Câu “Anh theo đuổi em” này của Tịch Mặc Sâm, thành công khiến Thẩm Thiên Tinh quên mất chủ đề về Phương Dao.
Ngoại hình Thẩm Thiên Tinh nổi bật, từ khi đi học đã rất được phái nam chào đón, nhưng ngày trước cô ăn nhờ ở đậu, chỉ muốn tập trung học tập, mỗi khi có chàng trai tỏ tình với cô đều sẽ bị từ chối tại chỗ, cho nên nghiêm túc mà nói, cô còn không biết cảm giác được người khác theo đuổi là gì.
Một lần hoang đường năm ấy, cô về viện điều dưỡng của ttd ở, không lâu sau nhận được điện thoại của Tịch gia, hỏi cô có nguyện ý gả cho thiếu gia của bọn họ hay không, vì trước mặt mọi người Tịch Mặc Sâm đã nhìn về phía trưởng bối, nói thích cô, muốn kết hôn với cô. Thẩm Thiên Tinh như ngồi lên một chiếc tên lửa hão huyền, Thẩm Hải còn vui mừng hơn cô, cô choáng váng, lâng lâng, rồi đồng ý. Hai người một bước đúng lúc, trực tiếp lãnh chứng, căn bản không có quá trình theo đuổi và được theo đuổi ở giữa.
Trần Thứ biết câu chuyện của bọn họ, lau sạch chút rượu bị văng ra, chọc ghẹo: “Ơ, gần đây đang theo đuổi Ngôi Sao à?”
“Người ta muốn chạy, không đuổi kịp.” Tịch Mặc Sâm gắp một con tôm đặt vào chén Thẩm Thiên Tinh, thấy cô ngơ ra nhìn mình, không khỏi bật cười, “Sao lại ngẩn người ra thế?”
Ngoại trừ thời điểm người đàn ông này rất thoải mái là trên giường, thì ít khi nào mỉm cười ở khoảng cách gần với cô thế này, môi mỏng cong lên, như gió xuân thổi qua, băng tan cả mười dặm. Thẩm Thiên Tinh mơ màng nghĩ: còn tưởng anh dỗ dành mình, thì ra gần đây anh đối xử tốt là để theo đuổi sao?
Cho nên, cảm giác được theo đuổi là thế này?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT