Trước khi ta kịp từ chối, đột nhiên Hoắc Lương bế ta lên.

“Thần thất lễ rồi, bệ hạ.”

Trời ạ, trong ngực hắn trông ta quá nhỏ bé.

Ta che mặt: “Ái khanh nhớ đi đường tắt, đừng để người khác phát hiện.”

3

Thế lực của Nhiếp Chính Vương quá lớn, khiến đám lão thần kia ghen tị.

Thậm chí vào nửa đêm canh 3 vẫn còn lão thần nhiều lần đến tấu trình trước tẩm cung của ta.

Đừng tưởng ta không biết, bọn họ chỉ muốn thừa dịp Nhiếp Chính Vương không có bên cạnh, cố ý làm khó ta.

Ta rất rất đau đầu.

Cuối cùng, ta nghĩ ra một cách.

Để Nhiếp Chính Vương cùng ăn cùng ngủ với ta.

Như vậy sẽ không để đám lão thần kia có cơ hội thừa nước đục thả câu.

Ta quả là thiên tài!

Ta đích thân đến phủ Nhiếp Chính Vương, nhìn thấy hoàn cảnh sống thanh bần của hắn, càng thêm kiên định quyết tâm.

“Bệ hạ thật sự muốn thần dọn vào Dưỡng Tâm điện?”

“Phủ Nhiếp Chính Vương tuy tốt, nhưng lại vắng vẻ, lâu dần tính cách của khanh cũng trở nên ít nói, như vậy không ổn.”

Thấy Nhiếp Chính Vương không nói lời nào, ta cảm thấy việc này có khả năng, bèn tiếp tục nói:

“Ở chung với trẫm, bên cạnh Nhiếp Chính Vương sẽ có người nói chuyện, đương nhiên sẽ trở nên hoạt bát hơn, đây cũng là điều trẫm muốn nhìn thấy.”

“Vì là ý nguyện của bệ hạ, thần xin tuân mệnh.”

“Tốt quá.”

Ta lập tức sai người thu dọn hành lý của Nhiếp Chính Vương, chuyển thẳng vào Dưỡng Tâm điện của mình.

Ngay đêm đó, ta cho Nhiếp Chính Vương ở lại Dưỡng Tâm điện.

Một đám lão thần quỳ ngoài Dưỡng Tâm điện xin gặp.

Ta uất ức nhìn Nhiếp Chính Vương: “Ái khanh, những ngày ngươi không có ở đây, một mình trẫm đều sống như vậy đấy.”

“Bệ hạ chịu khổ rồi.”

Chắc Nhiếp Chính Vương đau lòng cho ta thật, chỉ mặc một chiếc áo ngủ duy nhất rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài một trận ồn ào rồi im bặt.

Nhiếp Chính Vương khẽ nâng đôi mắt đen láy: “Sẽ không còn ai dám làm phiền Bệ hạ nữa.”

Ta vui mừng ôm chặt Nhiếp Chính Vương, từ tận đáy lòng nói: “Nhiếp Chính Vương đối xử với trẫm tốt quá.”

Nhiếp Chính Vương cao hơn ta xíu, đứng trước mặt ta, nét mặt lạnh lùng, lưng thẳng tắp, toát ra khí chất nói không nên lời của bậc bề trên.

Đặc biệt là đôi mắt phượng đen láy kia, sâu thẳm lạnh lẽo.

Khiến ta bất giác rùng mình.

Đờ phắc.

Sao ta lại thấy Nhiếp Chính Vương nguy hiểm chứ.

Đêm nay cũng không yên.

Nhiếp Chính Vương theo cung nữ đi tắm rửa.

Thái giám đến bẩm báo, Cố ái khanh xin yết kiến.

Cố ái khanh là thầy dạy dỗ ta từ thuở nhỏ, tuy hơi cổ hủ, nhưng việc người làm đều vì ta.

Ta khoác áo ngoài ra khỏi điện, lại thấy Cố ái khanh đang quỳ trước điện:

“Bệ hạ, thần mạo muội làm phiền đêm khuya, tội đáng muôn chết, chỉ là, thần có một vật, có thể chứng minh Nhiếp Chính Vương đã có ý đồ bất chính với người.”

Ta nhíu mày nhận lấy thứ Cố ái khanh dâng lên.

Là một bức thư.

Trong thư có bằng chứng cho thấy Nhiếp Chính Vương đang chiêu binh mãi mã xây dựng thế lực riêng.

“Nhiếp Chính Vương đã sớm có mưu đồ, hắn phụ lòng tin của Bệ hạ, xin Bệ hạ lập tức triệu tập bá quan xử lý tội mưu phản của Nhiếp Chính Vương!”

Nhiếp Chính Vương muốn cướp ngôi của ta?

Vẫn còn chuyện tốt như vậy nữa ư!

Cuối cùng ta cũng có thể quẳng đi cục than bỏng tay này được rồi?

Bỗng nhiên ta cười lớn: “Có gì không được, nếu Nhiếp Chính Vương muốn giang sơn này thì cứ cho y, dù sao trẫm tại vị cũng để Nhiếp Chính Vương xử lý chính sự.”

