10

Buổi tối, Hoắc Lương và ta ngủ chung giường.

Ta cảm thấy có gì đó sai sai, quay người lại thì thấy cơ bắp săn chắc của Hoắc Lương lộ ra.

Ta thắc mắc: “Lúc ái khanh ngủ thích cởi quần áo à?”

Hoắc Lương xoay người, vừa hay chạm phải ánh mắt ta, rồi ánh mắt từ từ di chuyển xuống dưới.

Ta giật mình vội vàng che mông lại.

“Bệ hạ đang nghĩ gì vậy?”

“Ban ngày ái khanh nói như thế, ta không nghĩ nhiều mới lạ đấy.”

“Bệ hạ lo xa rồi, thần chỉ mong bệ hạ có thể giống như lúc nhỏ, ở bên cạnh thần.”

Nhiếp Chính Vương Hoắc Lương và ta là bạn bè cùng nhau lớn lên từ thuở nhỏ.

Bên cạnh hoàng tử luôn phải có vài công tử con nhà quyền quý chơi chung.

Từ nhỏ Hoắc Lương đã được nhà họ Hoắc đưa vào cung, trở thành bạn học và chơi với ta.

Cả nhà họ Hoắc đều là võ tướng.

Ước mơ từ nhỏ của Hoắc Lương cũng giống như cha mình, trở thành vị đại tướng quân chinh chiến sa trường.

Khác với ta, một hoàng tử chẳng nên thân, Hoắc Lương luôn là học trò được thái sư coi trọng nhất.

Chắc chắn tương lai sẽ làm nên nghiệp lớn.

Hoắc Lương lập nhiều chiến công hiển hách, tiếng nói trên triều càng ngày càng có trọng lượng.

Các hoàng huynh, hoàng đệ của ta tranh giành quyền lực, đều muốn lôi kéo Hoắc Lương.

Nhưng Hoắc Lương lại không hề lay chuyển.

Bản tính hắn lãnh đạm, chỉ kết giao với mình ta.

Cũng chính vì vậy, từ nhỏ bọn ta đã nương tựa vào nhau.

Vì trong cung thường xuyên bị phân biệt đối xử, nên ta hay chạy ra khỏi cung tìm Hoắc Lương.

Ngủ chung một giường với hắn.

Hai người nói chuyện đến tận sáng.

Hắn sẽ thay ta đuổi đám huynh trưởng đáng ghét, sẽ thay ta mắng chửi lũ cung nữ thái giám lười biếng.

Chỉ cần có hắn ở bên, ta sẽ cảm thấy an tâm.

“Từ khi nhà họ Hoắc gặp chuyện, thần chưa từng có một giấc ngủ ngon, chỉ khi có bệ hạ bên cạnh, thần mới có thể yên giấc.”

Nhắc đến nhà họ Hoắc, giọng Hoắc Lương nhuốm màu đau thương.

Nếu không phải tiên đế hay đa nghi, nhà họ Hoắc cũng sẽ không chỉ còn lại mỗi mình Hoắc Lương.

“Năm đó nếu không có bệ hạ hết lòng xin tiên đế tha cho thần, thần không thể sống đến ngày hôm nay.”

Trên eo Hoắc Lương có một vết sẹo rất rõ.

Năm ta 16 tuổi tập cưỡi ngựa, con ngựa bị mất kiểm soát, ta ngã từ trên lưng ngựa xuống.

May mà có Hoắc Lương liều mình đỡ ta.

Ta và Hoắc Lương cùng ngã xuống đất, ta đè lên người Hoắc Lương, ta không bị sao, nhưng eo Hoắc Lương lại bị đá nhọn dưới đất cứa vào.

Mỗi khi trời mưa, vết thương ở eo lại đau âm ỉ.

Ta cảm kích ơn này, bèn hứa với Hoắc Lương, sau này Hoắc Lương có bất kỳ yêu cầu gì, ta nhất định sẽ đáp ứng.

Ta khẽ chạm vào vết sẹo trên eo Hoắc Lương: “Vết thương ở eo đỡ hơn chưa?”

Lưng Hoắc Lương cứng đờ, dùng chăn che đi vết thương: “Đỡ nhiều rồi.”

Lạ thật.

