh. Anh lớn hơn tôi 3 tuổi cao hơn tôi nửa cái đầu . Ngày đó đám con trai trong trường túm tụm lại bắt nạt tôi , anh như ánh trăng khuôn mặt tuấn tú tức giận nhìn bọn bắt nạt tôi.
Năm 8 tuổi anh dường như xuất hiện quanh thế giới của tôi . Tôi ngày càng thu mình trở nên trầm trọng, tôi ở trong phòng mình chỉ ngày ngày nhìn qua cửa sổ nhìn về phía dưới quê .
Ba tôi đi thêm bước nữa . Ba và dì sinh được thêm một người em trai nhỏ . Tôi không dám đến gần nói sợ đến gần sẽ làm tổn thương nó .
Tôi không đi học anh lo lắng sang hỏi thăm nhà anh với nhà tôi ngay bên cạnh nhau. Anh sẽ cho tôi kẹo ngọt giống như bà nội vậy, nói sẽ bảo vệ tôi .
Ngày đó anh ngây ngô gãi đầu nhìn tôi nói với tôi rằng :
- Thanh Mai lớn lên em sẽ gả cho anh chứ ? Anh sẽ chăm sóc cho em cả đời nhé ?
Nói xong anh đỏ mặt nhìn tôi với ánh mắt kiên định trong mắt anh chỉ có mình tôi. Tôi không đáp lại chỉ ngắt một bông hoa bên đường đưa cho anh .
Anh rất quý bông hoa đó anh mang về ép nó lại trưng lên trên kệ sách còn có đèn nhấp nháy rất đẹp .
Năm 10 tuổi cả thế giới của tôi nói lớn thì rất lớn. Nói nhỏ thì chỉ nhỏ bằng anh . Đi chơi anh cũng lo tôi ở nhà sẽ buồn tủi, mua rất nhiều kẹo cho tôi . Nói với tôi khi tôi ăn hết kẹo này anh sẽ trở về và sẽ cho tôi thêm kẹo .
Rồi anh đi chưa đến 1 tuần anh đã về , anh dường như sợ tôi sẽ lại thu mình lại lúc nào cũng chọc tôi cười.
Anh nói tôi cười lên rất đẹp nhưng tôi không thích cười chỉ thỉnh thoảng sẽ cười đáp ứng lại lời nói của anh .
Năm 16 tuổi anh và tôi chính thức ở bên nhau . Mẹ anh cũng thích tôi lắm bà thương tôi như con gái mình khi nào làm bánh sẽ mang cho tôi một phần .
Tôi đáp ứng lời tỏ tình của anh , anh vui sướng ôm tôi lên thật cao . Lần đầu tiên tôi bật lên tiếng cười khanh khách giòn tan.
Sau đó anh dường như chỉ thiếu nước 24/7 ở cạnh tôi. Mỗi buổi tối anh đều gửi tin nhắn chúc tôi ngủ ngon , rồi bảo tôi ngủ sớm không được phép ngủ muộn .
Năm 18 tuổi
Những ngày tháng yêu đương gần nhau của tôi dường như kết thúc. Phải yêu xa người ta bảo yêu xa sẽ cách lòng tôi cũng khá lo về việc đấy.
Tôi không giỏi giao tiếp nhưng ông trời phú cho tôi khả năng hội họa rất tốt, về chuyên ngành máy tính thầy cô trong trường luôn nói với nhau tôi là thiên tài phải được bồi dưỡng kĩ để còn phát triển trong nước mạnh .
Tôi vui lắm kheo với anh , anh khen tôi :
- Bảo bảo của anh giỏi quá . Em là tốt nhất, trên đời này chỉ có bảo bảo của anh là Thanh Mai nhất. Mau về mẹ nấu bò hầm em thích ăn nhất , rồi kheo với mẹ bảo bối của anh thiệt giỏi.
Rồi tôi phải đi ra nước ngoài du học, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm anh ở cùng tôi anh bật khóc tiễn tôi lên máy bay.
Anh khóc nức nở như trẻ con tôi vừa buồn cười vừa xót thương anh . Mẹ anh không nhịn được chọc ghẹo anh :
- Duy này con nhìn xem Thanh Mai đi xa ra đình còn chưa khóc . Vậy mà con xem con một người đàn ông lại khóc tới mức vậy.
Anh không quan tâm lời mẹ nói cứ khóc thút thít . Rồi chạy ra bên ngoài nhìn máy bay tôi rời đi . Tôi thấy anh được mẹ vỗ về , đứng khóc nhìn theo máy bay lòng tôi quặt thắt lại .
Những năm sau tôi vẫn như vậy cứ đến Tết sẽ về cùng anh đón Tết. Những lúc chia tay ở sân bay anh vẫn cứ nhìn theo với đôi mắt đỏ hoe .
Dần dần tôi cũng quen với hình ảnh đấy nỗi bật cười nhìn anh bên dưới.
Năm 22 tuổi tôi về ở hẳn với anh muốn tạo bất ngờ cho anh, không ngờ được người bất ngờ lại chính là tôi .
Tôi chọn ngày về là ngày sinh nhật của anh tôi nói dối tôi bận việc sẽ không về tổ chức cho anh . Anh hơi buồn rồi lại ngoan ngoãn gật đầu tỏ ra hiểu chuyện.
Tôi đặt bánh kem trước đặt nhà hàng rồi bắt taxi không để ai biết đi về nhà của anh . Ngôi nhà anh mua sau hai năm anh tích góp được sau khi đi làm .
Ngôi nhà sử dụng mật khẩu vân tay , mà tôi là người đầu tiên được hưởng đặc quyền này . Tôi vui vẻ mở cửa nhà rồi bước vào, ngôi nhà được thuê giúp việc theo giờ nên lúc nào cũng sạch .
Không thấy anh ở bên ngoài trong chắc anh đang ở trong phòng nghỉ ngơi .