6

Ta nghĩ ra một cách hay để vượt qua nỗi sợ đám đông.

Ta thấy đám đại thần lắm lời kia lại sợ, nhưng khi gặp thái giám cung nữ thì không sợ.

Thế là nhân lúc Nhiếp Chính Vương về phủ, ta gọi hết đám cung nữ thái giám đến Dưỡng Tâm điện.

Xếp thành một hàng.

Cung nữ và thái giám nhìn nhau, chẳng ai hiểu đang xảy ra chuyện gì.

Nhìn đám người chen chúc, nỗi sợ hãi của ta lại trỗi dậy.

“Trẫm, trẫm, trẫm muốn tối nay các ngươi cùng trẫm...”

Hai chữ cuối cứ ấp úng mãi chẳng nói ra được.

Đáng chết, lời lẽ vừa nghĩ xong trong đầu, đến miệng lại quên mất.

Nhưng ta là thiên tử, không thể để họ chê cười được.

Thế là ta bước tới, nghiến răng học theo dáng vẻ trước đây các hoàng huynh sủng ái phi tần, nâng cằm một cung nữ lên:

“Khụ khụ, để trẫm xem mặt mũi các ngươi nào.”

Ngón tay vừa chạm vào mặt cung nữ, ta giật mình như bị điện giật.  Đang định rụt tay lại thì bỗng nhiên cửa Dưỡng Tâm điện bị đẩy ra.

Người xuất hiện trước mặt, chính là khuôn mặt âm trầm của Hoắc Lương:

“Xem ra bệ hạ đói quá, cái gì cũng ăn được.”

Thấy Nhiếp Chính Vương, đám cung nữ thái giám bỏ mặc ta chạy tán loạn.

Trong điện chỉ còn lại ta và Nhiếp Chính Vương.

Giọng nói lạnh lùng của Nhiếp Chính Vương khiến ta sợ hãi:

“Bệ hạ giải thích đi chứ?”

Ta cúi đầu, nhưng ta cảm thấy mình không sai:

“Trẫm làm vậy cũng là vì ái khanh, trẫm cố gắng như thế, chẳng lẽ ái khanh không nhìn thấy sao?”

Sắc mặt Nhiếp Chính Vương vẫn chưa dịu lại: “Bệ hạ, nói đi, người nhìn trúng ai?”

Từng lời từng chữ, cứ như đang trách ta làm sai.

Đừng tưởng ta không nghe ra giọng điệu mỉa mai trong lời của hắn.

Nhưng ta không thèm chấp nhặt với hắn.

“Trẫm không nhìn trúng ai cả.”

Nhiếp Chính Vương nghiến răng nghiến lợi: “Bệ hạ để ý đến dung mạo cung nữ thật à?”

"Trẫm..." Ta hết đường chối cãi.

7

Từ sau chuyện đó, mối quan hệ giữa ta và vị Nhiếp Chính Vương đã phai nhạt đi nhiều.

Dạo này, hắn chẳng còn ngủ lại Dưỡng Tâm điện nữa, cứ tan triều là vội vã về phủ.

Ta là hoàng đế, lẽ ra phải có tấm lòng bao dung rộng lượng hơn.

Vì thế nhiều lần ta cố tình chặn đường hắn ra khỏi cung.

Nhưng lần nào cũng bị ngó lơ.

Tức chết ta rồi!

Chẳng hiểu sao chuyện này lại đến tai đám đại thần trong triều.

Nhiều lão thần đi theo tiên đế từ lâu đã ngứa mắt với việc Nhiếp Chính Vương nắm hết quyền hành trong tay.

Họ liên tục dâng tấu sớ, khuyên ta tuyển phi tần.

Nào là con gái út của Thượng thư Lễ bộ, nào là con gái cả của Thượng thư Hộ bộ... bọn họ chỉ hận không thể nhét hết đám con gái đó vào hậu cung của ta trong một đêm.

Ta rất đau đầu.

Mấy vị tiểu thư khuê các con nhà quyền quý này đều xinh đẹp tuyệt trần, lại có tài có sắc, ai ai cũng xứng đáng làm chủ hậu cung.

Ta muốn tìm Nhiếp Chính Vương để bàn bạc, nhưng lại đành chịu, vì tên thái giám được phái đi truyền tin báo lại rằng Nhiếp Chính Vương đang bị bệnh, không thể vào cung.

Được lắm Hoắc Lương, ngươi giỏi rồi, dám cả gan không gặp ta!

8

Sáng hôm sau, vào triều sớm.

Nhiếp Chính Vương xin nghỉ phép.

Ta lại quay về những ngày tháng một mình đối mặt với đám lão thần này.

Ta cũng muốn xin nghỉ lắm.

Chẳng lẽ ta là kẻ thấp hèn đến mức bắt ta, một người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội, phải đi lâm triều sao?

Bên cạnh còn chẳng có lấy một người quan tâm, chăm sóc.

Nhìn những cặp mắt đang nhìn mình chằm chằm, da đầu ta lại bắt đầu tê dại.

“Bắt... bắt đầu... lâm triều!”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”

Ta theo bản năng dời mắt đi chỗ khác.

“Bệ hạ, thần xin tâu, hiện nay hậu cung trống vắng, bệ hạ vẫn chưa có con nối dõi, có nên tuyển thêm phi tần, để hoàng thất ta thêm con cháu?”

Ta biết ngay mà! Vẫn không thể thoát khỏi kiếp nạn này.

Trước đây, khi ta còn là một vị vương gia nhàn rỗi, hoàng huynh của ta đã có vợ cả, vợ lẽ, nhưng lúc đó chẳng có tiểu thư khuê các nhà nào thèm để mắt đến ta cả.

Ta chỉ muốn khóc thôi.

Nhưng ta là hoàng đế.

Ta quay đầu nhìn về chỗ trống bên cạnh, nước mắt lưng tròng.

Nhiếp Chính Vương ơi, không có ngươi, ta thật sự không ổn.

“Bệ hạ đang độ tuổi sung sức, việc này liên quan đến sự ổn định của hoàng thất, mong bệ hạ sớm đưa ra quyết định.”

“Chuyện... chuyện này... vẫn nên đợi Nhiếp Chính Vương đến rồi bàn bạc sau.”

“Bệ hạ, người tuyển phi là ngài, chứ không phải Nhiếp Chính Vương!”

Đám lão già này chỉ giỏi ép ta, lúc trước bọn họ ép ta lên ngôi, bây giờ lại ép ta tuyển phi.

Ta chẳng khác nào con chuột bạch bị bọn họ tùy ý đùa bỡn.

Cứ chờ xem con rắn cường đại nào sẽ nuốt chửng ta.

Đúng lúc ta đang rối như tơ vò, thì cuối cùng Nhiếp Chính Vương cũng xuất hiện.

Hôm nay Nhiếp Chính Vương Hoắc Lương ăn mặc khác hẳn mọi ngày, hắn mặc một bộ y phục màu đỏ rực rỡ, trông rất oai phong, đĩnh đạc, ôn hòa như ngọc.

Chỉ có điều, hình như hoa văn trên y phục là…

Long văn!

Sao bây giờ, sao bây giờ, ái khanh của ta sắp bị đám lão thần này dòm ngó rồi.

Ta vội vàng kéo hắn lại gần, dùng tay áo rộng của mình che đi long văn trên y phục hắn.

“Thánh thượng, thần có một ý.”

Ta hoàn toàn không nhận ra sự khác lạ hôm nay của Nhiếp Chính Vương, vội vàng nói: “Tốt tốt tốt, các khanh cứ nghe Nhiếp Chính Vương nói.”

Bỗng nhiên tất cả các quan đều quỳ rạp xuống đất: “Thánh thượng, tuyệt đối không được.”

Ta còn đang hoang mang, thì Nhiếp Chính Vương bên cạnh cúi người chắp tay:

“Thánh thượng, thần muốn cưới ngài.”

“Vậy cứ nghe theo Nhiếp Chính Vương... Cái gì cơ!”

Đồng tử của ta như muốn nổ tung.

Cái thứ quỷ quái gì vậy?

Ta chớp chớp mắt, chỉ thấy một đám người ùa vào Kim Loan điện, bao vây toàn bộ đại điện.

Đúng lúc các đại thần đang nhìn nhau, không biết phải làm sao, thì trong mắt Hoắc Lương lóe lên một tia đen tối, hắn khẽ nhướng mày, thích thú nhìn ta:

“Bệ hạ, thần đã nhắm đến ngôi vị hoàng đế này từ lâu, nhưng giờ đây, thần không chỉ muốn ngôi báu, mà còn muốn cả ngài nữa.”

“Bệ hạ, vừa nãy ngài định đồng ý chuyện tuyển tú phải không? Nhưng thần không muốn. Hôm nay bệ hạ không ngoan, nên phạt thế nào đây?”

Đột nhiên Hoắc Lương cúi người, ta căng thẳng đến mức nín thở.

Hắn khẽ cười một tiếng, toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo đến rợn người:

“Tối nay, trên giường Dưỡng Tâm điện, sẽ phạt ngài đến khi kiệt sức mới thôi.”

9

“Cứu, cứu giá!”

Ta hô lên một tiếng, các đại thần thì thầm với nhau, ngó đông ngó tây, nhưng chẳng ai dám nhìn thẳng vào mắt ta.

Hoắc Lương dùng vỏ kiếm nâng cằm ta lên.

“Bệ hạ sợ rồi sao?”

Ta nuốt nước bọt: “Hoắc Lương, ngươi ngươi ngươi, gọi nhiều người đến đây làm gì!”

Ta bị chứng sợ giao tiếp xã hội mà, sợ giao tiếp xã hội mà.

Hoắc Lương muốn giang sơn, cứ lấy đi, muốn mỹ nhân, cứ lấy đi.

Sao phải gọi cả đống người đến đây chứ.

Ta từ từ cúi đầu, đưa tay muốn nắm lấy tay áo Hoắc Lương, định mặc cả với hắn:

“Ái khanh, ngươi thật sự muốn ngồi vào vị trí này sao?”

Hoắc Lương chẳng màng đến tình nghĩa trước đây, đẩy ta ra: “Bệ hạ, tình hình hiện giờ còn chưa đủ rõ sao?”

Ta cảm động đến mức sắp khóc: “Nói sớm đi chứ! Sao phải dẫn nhiều người đến thế, bệnh sợ giao tiếp của ta lại tái phát rồi.”

Ta ra hiệu cho thái giám, hắn lập tức dâng quốc tỷ lên.

Nhiếp Chính Vương liếc nhìn quốc tỷ bị nhét vào tay, khẽ nhíu mày.

Ta nhìn Hoắc Lương mặc long bào, tay cầm quốc tỷ với vẻ hài lòng: “Cuối cùng ta cũng được giải thoát rồi!”

Sau đó, ta dứt khoát cởi long bào ra, đẩy vỏ kiếm đang chắn trước mặt ta ra.

“Ta chuồn đây!”

Sau đó, ta co giò chạy mất dép.

Trường hợp này, ai thích đến thì đến, ta chuồn!

Nhưng chưa chạy được mấy bước, đã bị người ta khóa eo từ phía sau.

“Kéo nhẹ thôi, đây là bộ đồ cuối cùng trên người ta đấy!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Bệ hạ không nghe thấy thần vừa nói gì sao?”

Cái gì?

Hắn đứng thẳng lưng: “Bệ hạ, thần muốn người.”

Muốn ta?

Ta cuống quýt nói: “Hoắc Lương ngươi nghĩ gì vậy, chúng ta là huynh đệ cùng nhau lớn lên từ nhỏ, huynh đệ!”

“Bệ hạ, bây giờ người không có quyền mặc cả.”

“Vậy ngươi giết ta đi, dù sao ngày nào cũng phải lên triều, ta cũng chán rồi.”

“Dù sao ngôi vị hoàng đế này ngươi cũng đã nhận, ta cũng chẳng còn gì phải lo lắng nữa.”

Ngươi có biết lên triều đối với một người mắc chứng sợ xã hội là đả kích lớn đến mức nào không?

Hắn không biết!

“Bệ hạ nói vậy, đột nhiên thần không muốn ngôi vị hoàng đế này nữa.”

Hoắc Lương vẫy tay, đám binh lính vây quanh Kim Loan điện đồng loạt lui xuống.

Sau đó, quốc tỷ được nhét lại vào tay ta.

“Ngô hoàng vạn tuế.”

Cái trò gì đây?

Hắn không cướp ngôi nữa?

Ta cười gượng hai tiếng, đặt quốc tỷ xuống rồi quay người bỏ chạy.

Bỗng nhiên, bá quan văn võ trước mặt ta đồng loạt quỳ xuống: “Kính xin bệ hạ suy nghĩ lại.”

Lũ già này!

Hoắc Lương thong thả đi theo phía sau: “Bệ hạ không chạy thoát được đâu.”

“Bây giờ thần chỉ muốn một mình bệ hạ, nếu bệ hạ không muốn, từ nay về sau, ngày nào bệ hạ cũng phải tự mình lên triều.”

Trán ta giật mạnh: “Thế còn ngươi?”

Hoắc Lương lười biếng đến giữa đại điện: “Giờ thần cũng chẳng còn hứng thú với ngai vàng này nữa, đương nhiên sẽ rời đi rồi.”

“Bệ hạ, không thể để kẻ này rời đi.”

“Kẻ này tâm cơ thâm sâu, khó đảm bảo không có hậu chiêu, bệ hạ, huynh trưởng của thần đang chinh chiến ngoài biên ải, biết bệ hạ gặp nạn, chắc chắn sẽ nhanh chóng đến cứu giá.”

Từ biên quan đến đây, ừm, vậy thì vừa kịp lo hậu sự cho ta.

Chu đáo thật đấy.

“Xin bệ hạ vì bá tánh thiên hạ, vì giang sơn xã tắc mà suy xét!”

Ta nghiến răng: “Ái khanh có yêu cầu gì, cứ việc nói.”

Người làm vua phải biết co biết duỗi.

Tên Hoắc Lương này, sau này sẽ tính sổ với hắn.

“Thần không yêu cầu gì nhiều, chỉ mong bệ hạ ngày đêm cùng thần an giấc tại Dưỡng Tâm điện.”

“Hù chết ta rồi, ngủ chung thôi mà, nói gì mà đòi cưới ta nghe đáng sợ lắm, ta đồng ý.”

Trương tướng và quần thần quỳ xuống: “Bệ hạ suy nghĩ lại, Nhiếp Chính Vương có sở thích đoạn tụ, hắn ta nhắm vào long thể đấy ạ!”

Hoắc Lương khẽ cười: “Người làm vua không nói đùa, bệ hạ đã đồng ý rồi, thần sẽ tận lực phò tá bệ hạ. Nếu các vị đại thần có bất kỳ dị nghị gì, cứ việc đến tìm bản vương đối chất.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play