Rõ ràng Hoắc Lương bảo ta ngủ với hắn, sao giờ Hoắc Lương lại đỏ mặt?

“Hoắc Lương, nếu ta không đồng ý với ngươi, ngươi thật sự sẽ giết họ ư?”

“Bệ hạ nghĩ sao?”

“Ta nghĩ ngươi sẽ không.”

Tay Hoắc Lương nhẹ nhàng vén tóc ta: “Bệ hạ nói không thì sẽ không.”

Hơi thở ấm áp phả vào cổ ta.

Ngứa quá.

Trong cơn mơ màng, ta có cảm giác một đôi tay đang ôm lấy eo mình.

Một con rắn đen đang dần dần nuốt chửng con chuột bạch nhỏ bé là ta.

“Hoàng thượng, người có nghĩ tình bằng hữu sẽ thay đổi không?”

11

“Hoàng huynh, Hoắc Lương ca ca, lâu rồi không gặp!”

Hôm sau, ta nhận được tin tức hoàng muội An Dương công chúa cuối cùng cũng đã hồi cung.

Từ nhỏ An Dương đã không thích ở trong cung, ngày nào cũng lén lút trốn ra ngoài, giờ ta đã lên ngôi, muội ấy càng được nước lấn tới, cứ thế mà ngao du khắp nơi không chịu về.

“Muội nghe nói rồi, hoàng huynh và Hoắc Lương ca ca đang sống chung với nhau phải không? Bây giờ Hoắc Lương ca ca đang ở đâu?”

An Dương vẫn tinh nghịch như mọi khi, chỉ một câu nói đã khiến ta nghẹn lời.

“Nhiếp Chính Vương đến Hộ bộ xử lý chút việc.”

An Dương bĩu môi: “Tiếc thật, muội đã mang quà về định tặng cho hai người.”

Ta tò mò: “Là gì vậy?”

An Dương đỏ mặt đưa cho ta một cuốn thoại bản: “May mà muội đã chuẩn bị hai cuốn, hoàng huynh một cuốn, Hoắc Lương ca ca một cuốn.”

Ta tùy ý lật mở một trang, đập vào mắt là hình minh họa hai nam tử quấn quýt lấy nhau, cảnh tượng vô cùng dung tục.

Ta giật mình vội vàng khép cuốn thoại bản lại.

“Hoàng huynh sao lại ngại ngùng thế, đây là cuốn An Dương đã dày công lựa chọn đấy.”

Ta không muốn khiến An Dương không vui, đành mở ra xem.

[Mở cửa sổ ánh trăng thu, tắt nến cởi long bào, cười e ấp trong màn che, toàn thân hương lan thoang thoảng.

Mệt mỏi lười biếng vươn tay, yêu kiều nép mình khép nép,

Mồ hôi long lanh chảy từng giọt, tóc rối xanh um tươi tốt.]

Đọc đến đây, mặt ta đỏ bừng.

“Đây là quà cáp kiểu gì vậy!”

An Dương cãi lại: “Đây là cuốn bán chạy nhất do chính tay muội viết đấy!”

Do An Dương viết ra ư?

Ta tức đến nỗi lắp bắp: “Muội... muội... muội, to gan lắm! Muội có biết đây là tội tru di cửu tộc không hả?”

An Dương chớp chớp mắt: “Cho nên chỉ có mình muội mới dám viết thôi, hoàng huynh không nỡ tru di cửu tộc của muội đâu, phải không?”

“Yên tâm, tiền bán truyện muội chỉ giữ lại chút ít gọi là công xá, còn lại đều nộp hết vào quốc khố.”

“Hoàng huynh vẫn cứng nhắc như vậy, chán thật, muội đi tìm Hoắc Lương ca ca chơi đây, tiện thể đưa quà cho huynh ấy luôn.”

“Này, muội đừng—”

Ta nghiêm túc đọc kỹ thoại bản đó.

Cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa của "Long Dương chi hảo" mà Cố ái khanh từng nói.

Buổi tối, Nhiếp Chính Vương trở về Dưỡng Tâm điện.

Ta dè dặt thăm dò: “Ái khanh đã nhận được quà của An Dương chưa?”

“Rồi.”

Ta thót tim: “Ái khanh đã mở ra xem chưa?”

“Chưa.”