Cố ái khanh thở dài một tiếng: “Vậy nếu, thứ Nhiếp Chính Vương muốn không phải giang sơn thì sao? Cái gì bệ hạ cũng cho?”

Ta vỗ vỗ ngực: “Nhiếp Chính Vương muốn gì, trẫm sẽ cho cái đó, chỉ cần y không rời khỏi trẫm là được.”

"Bệ hạ, người người người, vậy mà lại Long Dương chi hảo!" (chỉ tình yêu đồng giới nam)

Ta khó hiểu: “Long Dương gì đó, Cố ái khanh, ngài mau đi đi, trẫm muốn nghỉ ngơi với Nhiếp Chính Vương.”

Cố ái khanh lau nước mắt rời đi.

Hôm sau lâm triều, Cố ái khanh cáo lão hồi hương.

Ta rất không nỡ, lén dùng tay áo của Nhiếp Chính Vương lau nước mắt.

Nhiếp Chính Vương đúng là văn võ song toàn, phân tích tình hình chiến sự biên quan vô cùng sắc bén.

Tuy có vài lão thần thuộc phe bảo thủ trong triều gây sóng gió, nhưng Nhiếp Chính Vương lại ứng đối trôi chảy, một mình đối đáp với bá quan trên triều.

Ta đứng sau nhìn hắn, bỗng nhớ đến chuyện mấy hôm trước nghe các cung nữ bàn tán về Nhiếp Chính Vương.

Mỗi hành động lời nói đều toát lên phong thái đế vương, đúng là mỹ nam tử số một trong lòng các tiểu thư kinh thành.

Nói xong, Hoắc Lương xoay người, khẽ nhướn mày: “Bệ hạ, người thấy những lời thần nói thế nào?”

Ta không tiếc lời khen ngợi: “Rất tốt!”

“Bệ hạ, người không nên thiên vị Nhiếp Chính Vương như vậy, hiện giờ Nhiếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, e là đã thành mối họa.”

“Hoắc Lương, trẫm hỏi ngươi, ngươi sẽ rời khỏi trẫm ư?”

Nhiếp Chính Vương cúi người: “Thần sẽ ở bên bệ hạ cả đời.”

Ta mừng rỡ: “Có ái khanh, trẫm còn mong gì hơn?”

Sau hôm đó, liên tiếp có tấu chương dâng lên, đề cập đến việc chọn phi cho Nhiếp Chính Vương.

“Bệ hạ, có gia đình mới có đất nước, một nhà không quét sạch sao có thể quét sạch thiên hạ, Nhiếp Chính Vương vì nước cúc cung tận tụy, trong nhà sao có thể không có người bầu bạn, thần thấy, đại tiểu thư nhà Lại bộ Thượng thư hiền lương thục đức, có thể bầu bạn đời.”

Gả cho Nhiếp Chính Vương một người vợ tốt, đúng là ý hay.

Không thể để hắn cả ngày ở bên cạnh ta, quanh quẩn trong đám đàn ông, như vậy thì biết bao tiểu thư phải đau lòng.

Nhưng Nhiếp Chính Vương tuấn tú như vậy, phải chọn cho hắn một vị Vương phi xứng đôi vừa lứa về dung mạo, trí tuệ lẫn gia thế.

Ta kéo kéo tay áo Nhiếp Chính Vương, hạ giọng hỏi: “Ái khanh, ngươi thấy thế nào?”

“Bệ hạ, thần không muốn.”

Ta thấy đáy mắt Nhiếp Chính Vương dâng lên một tầng bi thương.

Ta nhận ra, đó là ánh mắt trách móc ta.

Chỉ nghe hắn nói tiếp, lời lẽ rõ ràng mạch lạc:

“Bệ hạ, nếu thần có thê thiếp, sẽ không thể lúc nào cũng ở cạnh người.”

Có Vương phi thì không có ta ư?

Cá và tay gấu không thể nào có cả hai.

Ta tin Nhiếp Chính Vương là người có trách nhiệm, lấy việc nước làm trọng.

“Vậy cứ chờ thêm đi, bây giờ trẫm vẫn chưa thể rời xa ngươi.”

“Thần nghĩ, nếu bệ hạ có thể tự mình lâm triều, vượt qua trở ngại tâm lý, thì Nhiếp Chính Vương sẽ có nhiều thời gian hơn để lo liệu chuyện hôn nhân đại sự của bản thân.”

Chưa đợi ta mở lời, Nhiếp Chính Vương đã quát lớn: “Trương tướng bức bách bệ hạ như vậy, rốt cuộc là có dụng ý gì!”

“Không phải thần bịa đặt, chỉ là những lời đồn thổi trong dân gian về bệ hạ và Nhiếp Chính Vương thật sự quá hoang đường.”

“Lời đồn? Lời đồn gì cơ?”

“Cái này...”

Nhiếp Chính Vương ho khan hai tiếng: “Nếu đã vậy, kiến nghị của Trương tướng, thần sẽ suy nghĩ kỹ.”

Ta cắn cắn môi, âm thầm hạ quyết tâm. 

Vì hạnh phúc trọn đời của ái khanh họ Hoắc, ta phải thay đổi.

Phải cố gắng thay đổi chứng sợ giao tiếp xã hội!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play