Ta thở phào nhẹ nhõm: “Nếu vậy, ta chân thành khuyên khanh, khanh đừng xem thì hơn.”

Hoắc Lương như chợt nhớ ra điều gì, lấy ra cuốn "Lang Quân Tuấn Kiệt - Sủng Ái Tướng Quân", nhíu mày đọc một câu:

“Mây tóc hoa dung cài trâm vàng, màn the ấm áp đêm xuân dài, đêm xuân ngắn ngủi ngày đã lên, từ nay vua chẳng thiết triều sớm?”

Nhiếp Chính Vương im lặng.

Ta đệt!

Nhiếp Chính Vương đọc truyện, vừa đọc một cái đã im lặng.

Im lặng rất lâu, Hoắc Lương bỗng quay lại, vẻ mặt khó đoán nhìn ta, yết hầu khẽ động:

“Hình mẫu trong sách này, có vẻ giống bệ hạ lắm.”

Ta chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, mông lại bắt đầu đau âm ỉ.

“Chỉ là chuyện do An Dương bịa ra thôi, ta nào có hứng thú gì với Long Dương chi hảo.”

Hoắc Lương tiến lại gần ta hơn: “Nhưng sao mặt bệ hạ lại đỏ bừng, hơi thở gấp gáp thế kia?”

Bàn tay to lớn của hắn bỗng đặt lên eo ta: “Eo của bệ hạ mềm thật.”

Ta chợt nhận ra sự khác thường trong cơ thể mình.

Không thể nào, chẳng lẽ ta thật sự có hứng thú với... Long Dương chi hảo?

12

Tiếng thái giám lo lắng từ ngoài điện vọng vào.

“Bệ hạ, bá quan cầu kiến!”

Hoắc Lương buông tay, khoác áo choàng, vẻ mặt căng thẳng: “Chắc là chuyện biên ải rồi.”

Ta ra ngoài điện với Hoắc Lương.

“Tâu bệ hạ, chiến sự biên quan nguy cấp!”

Biên quan liên tiếp thất bại, Mạc Bắc không ngừng xâm phạm, tình hình chiến sự vô cùng khẩn cấp, trong triều lại không có tướng quân nào đủ khả năng dẫn binh.

Nhiếp Chính Vương xin tự ra trận.

“Bệ hạ, thần là người thích hợp nhất.”

Khí thế Mạc Bắc hung hãn, trận chiến này lành ít dữ nhiều.

Trong lòng ta dù có muôn vàn không muốn, nhưng nhìn thấy vẻ kiên định của Hoắc Lương, ta bỗng hiểu ra.

So với triều đình, Hoắc Lương khao khát chiến trường hơn.

“Chờ Nhiếp Chính Vương trở về, ta sẽ minh oan cho Hoắc gia.”

13

Ngay đêm đó, Hoắc Lương lập tức chọn binh xuất phát trợ giúp biên quan.

Nhiếp Chính Vương vừa đi, triều đình liền dậy sóng.

Trước kia, sự tín nhiệm của ta dành cho Nhiếp Chính Vương đã khiến các đại thần bất mãn, nay hắn vừa đi, các đại thần liền dồn dập thượng tấu.

“Bệ hạ, thần cho rằng, bệ hạ có thể nhân cơ hội này, tước bỏ quyền lực của Nhiếp Chính Vương để giành lại tự do.”

“Bệ hạ, Nhiếp Chính Vương nhăm nhe ngôi vị hoàng đế, nếu hắn bình an trở về, lòng dân sẽ hướng về hắn, bất lợi cho bệ hạ.”

“Dân gian đồn đại nhiều về chuyện của bệ hạ và Nhiếp Chính Vương, e rằng làm tổn hại đến uy nghiêm của hoàng thất, kính xin bệ hạ đích thân dập tắt tin đồn, trừ bỏ phản nghịch ạ.”

“Các khanh, Nhiếp Chính Vương vì nước ra trận, trẫm không nên làm chuyện đâm sau lưng.”

“Lương thảo chậm chạp chưa đến, nếu Nhiếp Chính Vương có chết trận sa trường cũng là điều dễ hiểu, nếu hắn chết, đương nhiên bệ hạ  có thể giành lại tự do, nắm lại binh quyền.”

Ta chỉ cảm thấy trái tim lạnh lẽo: “Nhất định phải để Nhiếp Chính Vương chết sao?”

Chỉ vì duy trì thể diện của ta và hoàng thất, mà ép Nhiếp Chính Vương chết sao?

Bách quan đồng loạt lấy cái chết để ép buộc, muốn ta thừa cơ hãm hại Nhiếp Chính Vương chết trận sa trường.

“Chuyện này để sau bàn lại, bãi triều.”

Bên cạnh ta không còn Nhiếp Chính Vương, chỉ có nội quan Trương Thập có thể nói chuyện.

“Mấy năm trẫm tại vị, đều nhờ Nhiếp Chính Vương, vậy mà giờ đây, bách quan lại ép trẫm xử tử Nhiếp Chính Vương, cuối cùng cũng chỉ vì lợi ích của riêng họ.”

“Nghĩ vậy, trẫm mới là kẻ nên chết trận sa trường.”

“Ngôi vị này, sớm nên để Nhiếp Chính Vương đoạt lấy.”

Trương Thập khoác thêm áo choàng cho ta: “Giờ đây bệ hạ không có Nhiếp Chính Vương bên cạnh, dù trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn lên triều bày tỏ lập trường, bệ hạ, có lẽ người không yếu đuối như người vẫn nghĩ.”

Thuở nhỏ tính cách ta hoạt bát, hay gây chuyện, là người không màng học hành nhất trong số các hoàng tử.

Còn mẫu phi của ta, từ khi ta sinh ra đã bị đày vào lãnh cung, ta chưa từng gặp mặt.

Nhiều lần ta trốn học, trèo tường vào lãnh cung, nhưng chưa kịp gặp mẫu phi đã bị thị vệ phát hiện đưa về.

Họ nói với ta, mẫu phi không muốn gặp ta.

Có lẽ biết mình không phải là người có tài làm vua, từ nhỏ ta đã sống rất ung dung.

Cứ ăn thì ăn, cứ uống thì uống.

Cùng đám thái giám thị vệ chơi đùa với nhau.

Cho đến năm ta 10 tuổi, hoàng đệ 8 tuổi trượt chân ngã xuống nước, ta vừa lúc đi ngang qua cứu nó.

Nhưng vì sợ bị phạt, nó lại nói với phụ hoàng là ta đẩy nó.

Ta cố gắng giải thích cho rõ, nhưng lại bị coi là ngụy biện.

Phụ hoàng cưng chiều hoàng đệ, ra lệnh bắt ta cởi trần ngâm mình cả ngày dưới sông, còn cho đám cung nữ thái giám vây xem.

Nói là phải cho ta một bài học nhớ đời.

Ai mà chẳng có lòng tự trọng.

Ta gọi đám thị vệ từng chơi chung giúp ta đuổi người đi, xin họ cho ta chút thể diện.

Nhưng bọn họ lại lảng tránh, không dám giúp.

Khi được vớt lên, người ta đã lạnh cóng, sốt cao suốt một ngày một đêm.

Sức khỏe suy yếu, nằm liệt giường cả tuần.

Trong suốt một tuần đó, ngoài thái y, ta không gặp bất cứ ai.

Sau này cuối cùng hoàng đệ cũng lỡ miệng nói ra sự thật tự mình ngã xuống nước.

Nó đích thân đến xin lỗi.

Nhưng cứ nhìn thấy hoàng đệ là ta lại sợ hãi, ấp úng không nói nên lời.

Vì vậy ta quyết định đóng cửa không tiếp.

Lâu dần, ta càng thêm sợ hãi, không dám gặp ai.

Cứ nhìn thấy bọn họ, ta lại nhớ đến chuyện hôm đó ngâm mình dưới nước lạnh lẽo thế nào, ánh mắt chế giễu của đám cung nữ thái giám sắc nhọn ra sao, tiếng cười đùa của các hoàng tử công chúa vang vọng đến nhường nào.

14

Từ khi Nhiếp Chính Vương rời đi, chẳng có đêm nào ta ngon giấc.

Lúc nào cũng nhớ đến hắn.

Cứ canh cánh trong lòng, sợ nghe tin dữ.

Ta cứ chờ, cứ mong…

Nhưng rồi tin dữ cũng đến.

Nửa đêm, tin báo từ biên ải vọng về:

“Quân sự cấp báo! Nhiếp Chính Vương bại trận, tử thương vô số, khẩn cầu bệ hạ mở kho lương!”

Mở kho lương thực?

“Sao có thể? Ta đã...”

Chết rồi!

Ta vội vàng bật dậy, triệu tập bách quan, mới hay lũ người này tranh quyền đoạt lợi, cấu kết với nhau bớt xén quân lương.

Giận tím mặt, ta đích thân đến quốc khố mở kho lương thực.

“Trẫm quyết định thân chinh!”

“Bệ hạ, ngài mà đi thì ai sẽ trấn giữ hoàng cung? Mong ngài suy xét!”

Ta đạp một cước vào tên đại thần: “Hoàng đế cái khỉ gì! Ta đã sớm chán ngấy rồi! Ai thích làm thì làm!”

“Mệnh lệnh cuối cùng của ta là dốc toàn lực chi viện biên ải, ủng hộ Nhiếp Chính Vương!”

Xuất binh ngay!

Giây phút quân đội lên đường, Trương Thập vội vã chạy đến: “Bệ hạ, người chưa từng đi xa, cũng chưa từng ra trận giết địch, người cứ thế mà đi, chẳng khác nào đi chịu chết.”

“Ta quyết ý rồi, thà chết nơi sa trường còn hơn làm một hôn quân.”

Trương Thập chắp tay: “Bên cạnh bệ hạ không thể thiếu người hầu hạ, nô tài xin đi cùng người, sống chết có nhau.”

Hoắc Lương, nhất định phải đợi ta.

15

Khi ta đến doanh trại biên ải, Hoắc Lương đang khoác trọng giáp, tay cầm thiết kiếm, bụi bặm trên mặt cũng không che được vẻ sắc bén nơi ngũ quan.

Các tướng sĩ khác nhìn thấy ta trước.

“Tham kiến bệ hạ!”

Lúc này Hoắc Lương mới quay lại, nhìn ta lúc lâu: “Bệ hạ, người đến thật rồi?”

“Nhiếp Chính Vương ở đâu, ta ở đó.”

“Tốt quá, bệ hạ mang theo nhiều lương thảo như vậy, cuối cùng chúng ta cũng được cứu rồi!”

Ta và Nhiếp Chính Vương đi thị sát doanh trại.

Quân sĩ tử thương vô số.

“Tất cả là lỗi của ta, không kịp phát hiện âm mưu của lũ gian thần, để mất đi bao nhiêu binh sĩ.”

“Bệ hạ, người có sợ không?”

Hoắc Lương nắm lấy tay ta: “Thần sẽ bảo vệ người.”

16

Một trận bụi mù bốc lên, rồi mọi thứ lại lắng xuống.

Chỉ còn lại dấu chân ngựa in hằn trên mặt đất.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, tay giương cao quân kỳ chiến thắng trở về.

Tiếng hò reo của tướng sĩ vang khắp doanh trại:

“Chúng ta thắng rồi!”

Trong tiệc mừng công, ta chưa từng thấy Hoắc Lương cười vui vẻ đến vậy.

“Đất nước người muốn bảo vệ, thần đã thay người giữ vững.”

Ta hỏi hắn: “Còn ngươi, Hoắc Lương, ngươi muốn gì?”

“Điều thần mong muốn, vẫn chỉ là bệ hạ mà thôi.”

Ta nhìn ra phía ngoài doanh trại: “Trên đường đến đây, ta gặp lại hoàng huynh đã bị đày đi xa. Ta nghĩ, huynh ấy sẽ phù hợp với ngôi vị này hơn ta.”

“Bệ hạ muốn...”

“Hoắc Lương, đợi đến khi chuyện oan khuất của nhà họ Hoắc được rửa sạch, ngươi hãy làm những gì mình muốn, ta sẽ làm cùng ngươi.”

Hoắc Lương không nên ở chốn triều đường, mà nên là vị tướng quân chinh chiến sa trường.

Cũng như lời hắn đã nói với ta thuở nhỏ, rong ruổi nơi chiến trường, tự do tự tại.

Ta nắm lấy bàn tay thô ráp của Hoắc Lương:

“Bây giờ ta mới hiểu rõ lòng mình, thứ ta mong muốn, cũng chỉ có mình ngươi thôi.”

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play